Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 169: Giày vò hắn một đêm




Leo mấy ngày nay không ra ngoài săn thú, một mực ở trong phòng cùng Lục Sướng, dù Lục Sướng nói, kỳ thật mình chỉ hơi đau, chuyện bài tiết vân vân có chút khó khăn, sinh hoạt bình thường chỉ cần không ngồi bệt cũng vẫn được, gần đây hắn toàn đổi kiểu thành ngồi chồm hổm.

Nhưng sư tử thành thật kia mắt thấy hắn không chịu ăn thịt, trong lòng cuống lên, mỗi ngày kiếm một đống thịt nướng về đút cho hắn. Vì chăm sóc Lục Sướng, y đã có thể đến gần ngọn lửa, đây là đột phá rất lớn. Nhưng làm cho y đau lòng là, Lục Sướng không chịu ăn, rung đùi đắc ý cự tuyệt y, tức giận đến y cuối cùng chỉ còn biết dùng miệng mớm. Lúc này Lục Sướng mới đỏ mặt nói cho y nguyên nhân không chịu ăn thịt, khiến Leo lại vẻ mặt ảo não.

Vốn Lục Sướng cảm thấy loại đau đớn này chỉ cần nhẫn nhịn thì có thể sống bình thường, nhưng Leo không cho hắn lộn xộn, tất cả sự tình đều để y ôm đồm. Mấy ngày sau đều không đi săn thú, bởi vì gần bộ lạc gần như không có dã thú dám tiếp cận, không đi xa một chút sẽ không tìm thấy con mồi. Nhưng Lục Sướng hiện tại đang bị thương, Leo không thể bỏ lại hắn một mình.

Mấy ngày nay đều là các thú nhân khác hỗ trợ tìm thức ăn cùng săn mồi, trong bộ lạc này, nhà ai gặp khó khăn tất cả mọi người sẽ hỗ trợ, đương nhiên sau đó chủ nhà sẽ trả gấp đôi.

Kỳ quái là, sau đêm đó, không còn thú nhân động tay động chân với Lục Sướng nữa. Có một lần Leo đi ra ngoài giúp hắn múc nước, một thú nhân trong thú hình đến tặng thức ăn cùng dược thảo đã giúp tìm được, Lục Sướng khi đó trong lòng vô cùng căng thẳng, gắt gao nắm vũ khí mình chế tác, sợ người kia mưu đồ gây rối. Nhưng người kia chỉ liếc mắt thèm thuồng nhìn quét Lục Sướng một cái, rồi rời đi, không hề có hành động như ban đầu.

Lục Sướng không biết, các thú nhân có trực giác dã tính bẩm sinh. Bọn họ có thể sâu sắc nhận thấy quan hệ giữa Leo cùng Lục Sướng đã khác trước kia, trước đây Lục Sướng có thể nói là tự do, cho nên mới thường xuyên xảy ra chuyện bị thú nhân tập kích, mà hiện tại hắn đã bị Leo đánh dấu chủ quyền, tự nhiên không ai theo đuổi hắn nữa. Đây cũng thuộc quy định của bộ lạc Viêm Hoàng —— không thể cướp vợ đã có chồng, đổi thành bộ lạc khác, sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Mà trước đó Mộ Liên sở dĩ đưa ra yêu cầu kia với Leo, cũng bởi vì biết Lục Sướng là “giống cái” tự do, còn hiện tại hắn đã thuộc loại có bạn lữ rồi, Mộ Liên tự nhiên sẽ không cân não về hắn nữa. Cũng vì thế, Leo mới dám đi tìm Mộ Liên lấy dược thảo.

Dược thảo thật sự tốt, hơn nữa được Leo cẩn thận chăm sóc, Lục Sướng rất nhanh khôi phục, chỉ là miệng vết thương mới khép lại thật yếu ớt, tạm thời chịu không nổi tàn phá mạnh mẽ. Mấy đêm nay Leo đều biến thành thú hình nằm ở bên người Lục Sướng, không ngừng dùng cái đầu to dụi loạn trên người hắn, dùng lông bờm cứng rắn chọc chọc thân thể hắn, hoặc dùng cái mũi nóng hầm hập hà hơi trên người hắn, khiến Lục Sướng ngứa ngáy.

Đáng giận nhất là cái đuôi, cứ háo sắc chọc chọc chỗ này chạm chạm chỗ kia, trừ bỏ nơi bị thương không dám đụng vào, chuyên môn chọn những nơi mẫn cảm của hắn chọc lung tung. Ví dụ như trước ngực, xương quai xanh, eo thon nhỏ, cái nơi dư thừa so với các giống cái khác kia nữa…

Cái đuôi y lông xù, chạm lên ngứa vô cùng, trên cơ bản bị y khiêu khích, Lục Sướng sẽ bất giác hưng phấn, mà lúc này sư tử kia sẽ mang vẻ mặt thích ý tươi cười thưởng thức tình trạng hắn quẫn bách, tức giận khiến Lục Sướng tiến lên cào loạn, biến lông bờm của Leo được xưng là mê người nhất suất khí nhất thành một mớ lộn xộn.

Đương nhiên hắn có khi cũng sẽ phản kích, sư tử này dù sao cũng là tay mơ, còn huyết khí phương cương, rất dễ bị khiêu khích. Lục Sướng thích ở thời điểm Leo trong thú hình ghé vào bên cạnh y, thổi khí vào cái tai lông xù, hoặc là dùng đầu lưỡi liếm liếm cái mũi mẫn cảm, hoặc là lấy tay chọc chọc vào xung quanh “Hung khí” khiến hắn bây giờ trọng thương, chỉ không chạm vào thân mình”Hung khí”, khiến Leo rất khó chịu. Phải biết rằng, thú nhân trong thú hình không thể bắn ra, khó chịu cỡ nào a!

Cũng may Lục Sướng sẽ không châm lửa quá mức, bởi vì hắn biết Leo một khi bị trêu chọc lấn át tâm trí, trực tiếp tử hình hắn ngay tại chỗ, hắn thật sự có thể đi Tây Thiên gặp Phật tổ. Cho nên khi nào Leo sắp không nhẫn nại được nữa, hắn sẽ bảo y biến trở về hình người, lấy tay nhẹ nhàng giúp y. Mỗi khi vậy biểu cảm Leo luôn vô cùng khắc chế rồi lại một bộ dáng hưởng thụ, Lục Sướng nhìn mà cảm thấy rối rắm.

Khi Lục Sướng cảm thấy mình hoàn toàn có thể xuống đất rồi, Leo lúc này mới vô cùng lo lắng đi săn thú, mà lúc này các thú nhân cũng không còn ra tay với hắn, Lục Sướng mừng rỡ một mình dạo quanh rừng rậm, hưởng thụ thiên nhiên thần kỳ.

Chỉ tiếc gần đây cứ mưa dầm kéo dài, ngày có thể đi ra ngoài quá ít, cho nên đại đa số thời gian hắn luôn ở nhà hoặc ở chỗ giống cái tụ cư nói chuyện phiếm, cũng bởi vậy mà nghe được tin đồn làm hắn cảm thấy kinh hoàng.

Leo là giống đực ngược đãi giống cái!

—— Lục Sướng nhanh chóng ôm hoa cúc.

Leo sẽ đánh cho trên người giống cái xanh xanh tím tím, không lưu tình chút nào!

—— Lục Sướng quấn da rắn kỹ hơn.

Leo không cho giống cái của y ra khỏi phòng, khóa hắn ở trong nhà gỗ!

—— Lục Sướng vội vàng cả ngày ra ngoài đi bộ, chứng minh Leo trong sạch.

Tin đồn này là ai truyền vậy? Lục Sướng đầu tiên hoài nghi Mộ Liên ngày đó ánh mắt mang theo một tia thương hại xem bệnh cho hắn, nhưng hắn không nhìn ra nam nhân băng sơn kia có tiềm chất bà tám a?

Sau đó khi Aids cầm đầu đoàn thể giống cái độc thân kêu gào phải giúp hắn đánh Leo, Lục Sướng từ dư quang thoáng nhìn ánh mắt Beatrix mơ hồ vô định, ai cũng nhìn, chỉ không nhìn Lục Sướng. Lúc này hắn mới hiểu người khởi xướng tin đồn là ai, vì thế hắn vươn tay, nói với Aids: “Ngươi bóp đi.”

Aids chần chờ một chút, vẫn thuận theo dùng sức nhéo xuống, Lục Sướng sắc mặt không thay đổi rút tay về, cúi đầu thống khổ thầm mắng một chút, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Các ngươi xem.”

Quả nhiên nơi Aids vừa mới chạm xuất hiện vết bầm, thoạt nhìn còn đồ sộ hơn so với cái do Leo tạo thành.

“Không trách Leo, là thân thể ta quá kém, nhẹ nhàng chạm vào thôi cũng sẽ như vậy.” Phải giúp y làm sáng tỏ, nơi này giống đực mà bắt nạt giống cái sẽ bị đối xử rất hà khắc, Leo chỉ e cũng bị giống cái đánh.

“Lục Sướng tỷ tỷ ngươi nhiều ngày như vậy không hề ra ngoài, Leo còn gọi bọn ca ca ta hỗ trợ tìm dược trị thương, chẳng lẽ không phải ngươi bị thương? Hay là tìm ta ca đi, ta ca rất ôn nhu, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu nửa điểm thương tổn.” Beatrix vẻ mặt không đồng ý không buông tha.

Lục Sướng híp mắt, trước đây không nhìn ra này cô nương này thật phúc hắc a, vì bạn lữ của ca ca nàng làm không ít chuyện rồi nhỉ? Thật không biết về sau nàng sẽ coi trọng giống đực nào, tương lai của giống đực kia nhất định sẽ thật phấn khích.

“Không phải lỗi của y, chủ yếu là ta… Ai, cũng có thể nói là y quá lợi hại, ta không cẩn thận bị rách một chút, cho nên không có cách nào ra khỏi phòng.” Lục Sướng rưng rưng giải thích cho Leo, trời ạ! Hắn thật sự biến thành nhược thụ rồi…

Sau này tin đồn Leo ngược đãi giống cái tự sụp đổ, nhưng lại có cái mới ——

Leo thật sự rất uy mãnh! Thế mà làm một giống cái cho vài ngày không xuống giường được, đây là thực lực thế nào a!

Rất nhiều thú nhân giống đực sau khi nghe tin đồn đó, đều vẻ mặt ghen ghét nhìn Leo, không có việc gì luôn tìm cớ đánh nhau. Mà mỗi lần đánh nhau, cái quần ngắn rắn chắc kia luôn giúp Leo đỡ rất nhiều công kích, cứ lúc đó White sẽ ai oán cắn cái đuôi, miệng lảm nhảm niệm không biết đang nói cái gì.

“Cái đuôi sắp rớt rồi kìa.” Lúc này Rick sẽ trầm mặt ngầm chọc White một cái, nhìn mặt White càng thêm vặn vẹo, trong lòng hắn sẽ thoải mái hơn, thì vẫn còn có người thảm hại hơn so với hắn đó mà.

Vài ngày sau Lục Sướng mặt dày mày dạn chống chọi với tầm mắt giống như thạch tín của các loại thú nhân, kiên trì đảo quanh trong bộ lạc.

“Này, ta nói cho ngươi nghe a, Lục Sướng kia a, tối ngày đó bị Leo làm cho ngất đi luôn đó, còn chảy máu nữa.”

“Ta cũng nghe nói, sau đó mấy ngày không ra khỏi phòng được. Leo nói cho chúng ta là ‘nàng’ bị thương, cho nên mới cần chúng ta hỗ trợ chăm sóc một chút, cũng không ngờ ra là bị thương như vậy…”

“Ngao ——”

“Đúng thế đúng thế, còn nữa, cái kia… này…”

“Rống ——”

Đám thú nhân khốn kiếp, lúc bàn tán về người khác cũng không biết nói nhỏ chút, như vậy mà hắn còn không nghe được, rõ ràng là điếc rồi còn gì! Còn mấy thú nhân vị thành niên kia nữa, các ngươi không có việc gì đi theo xem náo nhiệt đó hả? Còn gào rú nữa! Nói cũng nói không rõ chỉ biết tru lên, bày đặt học người ta bát quái, cũng quá chuyên nghiệp rồi đó?

Những lúc này Lục Sướng sẽ vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú đến mức tận cùng, chậm rãi vuốt ve thắt lưng đi về hướng đám thú nhân nhàm chán kia. Hắn quấn một gói to bên hông, các vũ khí nghiên cứu ra đều đặt ở đó. Chuyện này các thú nhân đều biết, cho nên vừa nhìn hắn đi tới liền chạy biến hết. Hảo hán không cùng giống cái tranh đấu nha! Đùa hả, Lục Sướng hiện tại nghiễm nhiên trở thành quân sư chuyên bày tổn hại chiêu sau lưng giống cái, ai dám chọc hắn, đã chọc cả đoàn thể giống cái, lỡ đâu bị bắt lại, không ai dám cam đoan mình có vận khí như Wagner, xuất hiện một Sarah tới cứu.

Thấy các thú nhân chạy hết, Lục Sướng than nhẹ một hơi, nơi này, sao không thể giấu được chuyện gì cả vậy? Hắn cùng Leo mới lên giường một lần, đã biến thành chuyện khắp thiên hạ đều biết rồi? Lưu thông tin tức cũng quá nhanh rồi đó? Về sau phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mỗi lần làm đều tái diễn chuyện này? Hắn có thể cam đoan, nếu bộ lạc Viêm Hoàng có danh hiệu giống đực uy mãnh nhất, người dành được nhất định là Leo.

Nên làm cái gì bây giờ? Khi hắn thống khổ vò đầu, một hộp gỗ nho nhỏ xuất hiện trước mắt hắn.

“Đây là cái gì?” Lục Sướng có chút kinh ngạc nhìn Mộ Liên đột nhiên hiện thân, người này sao lại đến đây tìm hắn? Tệ thật, cổ lại bắt đầu đau, sao mỗi lần nhìn nam nhân băng sơn này sau gáy lại bắt đầu đau a?

“Dùng cái này.” Mộ Liên không nhìn hắn, nghiêng người qua nói.

Lục Sướng lấy ra một chút cái thứ trong trạng thái dịch ở hộp gỗ, cảm giác quả thật rất trơn… Chẳng lẽ đây là thuốc bôi trơn trong truyền thuyết? Lục Sướng hỗn độn trong gió, ngươi nói xem ngươi là Mộ Liên cao quý như Bạch Liên Hoa, sao đột nhiên làm ra thứ như vậy? Chắc không phải là làm riêng giúp hắn mà là tìm được đấy nhỉ? Chuyện này, cũng quá vi diệu rồi?

Hắn nghi hoặc nhìn về phía Mộ Liên, hỏi: “Thứ này, dùng làm gì?”

Trong đầu đột nhiên hiện ra một xúc tua dính dính, Lục Sướng hoảng sợ, sao lại nảy ra hình ảnh như vậy chứ? Hắn điên rồi sao?

“Hoa cùng cây cỏ, còn có một ít nhựa từ thân cây quả sữa, không có hại đối với thân thể, ăn vào cũng không sao.” Quả sữa là một loại trái cây màu trắng, bóc ra bên trong sẽ chảy ra nước trái cây giống sữa, vị hơi ngọt, hàm lượng protein cực cao. Thân cây mọng nước, cũng có thể ăn, nhưng vị đắng, không ai thích.

“Cái này… Ngươi sao phải làm chuyện này a? Chuyện này… Không cần ngươi quan tâm mà?” Lục Sướng rất nghi hoặc, “Ngươi xác định gần đây đầu ngươi không phải đụng vào đâu đó hay sao hả?”

“Coi như ta nợ ngươi, ” Người kia hơi hơi nghiêng mặt nhìn hắn, “Ngươi thật sự không nhớ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.