Lão Chồng Hắc Bang! Đã Bị Thuần Phục

Chương 15: 15: Lại Lần Nữa Đến Thăm Trường Canh Ca Ca




Edit: Rhbf

Beta: Kiara

~o00.00o~

Trước đây gian phòng này là phòng tiếp khách của xưởng thép, có một toilet, mặc dù đã bị bỏ hoang nhưng nước vẫn còn hoạt động, nên phòng mà Lý Viêm muốn chiếm lấy đầu tiên nhất chính là căn phòng này.

Nơi này thoạt nhìn qua rất hoang vu, nhưng ngoại trừ bên kia xưởng lúc trời nắng ấm cũng khá náo nhiệt, bên trong này cũng không hẳn là không có người tới, những người giống tụi Lý Viêm đến tìm nơi lúc rảnh rỗi để ở tạm, có điều cũng không chuyên cần như vậy.

Cố Phi không thường xuyên tới, nhưng hôm nay muốn đãi Tưởng Thừa một bữa, lại không muốn cách nhà quá xa, gần nhà cũng không có tiệm nào ra dáng, lúc Tưởng Thừa nói “không sao cả”, Cố Phi đã đưa cậu tới đây rồi.

“Không có máy sưởi phải không?” – Tưởng Thừa ngồi trên ghế sô pha dậm dậm chân.

“Tự đốt lửa đi” – Cố Phi từ trên bàn lấy ra cái hộp quẹt ném qua – “Túi kế bên sô pha là than, bên ngoài tìm thêm chút vải vụn……. Cậu biết đốt lửa không?”

“Biết.” – Tưởng Thừa ngồi dậy đi ra ngoài, hai giây sau lại đột nhiên va vào cửa đi vào, trên tay cầm miếng giẻ rách, một mặt cứng đờ.

Cố Phi đang lấy từng bao thức ăn ra định chia vào dĩa, bị tiếng động của Tưởng Thừa làm giật nảy mình: “Bị sao vậy?”

“Bà cha nó” – Tưởng Thừa dùng hai đầu ngón tay cầm miếng giẻ rách – “Hồi nãy cầm cái này lên… bên dưới tự nhiên có con chuột chết! Làm sợ hết hồn!”

“Vậy cậu còn đem cái này về?” – Cố Phi có chút không hiểu nổi.

“Tôi cảm thấy nó còn dùng được nên cầm về…” – Tưởng Thừa ném giẻ rách vào trong cái bếp bằng gạch – “Dùng nó châm lửa chắc đủ rồi.”

“Cậu đi thêm mười bước có thể thấy được thứ khác để châm lửa, cũng không có chuột chết bên dưới.” – Cố Phi tiếp tục đem thức ăn để lên bàn.

“Lạnh lắm không muốn đi.” – Tưởng Thừa ngồi xổm trước bếp – “Tôi thấy bây giờ cũng có kinh nghiệm rồi, nồi niêu nhà Lý Bảo Quốc cũng toàn là gián.”

“Bình thường ổng đâu có nấu ăn, đánh bài ở đó lo cơm nước luôn rồi.” – Cố Phi nói.

“Nhìn ra rồi.” – Tưởng Thừa nhóm lửa lên tấm vải – “Còn muốn lo luôn giường chiếu nữa, không chừng ổng đã bán cái phòng này đi rồi.”

“Bán không được.” – Cố Phi cầm nồi tới vòi nước trong toilet rửa, sau đó đem một nồi đầy nước đi ra – “Toàn bộ phòng ốc đều thuộc về xưởng thép, đa phần người ở đây đều nghèo tới mức chỉ còn lại bản thân.”

“…Ồ.” – Tưởng Thừa bỏ vào lửa hai cục than, nhìn nó chằm chằm dường như có chút xuất thần.

Than sau khi đã cháy, Cố Phi đem nồi nước để lên rồi bẻ hai miếng gừng bỏ vào, lại bỏ thêm một bọc nhỏ trộn đều câu kỷ* cùng táo đỏ.

(*Câu kỷ: thường dùng làm thuốc hoặc nấu ăn)

“Nấu canh à?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Ừm” – Cố Phi cầm nắp nồi – “Cậu thích uống canh hay là thích ăn thịt?”

“….Là ý gì?” – Tưởng Thừa có chút mù mịt nhìn cậu ta – “Cậu nấu nguyên nồi canh gà, sau đó chỉ cho tôi chọn giữa việc húp canh hay gặm thịt?”

Cố Phi thở dài: “Không phải. Nước lạnh bỏ thịt vào, canh sẽ đậm một chút, uống rất ngon. Còn nước sôi bỏ thịt vào, vị của thịt gà mới đạt tới.”

“Ồ.” – Tưởng Thừa có chút kinh ngạc đáp lại – “Tại sao?”

Cố Phi cảm thấy Tưởng Thừa lại bắt đầu thể hiện ra tố chất hoàn mỹ của một học bá, không như bình thường, ham học hỏi, nhưng Cố Phi cũng không giải thích: “Cậu nói thích cái nào là được.”

“Canh.” – Tưởng Thừa đơn giản trả lời một câu, móc điện thoại ra.

“Ừm.” – Cố Phi đem thịt gà bỏ vào nồi, đậy nắp lại – “Gà đang nấu rồi, giờ nướng đồ ăn.”

“Được.” – Tưởng Thừa vừa xem điện thoại, vừa đứng dậy – “Giờ tôi phải làm gì nữa?”

“Ăn.” – Cố Phi trả lời.

Bọn Lý Viêm rất thích ở đây nướng đồ nên đồ đạc rất đầy đủ, Cố Phi đặt giá nướng lên xong, từ bếp gắp chút than ra ngoài, hôm nay mua đều là thịt đã làm sẵn, quét thêm chút gia vị vào là được, rất đơn giản.

“Nước lạnh bỏ gà vào, mùi vị gà sẽ theo nhiệt độ lên cao từ từ bốc hơi ra ngoài, nên canh sẽ rất đậm đà.” – Tưởng Thừa ngồi kế bên bếp, vừa sưởi ấm vừa xem điện thoại – “Nước sôi bỏ gà vào, lớp da bên ngoài đã chín, mùi vị vẫn còn bên trong, nếu như vậy, thịt sẽ càng đậm đà… có phải không?”

“…..Phải.” – Cố Phi nhìn qua cậu – “Cậu muốn làm bài ghi chép luôn không?”

“Những cái này không cần đọc thuộc lòng nguyên văn, hiểu ý nghĩa là được.” – Tưởng Thừa cũng nhìn Cố Phi.

Cố Phi xoay đầu lại, bắt đầu quét gia vị lên, lúc Tưởng Thừa nói những lời này rất có loại khí chất của một học bá, kiểu như chỉ cần lời cậu ấy nói ra, bạn có muốn nói lại cũng nói không nổi.

“Các cậu đều ở đây gặp mặt? Đồ đạc đầy đủ như vậy.” – Tưởng Thừa đứng kế bên giá nướng – “Cả thì là Ai Cập* cũng có?” (*dùng làm gia vị)

“Bột thì là Ai Cập, bột tiêu, bột ớt đều có, nhưng không biết đã hết hạn chưa, cũng không biết mua từ khi nào.” – Cố Phi nói.

“….Vãi” – Tưởng Thừa cầm chai lên – “Để tôi xem… hạn sử dụng 36 tháng, chắc không thành vấn đề, chắc mấy người cũng không phải là tới đây 30 tháng trước?”

“36 tháng là bao lâu?” – Cố Phi không ngẩng đầu, đem chai về bắt đầu rắt lên.

“Ba năm.” – Tưởng Thừa nói.

“Nhiều lắm là nửa tháng trước.” – Cố Phi nói – “Cậu thật kỹ tính, tôi bình thường ngửi không có mùi gì kì lạ liền ăn.”

“Cậu không tính được hạn sử dụng mà ăn đại phải không?”

“Đúng đó.” – Cố Phi quét mắt nhìn cậu – “không thể bì với cuộc sống tỉ mỉ của học bá được.”

Thịt nướng không lâu lắm, qua một chút liền bắt đầu nhỏ dầu, căn phòng tràn ngập khói bắt đầu tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Nướng thịt cũng không cần kỹ thuật gì khó, Cố Phi lại trông rất thành thục nên Tưởng Thừa cũng không đưa tay qua giúp, lại qua ngồi cạnh nồi canh gà sưởi ấm.

Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, sắc trời cũng đã tối sầm, cửa sổ mở ra như một tấm màn đen làm người ta có cảm giác hơi lạnh. Bên trong bếp gạch và giá nướng ngược lại hiện lên ánh lửa rực sáng còn rất kiên định.

Loại cảm giác này rất vi diệu, y như ngày hôm đó ngồi trong chiếc xe màn thầu màu bắp, bên ngoài đường phố thật vắng lặng, gió rất lạnh, mà bên trong xe lại là một khoảng không gian yên bình thoải mái.

Hiện tại ngoài cửa sổ là tối đen bất an, bên trong lại là ánh sáng và hơi ấm.

Tưởng Thừa rất thích cảm giác này.

Đã lâu như vậy rồi, kể từ khi đặt chân đến đây mang theo áp lực cùng phẫn nộ, khó hiểu và mờ mịt, còn có đủ chuyện không thể thích ứng nỗi. Cho tới ngày hôm nay, ngay giờ phút hiện tại, cậu mới thật sự có cảm giác mình đã đặt chân lên mảnh đất này.

Dù có lẽ cảm giác này chỉ là tạm thời, cũng có lẽ là do ảo tưởng của các giác quan, nhưng giờ phút này cậu vẫn không nhịn được mà muốn cảm nhận nó.

“Ăn cay được không?” – Cố Phi hỏi.

“Một chút thì được, đừng quá nhiều.”

Cố Phi rắt chút bột tiêu cay lên, đem xiên thịt bỏ vào đĩa đưa cho cậu: “Thử đi, tôi thích có chút cháy, mấy xiên này đều không có cháy gì.”

“Tôi cũng thích có chút cháy sém.” – Tưởng Thừa cầm một xâu cắn lấy – “Vị rất ngon.”

“Tôi còn cho rằng học bá các cậu sẽ không ăn đồ cháy, hạn sử dụng còn phải nhìn ngó, bộ không sợ ăn đồ khét sẽ bị ung thư sao?” – Cố Phi tiếp tục nướng xâu thịt trên giá.

“Cậu có thấy phiền không?” – Tưởng Thừa vừa ăn vừa nói – “Cậu đối với học bá có bao nhiêu oán niệm vậy? Cứ canh cánh trong lòng như thế.”

“Sống tới sắp 18 tuổi rồi, quay đầu lại liền thấy được một học bá thực thụ, cảm xúc phập phồng khó yên thôi” – Cố Phi đem mấy xâu thịt còn lại cho vào đĩa chồng lên cao, lại đi qua đặt lên cái thùng gỗ lộn ngược dùng làm bàn ăn – “Miệng của học bá lại chẳng dễ nghe tí nào.”

Trời lạnh vừa coi chừng lửa vừa ăn xiên nướng, đây thật là một loại hưởng thụ, Tưởng Thừa tạm thời không muốn cùng Cố Phi đấu võ mồm, cũng không lên tiếng nữa, chỉ miệt mài ăn.

“Uống chút gì không?” – Cố Phi ở kế bên lục lục thùng giấy – “Tôi nhớ rượu lần trước còn chưa uống hết.”

“Rượu đế?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Phí lời, trời lạnh như vậy ai mà đi uống bia?” – Cố Phi lấy ra chai rượu, đặt lên thùng gỗ – “Thời điểm thế này một chai Ngưu Nhị sẽ làm cảm động lòng người.”

Tưởng Thừa nhìn chai rượu, do dự một hồi lại gật gật đầu: “Được, tới đi.”

Lúc Cố Phi rót rượu, Tưởng Thừa liền kinh hãi, vừa rót đã đầy một ly giấy, cậu chưa từng uống rượu đế thế này, nhưng nghĩ lại kiểu nói chuyện ngược chiều gió thường ngày của mình với Cố Phi, cậu không nói gì, cứ nhìn Cố Phi rót đầy ly để tới trước mặt.

“Có thể cậu cảm thấy không cần thiết phải nói cám ơn” – Cố Phi cầm ly lên – “Nhưng vẫn phải nói với cậu một câu cám ơn.”

“Có thể cậu cảm thấy không cần thiết phải nói đừng khách sáo” – Tưởng Thừa cũng cầm ly lên – “Nhưng tôi vẫn phải nói một câu không cần khách sáo như vậy đâu.”

Cố Phi cười lên, cầm ly của mình cụng lên ly của Tưởng Thừa một cái, uống xuống một ngụm.

Tưởng Thừa nhìn qua ly cậu ta, tên Vương Bát Đản này thế mà lại uống ngụm rượu đế như uống bia, cậu đành phải bỏ qua nguyên tắc cũng uống gần một hớp.

Rượu từ cuống họng trong nháy mắt tới dạ dày, sau đó lại từ dạ dày chạy ngược lên tới cuống họng, nóng tới đốt cháy cổ cùng mang tai.

Cố Phi nhìn cậu: “Thường ngày cậu không uống rượu à?”

“Không uống rượu đế như uống bia.” – Tưởng Thừa nói, cúi đầu ăn ngụm thịt. Thật ra trong thời tiết lạnh như vậy, lửa nóng một ngụm trong người cũng cảm thấy rất đã.

“Cậu uống đại hai hớp được rồi.” – Cố Phi nói – “Không phải còn đang bị thương sao?”

“Hôm nay không còn cảm giác gì.” – Tưởng Thừa đụng đụng chỗ vết thương, ý nói không còn đau nữa. Tưởng Thừa do dự một chút, lại hỏi một câu – “Cố Miểu… làm sao rồi?”

“Tạm thời đang ở nhà.” – Cố Phi lại uống một hớp – “Hôm qua cha mẹ thằng nhóc kia lại kêu cha mẹ hai đứa còn lại cùng tới trường làm loạn.”

“Chó má!” – Tưởng Thừa nhíu mày – “Chắc chắn bọn nó đã làm gì nên Cố Miểu mới phản ứng như vậy, Cố Miểu bình thường còn không thèm nhìn người khác tí nào.”

“Bọn nó vẽ bậy lên tập Nhị Miểu.” – Cố Phi mở nắp nồi, canh bên trong liền sôi lên, cậu ta nếm nếm thử, sau đó bỏ thêm muối cùng bột ngọt – “Nhị Miểu nói muốn tự mình xử lý, tôi cũng không tới trường hỏi chuyện, không ngờ lại xử lý theo cách này.”

Tưởng Thừa gần như có thể tưởng tưởng ra trên tập Cố Miểu bị vẽ thành dạng gì. Mấy đứa con nít quỷ kiểu này, miệng người lớn lúc nào cũng là “nó vẫn còn là đứa con nít”, thật ra thường rất độc địa.

Tưởng Thừa vẫn còn nhớ hồi học tiểu học, trong lớp có đứa chỉ số IQ hơi thấp, gần như bị cả lớp xa lánh và bắt nạt,  đến cậu cũng từng tham gia qua, phảng phất có một loại sợ hãi, nếu như bản thân mình không giống với số đông còn lại, chắc chắn cũng phải nhận loại đãi ngộ tương tự.

“Trường học cứ để Cố Miểu về nhà như vậy?” – Tưởng Thừa nói – “Không quan tâm tới nguyên nhân trước đó? Cứ cho việc đánh người là không đúng, cũng không tới mức không cho tới trường nữa chứ?”.

“Trường học vốn dĩ không đồng ý nhận Cố Miểu vào học, tôi xin hiệu trưởng rất lâu rồi” – Cố Phi dừng một chút, im lặng một hồi lại nhìn Tưởng Thừa – “Nhị Miểu cần phải đi trường học đặc biệt.”

“…. Vậy sao” – Tưởng Thừa đã đoán Cố Miểu chắc hẳn có vấn đề gì đó, nhưng nghe Cố Phi nói ra bốn chữ trường học đặc biệt như thế, lại có chút không biết nên làm sao tiếp nhận nổi.

“Nó sinh ra đã…. có chút vấn đề.” – Cố Phi cầm một xiên thịt, rắt lên chút thì là Ai Cập – “Nói chuyện không được, hai ba tuổi mới mở miệng, hai ba từ nói ra cũng không được lưu loát, học cái gì cũng không biết, dường như cũng không biết biểu đạt, đói khát khó chịu gì cũng chỉ hét lên.”

“Vậy nó…” – Tưởng Thừa sau khi mở miệng cũng không nói tiếp. Cố Phi lúc nói những lời này chỉ nhìn xuống đồ ăn đang cầm trên tay, nhìn qua như không để ý gì, nhưng Tưởng Thừa vẫn cảm nhận được phiền muộn trong lòng cậu.

Tưởng Thừa không truy hỏi nữa, Cố Phi cũng không nói tiếp Cố Miểu là có vấn đề gì, vết sẹo sau đầu Cố Miểu là từ đâu có, có phải như Lý Bảo Quốc nói, bị ba Cố Phi quất cho té ngã.

Còn cả lời đồn Cố Phi giang hồ là thật hay giả.

Những điều này cậu đều rất tò mò, nhưng cũng không định hỏi tiếp.

Canh gà nấu rất ngon, không biết có phải vì trời lạnh hay không mà canh gà có vẻ đặc biệt mê người, một ngụm hớp xuống liền cảm thấy ấm tới đầu, làm thần trí cũng có phần mê mẫn.

“Canh gà này thật đỉnh.” – Tưởng Thừa cảm thán.

“Chắc do học bá cậu mua đấy!” – Cố Phi uống hớp rượu, quơ quơ ly rượu trước mặt cậu – “Đỉnh mới là cái này.”

“…Ờ” – Tưởng Thừa dừng một chút, cũng cầm ly lên hớp một ngụm, lại gật gật – “Đúng đó.”

Nồng độ rượu này mặc dù cao, Tưởng Thừa bình thường cũng không uống rượu đế, nhưng vừa ăn vừa uống thế này, ly rượu rất nhanh đã thấy đáy.

Không biết có phải vì nguyên nhân này không, Tưởng Thừa cảm thấy đột nhiên rất mắc cười, giống như lúc ở tiệm nhà Cố Phi hôm đó, nói tới chuyện đánh nhau liền cười tới không ngừng, bây giờ lại muốn cười ngốc một trận.

“Tôi….. ” – Cậu xoay đầu nhìn Cố Phi.

Cố Phi đang hớp canh, bốn mắt nhìn nhau xong, Cố Phi liền vội vã quay đầu đi, đem đống canh trong miệng phun hết ra ngoài.

Cố Phi phun xong, màn cười không điểm dừng của hai người lại bắt đầu.

Tưởng Thừa cười đến đũa cũng cầm không nỗi, đũa rớt lên bàn, Tưởng Thừa muốn cầm lên, đũa lại lăn xuống đất, cậu vừa cười vừa vươn tay nhặt lên để cạnh chén canh.

Cố Phi nhìn cây đũa gỗ, cười tới mức canh trong chén cũng đổ hết ra phân nửa.

“Tôi không được rồi.” – Tưởng Thừa vừa cười vừa đem tay đặt trên vết thương ở xương sườn – “Tôi đang là người bị thương, không thể cười như vậy…. ”

Cố Phi không nói chuyện, dựa lưng vào tường ở phía sau, tiếp tục cười ha ha một hồi, cuối cùng cũng thở một hơi dài: “Xém chút nữa hết hơi luôn rồi.”

Cười xong trận này, lúc đầu còn cảm thấy cửa sổ mở ra, gió thổi vào sau lưng có chút lạnh, hiện giờ thì mồ hôi cũng chảy ra rồi.

“Ày-” – Tưởng Thừa móc móc túi, muốn tìm khăn giấy lau miệng, mò cả ngày cũng không ra – “Mệt chết tôi rồi.”

“Tìm khăn giấy hả?” – Cố Phi chỉ chỉ cái bàn sau lưng cậu – “Ở đó có.”

Tưởng Thừa xoay đầu, trên cái bàn đã cũ có mấy cuộn giấy.

Cậu vươn tay qua lấy một cuộn, từ bàn lấy qua lại có một tờ giấy rơi xuống dưới chân.

Lúc nhặt lên định để trở về, Tưởng Thừa dừng một chút, nhìn thứ trên trang giấy ngẩn người ra.

Trên tờ giấy nâu có in năm khuông nhạc, giấy này cậu rất quen thuộc, cậu thích nhất chính là năm khuông nhạc trên màu giấy nâu thế này.

Một đường năm dòng kẻ cũng không có gì kì quái, kiểu học sinh cá biệt như Cố Phi, có lẽ từ nhà sách tiếng Anh mua về…

Nhưng điều làm cậu kinh ngạc là thứ viết trên đó.

Hơn nửa trang là bản nhạc.

“Ts” – Tưởng Thừa nháy mắt một cái, tay vịn mép bàn, cố gắng sắp xếp lại hình ảnh trước mắt, sau đó ngâm nga ra hai câu – “Rất hay, bài gì vậy?”

Cố Phi vẫn dựa trên tường, nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó mới nói: “Cậu còn biết đọc nhạc?”

“Phí lời” – Tưởng Thừa cầm bản nhạc dựa vào phía sau chân bàn luôn, cúi đầu – “Học bá chúng tôi cái gì cũng biết…. Cái này là ai viết vậy?”

Cố Phi không lên tiếng.

Tưởng Thừa lại nhìn một hồi, giương mắt ngắm kỹ Cố Phi, còn dùng tay chỉ chỉ cậu ta: “Là cậu viết?”

“Hửm?” – Cố Phi uống hớp rượu – “Tại sao là tôi? Cậu xem tôi giống người biết viết nhạc lắm sao?”

“Không giống, có điều… ” – Tưởng Thừa búng búng tờ giấy – “Cái dấu thanh này, cậu xem chữ b này rất giống của cậu viết, ở dưới có cái móc dài, giống như tay đang chống nạnh.”

“Quái gì vậy!” – Cố Phi cười lên.

“Là cậu viết? Hay viết dùm người khác?” – Tưởng Thừa cầm tờ giấy quơ quơ trước mặt cậu ta, lại cảm thán một câu – “Rất hay đó.”

“Học bá đúng là học bá, khuông nhạc học từ cấp 2 vẫn còn nhớ rõ.” – Cố Phi không trả lời câu hỏi của cậu.

“Đệt, xem thường học bá bọn tôi rồi.” – Tưởng Thừa đứng lên, đem giấy vỗ lên bàn một cái, cảm thấy lần này bản thân chắc đã uống tới rất thoải mái, hăng hái đều đã vụt dậy, giọng điệu nói chuyện cũng bắt đầu thay đổi – “Tôi cho cậu mở mang tầm mắt.”

“Cậu muốn hát?” – Cố Phi cũng rất cao hứng, đứng lên dựa vào tường vỗ vỗ tay cho cậu.

“Đợi đã.” – Tưởng Thừa từ sô pha lấy cặp mình lên – “Tôi không nhớ có đem hay không… Bình thường tôi đều đem….. À, có.”

Cố Phi nhìn Tưởng Thừa lục lọi nửa ngày, móc ra một hộp nhựa dài bán trong suốt, ống sáo?

Tưởng Thừa biết đọc nhạc, còn biết từ bản nhạc lập tức ngâm nga ra mấy câu, thật làm Cố Phi kinh ngạc. Người như Tưởng Thừa, theo thầy Từ nói là một học bá, thành tích nếu không đưa ra giấy trắng mực đen cũng không mấy ai tin được, đánh người là sở trường, biết chơi bóng rổ cũng không kì quái, biết đọc nhạc mới thật sự là bất ngờ.

Giống như chính bản thân Cố Phi vậy, viết xong bài nhạc dù cho có đề tên mình ở dưới, người không quen còn tưởng là cậu đi đánh nhau một trận xong mới cướp được bài hát về.

Tưởng Thừa hẳn là uống tới hưng phấn, một ly giấy tính là hai lượng rưỡi, ly của Tưởng Thừa hiện tại đã không còn một giọt, đối với người không thường uống rượu mà nói, hai lượng rưỡi như vậy xuống dạ dày, chắc chắn sẽ có loại tính cách như Tưởng Thừa hiện giờ.

“Sáo hả? Tinh tế tới vậy.” – Cố Phi nhìn ống sáo bằng kim loại màu đen trong tay Tưởng Thừa.

“Ừm, Penny whistle.” – Tưởng Thừa hằng giọng – ” Ireland Penny Whistle, tôi rất thích, có điều không thường thổi, trước kia ở nhà cũng không.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nhìn không sang bằng piano” – Tưởng Thừa cười lên – “Mẹ tôi… dù sao cũng không thích, nói là ầm ĩ, bà thích piano.”

“Cậu còn biết chơi piano?” – Cố Phi nhìn tay Tưởng Thừa, bình thường không chú ý, lúc này ngón tay cậu đặt ở trên ống sáo, ngón tay rất dài, vừa dài vừa thon, đốt ngón tay rất rõ ràng nhưng lại không gai góc.

“Đúng đó, muốn quỳ xuống luôn không? Tôi thấy dưới sô pha có cái đệm lót, cậu đem qua đi” – Tưởng Thừa cầm sáo, chỉ chỉ sàn nhà ở trước mặt – “Để ở đây quỳ là được.”

Cố Phi cười lên, lấy điếu thuốc đốt lên, ngậm trong miệng.

Cố Phi cảm thấy trước giờ bản thân hẳn là chưa từng nghe qua Penny Whistle, nhưng sau khi Tưởng Thừa thổi xong một đoạn nhỏ, cậu mới nhớ lại, có một khoảng thời gian Đinh Trúc Tâm rất thích nhạc Celtic, nghe suốt cả ngày, có đủ loại sáo và kèn tây trong đó, chắc hẳn cũng có Penny Whistle.

Tưởng Thừa thổi bài gì Cố Phi không biết, nhưng lại nghe rất quen thuộc.

Đang lúc cảm thán Tưởng Thừa thế nhưng còn biết chơi cái này, lại còn thổi rất hay, ngón tay đặt trên ống sáo linh hoạt như nhảy múa… thì Tưởng Thừa đột nhiên dừng lại, quay đầu ho hai tiếng: “Thật ngại quá, để làm lại.”

Cố Phi đành phải vỗ lại thêm tràng pháo tay.

Tưởng Thừa nhìn qua Cố Phi, lại đặt sáo lên miệng, rũ mắt xuống, ngón tay lại tiếp tục nhảy múa, thanh âm lại lần nữa vang ra.

Đây là lần đầu tiên Cố Phi nghe người khác thổi sáo ngay trước mặt mình, có loại cảm giác không nói nên lời.

Tưởng Thừa lúc bình thường nét mặt sẽ mang theo sự không thoải mái và buồn bực, lần đầu tiên âm thanh phát ra cũng đã tiêu mất rồi. Lông mi của cậu nhẹ nhàng run lên, nhìn qua thật an tĩnh và trầm ổn.

Khoảnh khắc này, Cố Phi đột nhiên thật tâm thật ý cảm nhận, Tưởng Thừa quả thật đúng là một học bá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.