Lão Chồng Hắc Bang! Đã Bị Thuần Phục

Chương 3: 3: Khóc Không Ra Nước Mắt




Sáng sớm Tưởng Thừa thức dậy hơi muộn, lúc mở mắt ra đã sát giờ đi học.

Cậu trốn học lâu là hai ngày, tính luôn đêm là ba ngày, nhưng so ra thì cậu rất hiếm khi đến muốn, không biết tại sao nhưng nếu như cậu đã muốn đi học, thường lại chẳng ham đến muộn…

Giờ chỉ mới vừa khai giảng, cậu không định là không đến trường, do đó nhìn giờ, từ giường nhảy phốc xuống, chạy vào trong phòng tắm, cầm lấy bàn chải của khách sạn.

Thường thì lúc trọ khách sạn cậu sẽ không dùng những thứ này, bàn chải đánh răng vừa cứng vừa to đùng, kem đánh răng nhạt nhẽo mùi vị không ra sao…Lúc đánh răng xong không biết do tay nghề kém hay bàn chải dở, cả hàm răng đều muốn chảy máu.

Rồi lại ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt mày bơ phờ ngủ không ngon, còn có thâm quầng bên mắt, thêm với bọt kem đánh răng…

“A…”.Cậu quay về tấm gương, lấy bàn tay quấn đầy băng gạc che ngực, một tay chỉ về đằng trước,  nặng nhọc thở mấy hơi. “Tên… Trong tên… Có độc! A!”

Tự biên tự diễn tự chọc cười bản thân một hồi bỗng thấy sắp không kịp giờ đến nơi, cậu vội vàng tát nước lên mặt rửa cho sạch.

Lúc chạy từ phòng ra, mơ hồ cậu thấy phòng đối diện cười mình.

Không sai, ngày hôm qua cậu theo Cố Phi chỉ dẫn mà tìm đến chính chỗ này, kết quả là từ trên xuống dưới ngoại trừ 500 đồng cùng một cái điện thoại di động, quần áo còn không phải của mình, cậu cứ thế bước vào.

Vì không có cách chứng minh thân phận, lúc cậu để cho lễ tân nghĩ cách hộ, lễ tân còn đòi báo cảnh sát, mệt chết bỏ luôn.

Khu trung tâm của một thành phố cũ kỹ rách nát thôi mà, qua đêm ở quán trọ thôi mà làm khó dữ!

Cậu đã mặc áo khoác của Cố Phi, hốt luôn áo bông của Cố Phi, cầm đồ sạc điện thoại của Cố Phi, còn ăn cơm của cậu ta, hút điếu thuốc của cậu ta, thiếu điều ráng mặt dày hơn nữa quay về kêu Cố Phi ơi cho tôi mượn chứng minh thư của cậu dùng luôn nhé.

Lúc định tìm quán net ở đại qua một đêm, cậu nhìn thấy khách sạn nhỏ đối diện này, xem như được cứu.

Cậu quay đầu lại vừa liếc nhìn khách sạn nhỏ này, Chu gia khách sạn, nhớ rồi, sau đó lẩm nhẩm để nhớ trong đầu kỹ hơn.

Vào tiệm nhỏ dưới lầu khách sạn mua ít đồ ăn, nhưng không có thời gian để ăn, Tưởng Thừa nhét hết đồ ăn vào trong túi, chạy vèo về hướng trường học.

Nếu bảo là có xa trường trung học số 4 không thì là hai trạm, nhưng đều là trạm ngắn, thời gian chờ xe bằng cả khoảng xe chạy, nhưng bảo gần thì hên xui, giờ mà chạy bộ tới cũng hụt hơi, nhưng chẳng lẽ lại kêu xe ngay sáng sớm.

Lúc chạy đến cửa trường học, Tưởng Thừa nghe hồi chuông thứ hai vang lên, bốn phía cứ như một pha quay chậm dần dần tụ về hướng cửa lớn trường học, có vẻ đều như kệ đời nó chứ, nên ha ha, nên cứ thong thả, chuông reo kệ chuông mình cứ tà tà.

Cậu bước chậm lại, không muốn ra vẻ một học bá vội vàng trong mắt mọi người.

Tình trạng này của cậu bây giờ mà gặp giáo viên cán sự trước đây sẽ bị chửi cho nát nước, thầy cán sự này lại hay cáu bẳn chửi người, mà thầy cán sự bên trường trung học số 4 cứ đứng tựa cửa, không biết là do dễ tính hay tại đã quá quen, lại nhẹ nhàng bảo,  “Nhanh lên chút đi! Bước nhanh lên! Lát nữa đóng cửa, đứa nào leo cổng vô sẽ bị bắt phạt ráng chịu!”.

Leo cổng? Tưởng Thừa quay đầu lại liếc mắt nhìn cổng trường học.

Cổng trường trung học số 4 to đùng, hai tầng, mỗi tầng là cửa chạy điện cao bằng nửa người, bên trong  còn có hai tấm cửa sắt lớn, mặt trên đầy gai nhọn.

Cậu đột nhiên nhớ ra ngày hôm qua Cố Phi đến muộn, leo cổng vào à?

Móa. Vừa nghĩ tới đám gai nhọn kia, cậu thấy như gió buốt thổi ngang đũng quần, phát lạnh.

Lúc đi lên lầu có người từ phía sau kêu cậu, “Tưởng Thừa!”

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Vương Húc cầm cái bánh rán to đùng vừa gặm vừa chạy tới.

“Chời ơi là mày thiệt hả”. Vương Húc nhìn cậu một lượt từ trên xuống. “Mới nãy tao còn tưởng là Đại Phi đó, nhìn cái mũ mới thấy sai sai…Sao mà mày lại mặc đồ của nó? Đây là đồ của nó phải không?”

“Ừm.” Tưởng Thừa tiếp tục đi lên lầu.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”. Vương Húc lại nhìn qua tay cậu. “Quỷ thần ơi, tay mày làm sao vậy? Có phải là Hầu tử? Mày phải trốn ở nhà Đại Phi?”

“Không phải”. Tưởng Thừa trả lời.

“Mày không cần phải giấu tao”. Vương Húc rất nghĩa khí mà vỗ vai cậu một cái. “Chuyện này là do tao, xảy ra chuyện gì tao cũng sẽ chịu trách nhiệm, mày cứ nói thật với tao…”

“Đừng…” Tưởng Thừa xoay mặt nhìn cậu ta. “Vỗ vai tao”

Vương Húc giơ tay lên.

“Cũng đừng vuốt lưng tao”. Tưởng Thừa nói.

“Đệt”. Vương Húc có hơi khó chịu, đành lấy tay bỏ về trong túi, đi vài bước qua mặt cậu tiến lên lầu. “Chơi ép quá”.

Cố Phi không có đến lớp tiết tự học, không biết là đến muộn hay là cúp học luôn.

Tưởng Thừa gục xuống bàn, dùng thân Chu Kính phía trước làm vật chắn ngang, từ từ ăn sáng một chút, có không dưới 5 người ở xung quanh cũng cùng ăn như cậu.

Cậu vừa ăn vừa cảm thán, mới vừa tới có hai ngày, chưa gì hết mà mình đã bị đồng hóa hay sao?

Cậu ăn sáng đơn giản, bánh rán với sữa đậu nành, sủi cảo với bánh củ cải thì muốn ăn nhưng lại không dám, sợ vào lớp ăn sẽ có mùi.

Kết quả vừa nhìn người bên cạnh, bánh bao bánh củ cải nhân hẹ, bánh nướng nhân hẹ, có mùi thì chớ, có đứa còn chơi luôn cả tô mì thịt bò.

Tiết đầu là tiếng Anh, thầy Lỗ vừa vào đã hét như thường lệ, còn tịch thu cái bánh bao chưa ăn xong của đứa ăn chậm nhất lớp.

“Ày”. Chu Kính nghiêng đầu, “Tưởng Thừa Tưởng Thừa.”

Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu ta, không lên tiếng.

“Tưởng Thừa?” Chu Kính lại gọi cậu một tiếng, “Tưởng Thừa.”

“Có chuyện cứ nói”. Tưởng Thừa đột nhiên hiểu ra vì sao Cố Phi kệ xác cậu này, người tuýp này muốn nói gì là sẽ kêu réo cho đến khi được đáp lời mới thôi.

“Hôm nay cậu mặc đồ của Đại Phi à?” Chu Kính hỏi

Tưởng Thừa nhíu mày, dựa lưng vào ghế nhìn qua cái áo bông, tự dưng nghi là mình đã mặc trúng cái áo Cố Phi hay mặc nhất.

Vương Húc  nhìn một chút đã nhận ra ngay, Chu Kính cũng mẹ nó nhìn ra rồi, không chừng hơn nửa người trong lớp này đã biết cậu mặc đồ Cố Phi đi học.

Cậu cúi đầu xuống nhìn lớp áo trong, chỉ có thể cầu khẩn là áo này không bị mặc thường xuyên.

“Áo khoác trong cũng là của Đại Phi phải không?” Chu Kính lại hỏi. “Hôm qua cậu ở nhà Đại Phi?”

Đệt!

Tưởng Thừa không để ý đến cậu ta nữa, nằm dài trên bàn định ngủ.

“Ày, Tưởng Thừa”. Chu Kính không lay bàn nữa. “Sao hôm nay Đại Phi không đến lớp?”

“Không câm miệng là tôi đập cậu bây giờ”. Tưởng Thừa nhắm mắt lại nói.

Chu Kính thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Trong phòng học rất ấm áp, hơi bị ấm quá nữa, nhưng nếu cởi hết áo ấm ra cũng không hay, huống chi bên trong mấy lớp áo này cũng chẳng còn đồ gì, cũng không thể xoăn tay áo lên giữa lớp.

Cố Phi nhìn rất trầm tĩnh, trong trường học không nói quá hai câu, cũng không thấy cậu ta thân với ai, đi nhà vệ sinh cũng chỉ một mình, thế mà rốt cục cậu ta mặc đồ gì thường cũng bị nhớ kỹ càng

Mẹ nó quá hay luôn.

Tiết thứ hai là ngữ văn, hết giờ thầy Từ mới đi đến trước mặt cậu, bốn mắt nhìn nhau với cậu: “Tưởng Thừa à, đến đây một chút”.

Tưởng Thừa đứng dậy, do dự một chút cũng chỉ đành mặc lại áo bông của Cố Phi, theo thầy Từ ra khỏi phòng học, cùng đứng bên hành lang. “Chuyện gì vậy Từ tổng?”.

“Sao hôm nay Cố Phi không đi học?”. Thầy Từ hỏi.

“Làm sao em biết?”. Tưởng Thừa thấy hơi câm nín.

“Em không biết?”. Thầy Từ nhìn cậu, trên mặt như viết mấy chữ ‘Không tin cho lắm’. “Là em không biết hay em không muốn nói với thầy?”

“Em với cậu ta không quen biết, em bao che cho cậu ta làm gì?” Tưởng Thừa có chút buồn bực nói.

“Chà, là vậy sao”. Thầy Từ thở dài. “Thầy thấy em mặc đồ của nó, nên mới nghĩ là hai đứa ở chung chỗ hôm qua, thế mà em không biết vì sao nó không đi học à?”.

“…Dạ”. Tưởng Thừa đáp một tiếng, chỉ có thể ậm ừ vậy thôi, chứ nói thêm câu nào nữa cậu sợ mình thổ huyết luôn mất.

“Tưởng Thừa à”. Thầy Từ nhìn cậu. “Em với Cố Phi cũng đã tiếp xúc được hai ngày nay, em thấy nó là người ra sao?”

Tưởng Thừa trừng mắt nhìn thầy Từ, nếu cậu không biết rằng mình đang ở trường học, đứng trước mặt cậu là thầy chủ nhiệm, và Cố Phi chỉ là người ngồi cùng bàn với cậu, cậu thật hoài nghi rằng mình là người lo vận động bầu cử…

“Một ngày”. Tưởng Thừa sửa lại lời thầy Từ. “Chính xác mà nói thì là nửa ngày”.

“Đúng, chiều hôm qua nó không đến lớp”. Thầy Từ cau mày. “Vậy em cảm thấy…”

“Em không cảm thấy gì hết”. Tưởng Thừa ngắt lời thầy. “Từ tổng, em không có để ý đến người này”.

“Cố Phi ấy, nó rất thông minh, không giống như mấy thằng lóc cóc xung quanh nó”. Thầy Từ cố chấp nói cho xong lời. “Nếu như em có thể làm cho nó tỉnh ngộ, thành tích của nó sẽ lên cao”.

“Em à?”. Tưởng Thừa chỉ vào chính mình, thiếu chút nữa đã hỏi một câu ‘bộ ngài ngủ chưa tỉnh sao’.

“Không không, là thầy”. Thầy Từ cười chỉ vào mình. “Việc giúp đỡ cho nó tỉnh ngộ đương nhiên là việc của giáo viên chủ nhiệm”.

Tưởng Thừa không lên tiếng, cậu nhìn ra được thầy Từ là người rất tốt, nhưng lại lấy cậu ra muốn nhờ vả cho học sinh mình để tâm, công việc này thấy có hơi bất khả thi, Chu Kính như vậy còn không nhờ vả gì được cậu, huống chi Cố Phi.

“Thầy thấy là thành tích của em rất tốt”. Thầy Từ nói. “Có thể làm đôi bạn cùng tiến với nó không?”

“Cái gì?” Tưởng Thừa giật mình trừng mắt thầy Từ.

Đôi bạn cùng tiến?

Chuyện này mà gặp ở thời cấp hai thì kết quả không sống chết mặc bay cũng là yêu sớm, lên cấp ba mà còn lăn tăn thì…thầy Từ vào lúc này quả thật trông cực kỳ giống ông trung niên chính hiệu.

“Cũng không cần phải là đôi bạn cùng tiến”. Thầy Từ giải thích. “Em cứ giúp đỡ nó thường ngày, lúc nó đi học em khuyên bảo nó, có bài vở thì em chỉ cho nó một chút…”

Tưởng Thừa nhìn thầy, không hiểu thầy lấy đâu ra sức mạnh để tin được rằng ai đó có thể khiến cho Cố Phi chịu tiếp thu ý kiến và phấn đấu.

“Trước đây thầy sắp xếp cho Dịch Tĩnh kèm nó, Dịch Tĩnh là lớp trưởng, rất nhiệt tình,  nhưng dù sao cũng là con gái, không tiện lắm”. Thầy Từ nói. “Do đó hi vọng em… nếu không ảnh hưởng đến thành tích của mình thì nhớ quan tâm bạn bè một chút”.

Nét mặt thầy Từ rất thành khẩn, giọng nói mang vẻ thương lượng, điều này làm cho Tưởng Thừa có chút không biết nên nói như thế nào.

Cậu từ nhỏ đến lớn đều thích mềm không thích cứng, chịu lời thành khẩn chứ không phải tinh tướng, nhưng lời thỉnh cầu quá mức ngây thơ của thầy Từ thực tình cậu không nuốt nổi.

“Từ tổng”. Cậu cũng rất mà thành khẩn nói. “Em cảm thấy thầy nên hiểu biết trước về em một chút rồi hãy suy nghĩ thêm xem có nên nhờ em làm việc này hay không, điểm số không phải là chuẩn mực duy nhất để đánh giá con người, thầy không thấy rằng hôm nay em đi học còn không mang sách theo sao?”

Câu chuyện không tiếp tục nữa, chuông vào học vang lên.

Cả buổi Cố Phi không đến trường học, cũng không có giáo viên nào hỏi đến, cứ như là việc ai có đi học không vốn chẳng là chuyện gì đáng cho họ quan tâm.

Tan học xong Tưởng Thừa là người đầu tiên rời khỏi lớp, cậu không có để thu dọn, mặc đủ bộ áo lên là dông thẳng, còn nhanh hơn đám học trò muốn đến căn tin giành cơm kia, cậu lao ra khỏi lớp như tia chớp.

Ngày hôm nay cũng hên, vừa ra khỏi cổng đã thấy có xe taxi thả khách, cậu không đợi khách bên trong rời xe xong đã nhảy vào ngồi cạnh bên tài xế.

“Ngoại trừ cái khu mua sắm ở khu quảng trường trung tâm thành phố ra”. Tưởng Thừa hỏi tài xế. “Còn chỗ nào mua quần áo không?”

Tài xế suy nghĩ một chút. “Shopping Square”

“Chỗ nào?”. Tưởng Thừa hỏi.

“Trung tâm thành phố”. Tài xế trả lời.

“… À “. Tưởng Thừa tựa ghế, nhắm hai mắt lại. “Vậy cứ sang chỗ đó đi”.

Chỗ mua sắm này quê mà, khi Tưởng Thừa với Phan trí đi ăn thịt nướng ngày đó cũng có dạo chơi một lúc, không có gì vừa mắt, chẳng qua giờ không để tâm nữa, chỉ cần có quần áo là được.

Cậu tùy ý nhảy vào một chỗ nổi tiếng là cắt cổ, không mua sợ là ông chủ giãy chết ngay, cầm một cái áo khoác với áo bông một hồi, cảm giác đã xong, đem ra thanh toán ngay tắp lự để đề phòng nhân viên phải đốt phong long.

Lúc cầm quần áo Cố Phi đi ra khỏi cửa tiệm, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mua đồ kiểu giống vậy, cũng may chất lượng không tồi, ấm áp, giá cả cũng ổn, chẳng qua giá tiền này không đến cắt cổ, cùng lắm là cỡ từ lầu một phóng ra cửa sổ thôi.

Vòng quanh khu mua sắm ăn qua loa xong lại chẳng biết nên đi đâu.

Không thì về trường luôn vậy, cạnh trường có tiệm giặt ủi, giặt sạch quần áo Cố Phi đã.

Không gọi xe, tiền trong thẻ mẹ cho cậu không ít, nhưng nhìn tình cảnh nhà Lý Bảo Quốc, số tiền này chắc là phải dùng dần từ cấp 3 cho đến đại học… Cậu nhìn quanh một chút, phía trước có cái trạm xe buýt.

Vừa lúc bước đi, điện thoại di động vang lên.

Lý Bảo Quốc gọi đến.

Cậu hơi không tình nguyện nhấn nút nghe điện thoại. “A lô”

“Thừa Thừa ơi!”. Cái giọng to mồm của Lý Bảo Quốc truyền tới. “Con tan học rồi à?!”

“Ừm.” Tưởng Thừa tiếp tục hướng về nhà xe.

“Tối hôm qua con ở đâu vậy?”. Lý Bảo Quốc hỏi. “Con nổi cơn đùng đùng như thế, không biết hàng xóm có tưởng ba làm gì con không nữa!!”.

Tưởng Thừa không lên tiếng, dừng chân bên trạm, muốn nhìn xem có xe nào ghé ngang trường học hay không.

“Con hết cáu chưa?”. Lý Bảo Quốc lại hỏi. “Về nhà ăn trưa đi, ba đãi con sủi cảo, chờ con về đó!”

“Tôi…” Tưởng Thừa không muốn trở về, nhưng lúc này không nói ra được, đờ người cả buổi mới nói ra một câu. “Con đang ở khu mua sắm”.

“Không xa lắm, lên xe số 19 là về tới nhà”. Lý Bảo Quốc lập tức nói. “Ngay ở cửa đông nhà ga đó”.

Tưởng Thừa đem quần áo trở về nhà Lý Bảo Quốc thì phát hiện cách không xa có tiệm giặt ủi, nhìn qua thấy hơi kỳ, nhưng bên trong tủ kính treo rất nhiều quần áo, cậu do dự một hồi xong lại đem quần áo Cố Phi cầm vào nhờ người ta giặt sạch, còn đưa tiền trước bảo tối đến sẽ lấy.

Lúc xuống lầu cậu ngừng lại, phía trước chỗ rẽ cầu thang có dựng một chiếc xe ba gác, kính xe được kéo xuống, Lý Bảo Quốc đứng ngay bên cạnh, từ trên xe lấy xuống mấy khối pha lê, sau đó gắng sức mang về.

Cái này chắc là thay cho cửa sổ bị cậu đập nát hôm qua, Tưởng Thừa thở dài, chạy tới. “Tôi vác cho”.

“Ồ, trở về rồi!”. Lý Bảo Quốc hô lên một tiếng. “Con đừng di chuyển, ba mang được mà, trịch chút là rớt mất đó, đồ quý lắm!”

Tưởng Thừa nhìn qua cảm thấy không động tay gì được, liền cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay Lý Bảo Quốc mở cửa phòng ra.

“Hiểu ý lắm!”. Lý Bảo Quốc ngước đầu hô to không biết với ai. “Nhìn nè, đây chính là con trai ba! Ngầm hiểu ý ba quá mà!”

“Sao không thuê người khuân vào cho”. Tưởng Thừa nhìn qua căn phòng, trên đất vẫn còn đầy mảnh thủy tinh vỡ, cậu vào nhà bếp lấy chổi. “Cái này…”

“Thuê người>”.  Lý Bảo Quốc trợn mắt. “Cái này đã tốn bao nhiêu tiền rồi! Ba nói cho con biết, mấy khối pha lê này là trả góp hết đó!”

“Trả góp?”.  Tưởng Thừa cầm chổi sửng sốt.

“Tiệm pha lê sau lầu kia có ông chủ hay đánh bài với ba, ba hỏi qua ổng rồi”. Lý Bảo Quốc nói. “Hai ngày nữa đánh bài có hên, ba sẽ trả hết”.

Tưởng Thừa há miệng không nói nên lời, Lý Bảo Quốc thậm chí còn không có tiền trả mấy khối pha lê này? Việc kiếm tiền trả còn phải nhờ vận đen đỏ?

“Sau lầu à?”. Cậu khom lưng quét pha lê trên sàn. “Lát nữa tôi đem tiền trả”.

“Con trai ngoan”.  Lý Bảo Quốc thả khối pha lê lên bàn, vỗ tay một cái. “Biết thương ông đây! Người nhà bên kia cho con không ít tiền phải không?”.

Tưởng Thừa quay đầu lại liếc mắt nhìn ổng, không hé môi.

Lúc Lý Bảo Quốc đi vào nhà bếp nấu sủi cảo, cậu túm lấy áo khoác quăng trên giường, lấy bóp tiền trong túi ra nhìn, nhất thời cảm thấy câm nín.

Tiền mặt không bị động tới, nhưng vị trí thẻ thay đổi, cậu liếc nhìn tấm thẻ, xác định vẫn là như cũ mới đem ví tiền bỏ lại trong túi, ngồi bên đầu giường, cả người không còn sức lực.

Cố Phi lấy gói thuốc lá ra muốn châm thêm điếu nữa mới phát hiện là đã hết mất rồi.

Cậu nhíu mày bóp nát gói thuốc, ném xuống ngay chân.

Trên đất ngoại trừ gói thuốc lá này, còn có một mảng tàn thuốc.

Ngày hôm nay rất yên tĩnh, buổi sáng thầy Từ có gọi mấy cuộc, còn có mẹ, Lý Viêm, cậu không hề tiếp, cuối cùng tắt nguồn điện thoại.

Cả giới đều yên tĩnh, có thể khiến cho tận thâm tâm của một người biết thưởng thức sự tĩnh tâm phải hoảng sợ.

Sắc trời đã sẫm lại, gió bấc thổi đến càng lúc càng nhanh, gió như xuyên qua mũ, xuyên qua màng nhĩ, xuyên qua khẩu trang, làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Cậu xoay người theo lối rẽ giữa hai hàng mộ bia đi ra ngoài, cầm chổi vào trong quét tàn thuốc trên đất, sau đó nhìn chằm chằm bức ảnh trên mộ bia.

Đây là lần đầu tiên cậu ở đây cả ngày nhìn bức ảnh.

Tia sáng mờ ảo bên trong, người trong hình vô cùng xa lạ, nhưng vẫn mang đến cho cậu một nỗi sợ hãi như bao lần.

“Con đi đây”. Cậu nói.

Mỗi lần xoay người bước đi, cậu đều cảm thấy có người từ phía sau nhìn theo mình.

Quay đầu lại chỉ thấy một tấm mộ bia và khoảng không thinh lặng.

Càng đi về phía trước, bước chân càng nặng trịch, Cố Phi hít một hơi, cố bước nhanh hơn.

Trong nháy mắt cây chổi thả xuống, bên tai cậu vang lên tiếng nước thật to.

Hơi thở cậu dừng lại, cảm giác như không khí quanh mình thắt nghẹn.

Không phải tiếng nước chảy, cũng không phải tiếng hoa đong đưa trong nước, đây là… âm thanh của người giãy giụa cùng đường trong nước, mang theo sự  tuyệt vọng, thống khổ, âm thanh rất lớn.

Bọt nước bắn lên, từng cái từng cái bọt nước trồi lên, lại từng cái từng cái  bị đập nát, bên trong làn bọt nước còn có đôi mắt trợn thật to nhìn cậu.

“Tại  sao mày không cứu tao! Mày ngứa mình à?”

Cố Phi sau một hồi run sợ lại dùng hết sức đá mạnh vào thùng rác, tiếng thùng rác ngã ngang trên nền đất kéo cậu về thực tại.

Cậu kéo cổ áo, cúi đầu bước nhanh theo con đường không một bóng người trong nghĩa địa ra cổng lớn.

Đây không phải là câu nói sau cùng cậu nghe thấy, nhưng vào cái ngày mà ba chết, suốt cả đêm cậu không thể thoát khỏi cơn ác mộng triền miên của câu nói ấy.

Trước khi chết ba không nói chuyện, cũng không nói thành lời, chỉ có liều mạng giãy giụa.

Cậu không hiểu vì sao mình lại mơ về một câu nói như vậy, cũng không nghĩ tới là câu nói này sẽ theo cậu suốt mấy năm trời, trở thành nỗi sợ cậu không cách nào đối mặt.

Cảm giác toàn thân ướt đẫm khi đứng bên hồ trước sau vẫn chân thực như vậy, chân thực đến nỗi sau mỗi lần cậu đều phải nắm lấy quần áo, xác nhận là từ quần áo mà ra.

Phía bên nghĩa địa thực ra rất sầm uất, đi từ cổng ra là một đại lộ, Cố Phi chậm rãi bước vào một siêu thị.

Đến khi bốn phía được ánh đèn bao phủ, cậu mới thấy ấm áp, cảm giác cơ thể căng cứng kia hầu như đã biến mất.

Cậu mua hai gói thuốc lá với một chai nước, xong lại mua một phần Oden, ngồi ở khu nghỉ, ăn xong mới bước ra ngoài.

Đứng tránh gió nơi ven đường, cậu châm thuốc, mới vừa hút một hơi đã nuốt mất tàn thuốc, buồn nôn.

Cảm giác trong cuống họng bây giờ giống như toàn nuốt phải cát.

Ngồi trên xe công cộng một hồi, uống cả chai nước cậu mới thấy đỡ, lấy điện thoại trong túi ra, mở lên.

Một đống cuộc gọi nhỡ, toàn là của thầy Từ, người khác không để tâm mấy, biết cậu tắt máy thì sẽ không gọi lại nữa, chỉ có thầy Từ, cái sự cố chấp không suy xuyển này mà đi theo đuổi người chắc cũng dọa cho người chạy mất dép.

Xem cuộc gọi nhỡ xong lại đến phần tin nhắn, có một tin, Tưởng Thừa gửi đến –

8 giờ tôi đi lấy quần áo cho cậu.

Nhìn thấy avatar của Tưởng Thừa, cậu lại nghĩ tới ngày hôm qua mình chỉnh sửa ảnh cho Tưởng Thừa, không biết sao lại tựa vào cửa sổ xe nở một nụ cười không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.