Lão Công Của Ta Là Đại Lão

Chương 14: Thủ lĩnh phản quân Cliff




Còn Đường Nhiên, cũng hết sức phối hợp ôm lấy cậu ta, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cậu ta: “ Tiểu yêu quá này, được rồi, đi thôi, chúng mình đi ăn bữa ăn khuya thôi!”

“ Được” Lý Mộng Dao nhõng nhẽo nói, “ người ta muốn ăn mực nướng cơ!”

“ Được, nướng cho em 20 xiên. Đồ ngốc này, không sợ béo ư? Có điều em có béo thành quả cầu anh cũng vẫn thích em.” Giọng nói của Đường Nhiên một lần nữa như kim châm vào màng nhĩ tôi, đó không phải những lời mà anh ta đã từng nói với tôi sao?

Tôi cố gắng đậy não mình lại, nhìn đôi nam nữ đểu đó thân mật ôm vai bá cổ rời đi, tôi chán nản ngồi xuống.

Ông trời ơi, ông mở mắt ra đi! Cho sét đánh chết đôi nam nữ đó đi!

Khóc một lúc rồi, tôi mới nhớ ra bây giờ không phải lúc ngồi khóc, tôi vội vàng lau nước mắt tiếp tục chiến đấu với đống tài liệu đấu thầu đó, cho đến 11 giờ, tôi mới hoàn thành đống tài liệu đó.

Mười quyển tài liệu đấu thầu đó cẩn thận xếp chồng chất trên bàn, tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới tắt máy tính, đi ra khỏi bộ phận kinh doanh.

Xung quanh đều tối om, đến một chút âm thanh cũng không có, vừa nãy bận không cảm thấy gì, bây giờ tôi mới nhớ ra bộ phim kinh dị “ Phòng làm việc có ma”, tim lập tức đập mạnh, mặc dù tôi là kẻ theo chủ nghĩa vô thần, nhưng cũng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Chỉ có tiếng giày của tôi đi ngoài hành lang, tôi vào thang máy ấn xuống lầu, trong đại sảnh một người cũng không có, chỉ có chiếc đèn sáng âm u, khi tôi muốn đi thật nhanh ra khỏi tầng khu làm việc, đột nhiên có một bóng người chợt xuất hiện, tôi giật mình kêu lên, vừa nãy trong thang máy không có người, tại sao đột nhiên đằng sau tôi lại có người rồi.

“ Gọi ma có việc gì?” Một âm thanh bình tĩnh nhưng dễ nghe chuyển đến, tôi quay ngoắt lại, dựa vào ánh sáng hắt ra, nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú nhưng cũng lạnh lùng như băng.

Đây không phải ông chủ của tôi --- Lạc Mộ Thâm sao?

Muộn thế này rồi, anh ta cũng mới về ư?

Gặp anh ta lần nữa ở cái tình thế này, tôi hầu như không biết nên nói gì.

“......Lạc......Lạc tổng.” Tôi vội vàng cúi chào Lạc Mộ Thâm.

Ánh mắt của Lạc Mộ Thâm nhìn lướt qua mặt tôi, nhẹ nhàng nói: “ Vừa nãy hai người đó rời đi, còn cho rằng cô cũng đi rồi.”

Vừa nãy......?

Tôi hiểu rồi, anh ta chỉ Đường Nhiên và Lý Mộng Dao, làm sao anh ta lại nhìn thấy? Không phải anh ta một lần cũng không đến tầng thấp chúng tôi sao?

Lẽ nào anh ta nhìn thấy tôi bị đôi nam nữ đểu cáng đó ức hiếp rồi?

Thật là đen đủi, tôi đã hai lần mất mặt trước mặt anh ta rồi.

Tôi thắc mắc trong lòng, nhưng ngược lại không dám hỏi, ông chủ người ta làm gì, tôi làm sao có thể can thiệp?

“ Tôi làm thêm hoàn thành tài liệu đấu thầu.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Có cần tôi trao cho cô giải thưởng nhân viên ưu tú không?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Không cần không cần đâu.” Tôi vội vàng xua tay, “ Đây là việc tôi nên làm, có thể vì công ty cống hiến, tôi rất vui.”

“ Hừ, nói dối còn không biết dọn sạch gốc cỏ.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ta chân dài đi phía trước, tôi đành phải đi theo ra ngoài.

Sớm đã có tiểu đệ lái chiếc xe của anh ta chờ ở bên ngoài, tôi muốn đi qua đường bắt xe.

Anh ta mở cửa xe, nhìn thoáng tôi: “ lên xe!”

Hả?

Tôi sững người lại, lập tức bản năng nhìn quanh bốn phía, anh ta là đang nói với tôi sao?

Khi tôi phát hiện chỉ có mỗi mình tôi, tôi sững sờ ở đó.

Lúc đó, Lạc Mộ Thâm đã ngồi vào chỗ lãi xe, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “ Sao thế? Còn đợi tôi giúp cô mở cửa xe à?”

“ A, không phải, không dám làm phiền Lạc tổng, tôi có thể tự bắt xe về.” Tôi vội vàng nói.

“ Cô phí lời nhiều thế làm gì? Bảo cô lên thì cô lên.” Trên mặt Lạc Mộ Thâm hiện rõ không kiên nhẫn, mặc dù vẻ không kiên nhẫn này cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh ta.

Tôi thật sự sợ hãi cái người gọi là đế vương nhân gian này, không còn cách nào, tôi đành phải mở cửa xe, nhưng làm thế nào cũng không mở được.

Lạc Mộ Thâm vẫn dùng ánh mắt vạn phần khinh ghét đó trừng mắt nhìn tôi, sau đó mở cửa xe cho tôi, tôi vừa nói cảm ơn vừa bước lên xe, chân tay luống cuống cài cho mình dây an toàn, tôi cảm thấy bản thân ngẩn ngơ trở lại, vậy mà tôi may mắn có thể ngồi trên chiếc xe nổi tiếng này.

“ Nhà của cô ở đâu?” Lạc Mộ Thâm nói.

“ Ở khu nhà ở Thanh Niên khu phố số 2 đường Nghênh Tân.” Tôi vội vàng nói.

Lời vừa dứt, chiếc xe đã vút đi một đoạn, tôi dựa vào, chiếc xe này trong chốc lát tốc độ quá khoẻ rồi, tôi giống như ngồi trên xe núi, tim như muốn nhảy ra khỏi họng, suýt chút nữa bắn ra khỏi mồm.

Bây giờ là giữa đêm 11 giờ, vốn dĩ trên đường người và xe còn rất ít, chiếc xe màu bạc này chạy trên đường với tốc độ bão táp gần 400km/h, tôi không dám nhìn cảnh sắc bên đường, bởi vì tốc độ của chiếc xe này, vốn dĩ tôi không say xe, vậy mà cũng say rồi.

Còn chưa đến vài phút, Lạc Mộ Thâm dừng xe: “ Đến rồi.”

Đến rồi?

Tại sao lại nhanh thế?

Tôi mím chặt mồm mở to mắt, quả nhiên đến khu nhà ở Thanh Nhiên rồi.

Tôi phải mất vài phút, tư duy mới trở lại bình thường trong não, tôi khó khăn lắm mới nhìn khuôn mặt đẹp mê người của Lạc Mộ Thâm, nhẹ nhàng nói: “ Cảm ơn Lạc tổng đưa tôi về, tôi xuống đây. Lạc tổng đi cẩn thận.”

Tôi vội vàng rời khỏi chiếc xe này, bởi vì tôi sợ rời muộn quá, tôi nôn ra trên xe đắt đỏ này, dự đoán phí rửa xe tôi cũng không trả nổi.

Nhưng tôi đứng dậy mấy lần mà dậy không nổi, tại vì tôi quên mở khoá dây an toàn.

“ Thật không biết cô lại ngốc như thế, tại sao thi viết lại được điểm cao nhất. Đoán mò cũng rất chuẩn.” Giọng nói của Lạc Mộ Thâm vang lên sau lưng tôi, lời nói của thằng cha này ác độc quá, tôi nhất định phải kiềm chế kiềm chế lại kiềm chế, mới nhẫn nhịn không phản bác lại tên tổng giám đốc này.

Lúc này, tôi vẫn phải nhịn.

Mẹ kiếp, người có tiền thì sao chứ? Người có tiền là có thể châm chọc khiêu khích người khác ư?

Vì đề phòng nóng nảy nổi lên, tôi chỉ có thể không lên tiếng.

Chân tay luống cuống tháo dây an toàn, Lạc Mộ Thâm ôm lấy hai cánh tay, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước: “ Mấy ngày này công việc rất vất vả phải không?”

Tôi vẫn đang chiến đấu hăng hái với cái dây an toàn, nghe thấy giọng nói của anh ta, đành phải nói: “ cũng tàm tạm.”

“ Thực ra, cô không cần vất vả như thế, tôi đã chỉ rõ cho cô một con đường nhẹ nhàng ung dung, bây giờ có muốn đi hay không?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

Tôi lập tức hiểu ra, anh ta vẫn luôn nhắc việc gạ gẫm đó.

Mẹ kiếp, người đàn ông này là động vật nửa người sao? Nhìn thấy tôi dáng vẻ cao ráo trắng trẻo trẻ trung xinh xắn, cho nên tâm khởi sắc rồi à?

Anh ta vẫn tuyển tôi vào công ty, chính là muốn chạm cái nanh vuốt ma quỷ đó vào tôi?

Tôi thật sự sắp nổi giận rồi.

“ Không muốn!” Tôi gằn giọng nói.

Có bản lãnh thì anh đá tôi ra khỏi công ty là được rồi. Dù thế nào thì tôi cũng chịu đựng đủ rồi.

“ Ồ? Thật sự có chí khí đây!” Lạc Mộ Thâm cười khẩy, “ Thế thì, xem cô có thể kiên nhẫn được đến bao giờ?”

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu như biển đó của anh ta, thật không ngờ con người đẹp như thế này, lại có thể nói ra được những lời xấu xí khó nghe như thế, tôi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “ Kiên nhẫn đến lúc không thể kiên nhẫn, cho dù tôi bị Lạc tổng đá ra khỏi Lạc Thị, tôi cũng đã nỗ lực rồi, đấu tranh rồi, không hối hận.”

Cuối cùng tôi cũng mở được dây an toàn rồi, xuống xe rồi, mang nỗi ấm ức, tôi quay lại cúi chào Lạc Mộ Thâm: “ Cảm ơn Lạc tổng đã đưa tôi về.”

Cái thằng cha đó hừ một tiếng, còn chưa đợi tôi ngẩng đầu, chiếc xe đó đã lập tức mất hút trước mắt tôi, chỉ trong mấy giây đó, tôi đến đèn đuôi xe cũng không thấy nữa.

Tôi ngây người đứng ở đó, đúng rồi, tôi phải kiên nhẫn, kiên nhẫn đến lúc nào không thể kiên nhẫn được nữa, tôi không thể để tên nữ nhân đê tiện Lý Mộng Dao đó hung hăng càn quấy.

Tôi hít một hơi thật sâu: Nhuỵ Tử, mày phải cố lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.