Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 40: Tai nạn




Đối với việc Lâm Tĩnh Minh vận dụng nhân mạch trong nhà kéo cậu vào cùng phòng ngủ với mình, Lạc Thư ban đầu còn không có phản ứng gì, sau này vừa nghe Lão Đại mấy người kể tin đồn thú vị trong phòng ngủ của bọn họ trong lòng liền bắt đầu ngứa ngáy. Lạc Thư ở khu kí túc xá này thuộc về phòng ngủ của năm 3 nên rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ tiếng chuột chạy từ đầu hàng lang này qua đầu hành lang kia.

Lạc Thư từng ba lần bốn lượt đi thăm hỏi các phòng ngủ trong khu, ngoại trừ cầm về thêm rất nhiều đồ ăn vặt thì cái gì cũng không có. Về sau cậu mới biết mình bị biến thành đàn em của Lâm Tĩnh Minhđi tống tiền. Hình tượng Lạc Thư là đàn em của Lâm Tĩnh Minh đã bị mọi người nhớ kĩ, trong mắt bọn họ quan hệ của hai người còn thuần khiết hơn cả nước lọc, điều biến thái duy nhất có lẽ là Lâm Tĩnh Minh quá mức đau lòng đàn em này. Cho nên Lạc Thư khi nói với đám người Lão Đại muốn được chuyển phòng ngủ thì lập tức bị mọi người lờ đi.

“Ê, sao không để ý đến tớ hả, có biết tớ thảm thế nào không, trọ học ở trường còn bị người ta quản nghiêm như vậy. Đến cả cơ hội theo mọi người trèo tường ra ngoài cũng bị bỏ lỡ–”

Lão Đại vội vàng che miệng Lạc Thư lại, “Nói to thế làm gì, muốn hại chết người à!” Chiều chủ nhật trong trường có quy định học sinh phải trở lại trường tự học tối, chỉ cần trở về trước giờ tự học là được, bởi vì năm 3 của Lâm Tĩnh Minh vào buổi chiều muốn bắt đầu lên lớp nên Lạc Thư thuận tiện bị kéo đến trường cùng, cậu thực sự vạn phần không muốn chút nào!

Cũng may mấy người Lão Đại tới sớm nên Lạc Thư có thể đến chơi. Mấy anh em đều may mắn, bốn người vừa chuẩn một phòng, Lạc Thư hoàn toàn tin tưởng đây là do có thầy chủ nhiệm. Nghĩ đến đấy cậu lại càng đau lòng.

“Cậu cũng không thể đến, cậu đến tớ cũng chỉ có thể ngủ sàn.” Ngô Tiểu Hòa biết rõ, giường ngủ chỉ có bốn, anh em lại có 5 người…

Ngô Tiểu Hòa cứ như vậy, Lạc Thư nói một lần cậu ta lại lặp lại lần nữa, khiến Lạc Thư cũng không dám mặt dày hỏi tiếp.

Trong lúc Lâm Tĩnh Minh thi đại học, phụ tá đắc lực của Lâm gia Lạc Thư mới gặp một lần liền bị điều đi Tây Tạng – Trịnh Nghĩa rốt cục trở lại, mang đến hai gò má hồng đặc trưng của cao nguyên, mặt đen sạm vì nắng cũng không che được nó.

“Thế nào, giờ đã quen chưa?” Lâm lão gia tử cũng rất vui vẻ, cười sang sảng.

“Cũng không tệ lắm, chỉ là ô xy nhiều quá mức một chút.” Trịnh Nghĩa đi Tây Tạng mấy năm cũng trở nên sáng sủa hơn một chút.

Lâm Tĩnh Minh và Lạc Thư ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, Trịnh Nghĩa quay đầu nhìn hai người, “Đây là Lạc Thư nhỉ, nhìn giống đàn ông rồi đấy.”

Lạc Thư ngượng ngùng gãi đầu, Trịnh Nghĩa là người mà cậu muốn tạo quan hệ tốt, cậu không muốn sau này có người suốt ngày ở bên cạnh lải nhải.

Trịnh Nghĩa lần này đến liền sẽ không đi, có lẽ điều đi địa khu xa xôi coi như là một trong số các điều kiện tiên quyết để thăng chức.

“Tĩnh Minh sắp sửa thi đại học rồi nhỉ, đã muốn chọn được trường nào chưa ạ?” Trịnh Nghĩa nhìn Lâm lão gia tử hỏi.

“Anh xem em làm gì?” Lạc Thư quay đầu.

Người nói cùng lúc với Lạc Thư là Lâm lão gia tử, “Đúng vậy, cháu xem nó làm gì? Nó đâu có thi cùng cháu.” Lâm lão gia tử mắt nhắm mắt mở đối với việc đổi kí túc xá cũng là vì nghĩ hai người chuẩn bị tách ra một thời gian dài, cho Lâm Tĩnh Minh một lần bồi thường nho nhỏ, bằng không ông đã sớm chạy đến, tuổi này cũng không kém năm xưa ông cưới vợ là bao, quốc gia hiện giờ lại đang đề xướng tất cả mọi thứ đều tăng độ tuổi!

Lâm Tĩnh Minh không để ý đến Lâm lão gia tử, nhìn Lạc Thư nói: “Nếu không có gì thì sẽ đến đại học Q của thủ đô.”

“Không du học?” Trịnh Nghĩa biết hiện tại đang lưu hành du học.

Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, “Xa lắm, trong nhà như thế này,” Lâm Tĩnh Minh dừng lại một chút, “Cháu không yên tâm cho lắm.”

“Ha ha, Tĩnh Minh thật sự trưởng thành rồi, cũng chín chắn hơn. Ông có thể yên tâm rồi.” Trịnh Nghĩa cười nói. “Nhưng như thế này hẳn là sẽ cùng một trường với con trai của cục trưởng Ngô. Làm khổ cho cục trưởng đời này cố gắng, nghe nói con ông ta cũng không hứng thú lắm với sĩ đồ, trước khi thi cao tam còn đánh một trận sống mái.”

Lâm Tĩnh Minh tiếp tục nhìn Lạc Thư, lúc này cả Lâm lão gia tử cũng nhìn cậu. Trận đánh này trong trường học không có tin tức, nhưng trong ngành chính trị có tin đồn truyền ra, Lạc Thư hình như đóng vai trò người qua đường trong trận đánh này thì phải.

Sau lần đó Lạc Thư cũng đã không can thiệp đến việc này, cũng nói rõ với Lâm Tĩnh Minh, kì thật trong lòng cậu không để ý lắm, thanh niên đánh nhau thì làm sao, đây mới là điều bình thường chứ! Nhưng không nghĩ Trịnh Nghĩa vừa trở về liền biết tin này, Lạc Thư cảm giác người này không phải là giỏi bình thường, người như thế tránh xa là tốt nhất, cố gắng làm con ngoan đi thôi.

Nói đến điều này, một người thi đại học, người trong nhà cũng sẽ áp lực theo. Lâm Tĩnh Minh có rất nhiều đồ ăn, Lạc Thư dính phần, trong lòng âm thầm ghi nhớ xem sau này mình thi đại học sẽ được Hà Thục Phương đối đã như thế nào, Lạc Thư nhàm chán nên mới hay suy nghĩ mấy thứ này. Cũng cho thấy trong lòng cậu không mang chí lớn.

Tôn Thắng Siêu đã chắc chắn muốn đi nước ngoài học đại học, lên kế hoạch cho điều ấy từ sớm, không nghĩ đến lão cha suốt ngày mặc quân phục cao lớn thô kệch của Tôn Thắng Siêu là người đầu tiên đề ra, Lạc Thư cảm giác lông tơ mình đều dựng đứng cả lên. Lý do ông đưa ra rất đầy đủ, nói mình lúc trước đã muốn đi, chỉ là tiếng Anh không tốt, thật vất vả sinh được một đứa con từ lúc biết đọc sách liền đọc tiếng anh đương nhiên muốn cầm ra khoe.

Lạc Thư sau này ăn không thiếu khổ từ Tôn Thắng Siêu, đứa nhỏ này cũng là, ở nước ngoài càng thêm bận rộn đến tết nhất cũng chỉ gọi điện thoại video, khiến Lạc Thư thường xuyên bị Tôn ba tóm đi làm cu li. Nhà Tôn Thắng Siêu có tập tục ngày đầu tiên của năm mới cha con đều phải có mặt trong nhà.

Tôn ba tuổi trẻ không tin, lớn tuổi dần càng tuân thủ biến thành quy củ này là do tổ tiên truyền xuống, bắt buộc phải chấp hành.

Chỉ khổ Lạc Thư bị xem thành thế thân của Tôn Thắng Siêu ngồi chờ Tôn ba Tôn mẹ ăn bỡ cơm sau đó mới về nhà ăn tiếp. Bữa cơm đó Lạc Thư cũng không ăn gì bởi vì Tôn ba cắm hai chiếc đũa ở bát cơm trước mặt cậu, nếu cậu ăn khác gì hiển linh. Lâm Tĩnh Minh nghe tin cũng không giải vây cho cậu, chỉ là khuyến khích cậu đi ăn cơm, Lạc Thư chỉ có thể vắt chân lên chạy hai đầu.

Lâm Tĩnh Minh thi đại học như trước kết thúc trong trạng thái thắng lợi, người này dù sao từ nhỏ đến lớn không cần Lạc Thư phải bận tâm, Lạc Thư phải bận tâm là chính mình. Lần này Lâm Tĩnh Minh rốt cục phải rời xa mấy tháng, Lạc Thư cảm giác sung sướng như mình đã trở thành chủ nhân, đang tìm cách đá Ngô Tiểu Hòa ra khỏi phòng bỏ ra sàn nằm với lũ chuột thì Lý Duệ lại chuyển vào. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Lạc Thư cảm giác ngày Lý Duệ chuyển vào cười vô cùng chói mắt.

Lý Duệ chuyển vào đây Lạc Thư cảm giác trong phòng ngủ càng thêm im lặng, hồi trước Lâm Tĩnh Minh ở đây ít nhất còn có thể nói mấy câu buồn nôn muốn chết với cậu, lải nhải mấy thói quen xấu của cậu. Còn Lý Duệ, Lạc Thư sớm đã không chờ mong gì, mặc kệ cậu ta đi, thời buổi này có thể tìm được bạn cùng phòng trò chuyện được vẫn là một chuyện rất khó khăn.

Ngày Lâm Tĩnh Minh rời đi Lạc Thư không đi tiễn, một phần là vì đại học khai giảng muộn hơn trung học, Lạc Thư lúc đó đang ở trường học rồi. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là Lâm Tĩnh Minh nói không cần cậu tiễn, Lạc Thư không phải người bảo gì nghe nấy, cứ như thế, mấy ngày cũng không thèm để ý đến điện thoại của Lâm Tĩnh Minh.

Ngược lại Lâm Tĩnh Minh thông minh hơn, vi

ết một tin nhắn với 100 kí tự đến, nhìn xong Lạc Thư lập tức gọi điện thoại đến, mấy chữ “Chưa xong còn tiếp” khiến cậu dọa sợ.

“Alo, Lạc Lạc sao?” Giọng nói không giấu nổi sự sung sướng.

“Hỏi cái gì mà hỏi, không phải điện thoại anh hiển thị tên người gọi sao?” Lạc Thư tức giận nói.

“Ha ha, Lạc Lạc em đừng giận. Hôm đó anh không để em đi là do anh sợ không khống chế được cảm xúc, hơn nữa anh cũng không muốn chảy nước mắt trước mặt em.”

“Nói láo, hồi xưa anh khóc trước mặt em biết bao nhiêu lần quên rồi hả, còn ôm em nói: ‘Lạc Lạc đừng đi, Lạc Lạc ở lại ngủ với anh’. Đừng có mà tỏ ra mình quên mất.” Lạc Thư thì thầm, cậu đang nằm trên giường, Lý Duệ còn ở bên cạnh bật đèn pin học bài.

“Không phải là anh lớn rồi sao.” Lâm Tĩnh Minh cũng thấp giọng nói, “Lạc Lạc, anh nhớ em, em nhớ anh không?”

“Nhớ nhớ!” Mỗi lần rời đi đều như thế, Lạc Thư cũng đã quen mỗi lần Lâm Tĩnh Minh rời đi cuộc gọi đầu tiên nhất định sẽ tràn ngập vấn đề “nhớ hay không nhớ”, lặp đi lặp lại như ông chú trong chương trình xuân vãn năm nào cũng “Tôi nhớ các bạn muốn chết” vậy.

Đã sớm tắt đèn, Lâm Tĩnh Minh cũng không nói thêm gì nữa, bảo Lạc Thư chú ý thân thể, sau đó có thời gian thì đi thăm anh rồi cúp điện thoại. Lạc Thư nghe tiếng ‘tút tút’ báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc mới nghĩa đến khai giảng xong không phải hiện giờ đang tập quân sự sao, đại học Q nổi tiếng là huấn luyện nghiêm khắc, hình như năm nay còn đi doanh trại quân đội để huấn luyện.

Lạc Thư lắc đầu không suy nghĩa nữa, gọi điện thoại xong, rốt cục có thể an tâm ngủ ngon.

Lâm Tĩnh Minh bên này vừa cúp điện thoại liền nghe thấy có tiếng cười vang lên.

“Mỗi ngày hơn nửa đêm không ngủ được liền vì chờ nửa giờ có tín hiệu này.”

Lâm Tĩnh Minh quẳng cho người kia một ánh mắt ‘hồi xưa anh chẳng phải như vậy’, lau đi mồ hôi chảy xuống mặt, cung kính nói: “Huấn luyện viên, thời gian không sớm, em đi nghỉ trước.”

Vị huấn luyện viên này gật đầu, nhìn theo Lâm Tĩnh Minh, lại nhìn di động của mình, thở dài, “Thằng nhóc này gọi điện ba ngày rốt cục gọi được, còn mày thì sao hả?” Anh đá mấy viên sỏi dưới chân mình, chỉ là đá quá cứng, ôm chân kêu đau, vừa kêu vừa nói thầm, “Mẹ, ngày nào cũng phải ngủ để giữ gìn nhan sắc, ngủ chết luôn đi! Ông đây không hầu hạ!” Sau đó quay người về doanh trại.

Nhưng là, ngày hôm sau hai người tiếp tục gặp lại ở nơi cũ. Xem ra, người này muốn nhất ngôn cửu đỉnh cũng cực kì khó khăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.