Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 39: Có kẻ đột nhập.




“Phải đi về sao?” Ô Mai Mai vẫn chỉ nhìn Lạc Thư nói.

“Jasmine, không cần lãnh đạm như vậy nha –”

Người cao cao kia là quản lý nơi này, gã ôm lấy vai Ô Mai Mai, nhiệt tình nói: “Hôm nay Ngô thiếu đến đây đó, đừng trách anh không nhắc em, Ngô thiếu hình như chưa quên em đâu!”

“Ngô Hạo?”

“Em trai cũng biết Ngô thiếu sao?” Chủ nhiệm kì thật vẫn nhìn Lạc Thư, so sánh đứa nhỏ này với những đứa nhỏ ở trong này cao hơn không chỉ một bậc. Tuổi tăng lên hình dáng của Lạc Thư cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước, thêm vài phần khỏe khoắn hơn cho khuôn mặt tinh xảo xinh xắn lúc nhỏ, hiện giờ sẽ không có người nhận nhầm cậu là con gái, nhưng không thể phủ nhận cậu vẫn là một bé trai xinh đẹp.

Đối với tình huống này, Lạc Thư cảm giác vẫn là rời đi tốt hơn. Bỗng nhiên có tiếng chuông vang lên, mọi người trong phòng bắt đầu trở nên bận bịu, xem ra là đến giờ làm việc.

Chủ nhiệm vừa thấy Lạc Thư và Trịnh Vĩ liền biết không phải là con nhà bình thường, càng không có khả năng đến đây chơi. Xem mặt mũi Ô Mai Mai cũng không quản chuyện bọn họ đi vào, Ô Mai Mai dù sao cũng từng cùng Ngô Hạo một thời gian dài.

Trở lại theo đường cũ, lẽ ra mọi chuyện vốn nên kết thúc ở đó, đường Ô Mai Mai đi vào là đường chuyên dụng cho nhân viên, khách hàng cũng không đi. Nhưng oan gia ngõ hẹp, Mục Minh Hiên đi tìm wc, wc không tìm được lại đi vào đây.

Vừa nhìn thấy Ô Mai Mai hai mắt ông ta liền tỏa sáng, bàn tay béo trục trịch kéo lấy tay Ô Mai Mai không chịu buông ra. Tay kia còn lấy ra một xấp tiền đặt vào tay si mê nói: “Tiểu thư, theo anh đi.”

Cũng may Mục Minh Hiền tuy rằng thô to chút nhưng độ cao so với mực nước biển không cao. Lạc Thư nhìn Trịnh Vĩ, Trịnh Vĩ gật đầu, cậu liền lột áo khoác Mục Minh Hiền trùm lên đầu ông ta, hai người bắt đầu đánh đấm túi bụi.

“Bọn mày là ai? Người đâu, đến, người đâu!” Mục Minh Hiền hơi men bay đi phân nửa, bắt đầu kêu cứu.

Đánh cho chán chê, Lạc Thư mới ngừng lại rồi ra dấu bảo hai người rời đi, Trịnh Vĩ dừng lại, không nghĩ tới Ô Mai Mai cuối cùng lại bồi thêm mấy đá sau đó mới cùng nhau chạy đi.

Ba người chạy đến đường lớn, thở hồng hộc ngồi xổm xuống, nhìn nhau cười phá lên. Đây là lần đầu tiên Lạc Thư và Trịnh Vĩ nhìn thấy Ô Mai Mai cười vui vẻ đến như vậy. Ba người quên mất sự tồn tại của thầy chủ nhiệm, không ngờ lên trung học thầy vẫn là chủ nhiệm của mình mới nhớ đến, mùa hè vừa rồi, hình như có một chuyện xảy ra…

Lại đi tiếp một đoạn đường, ba người tách ra ở một ngã ba, Ô Mai Mai đi tiếp về phía trước, Lạc Thư đứng chờ mãi cho đến khi bóng dáng Trịnh Vĩ rồi Ô Mai Mai biến mất mới lại đi theo.

“Thiếu gia, sao hôm nay cậu về sớm vậy?”

“Chú Phúc, chú hỏi nhiều lắm.” Ngô Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhíu mày.

“Người kia không phải tiểu thư Ô sao?”

“Chú Phúc.” Ngô Hạo nhìn không khỏi tăng nặng khẩu khí.

“Vâng, chú sẽ tập trung lái xe.”

Ô Mai Mai trở về nhà mình, cô biết Lạc Thư vẫn theo sau mình, cũng không vạch trần mà tiếp tục trở về nhà mình. Trên đường cô nhận được một cuộc điện thoại, im lặng nghe gã cảnh cáo cô từ đầu đến cuối, Ô Mai Mai không thẻ không thừa nhận thế giới này quả thật rất nhỏ.

Lạc Thư cùng Ô Mai Mai đi đến một khu khá xập xệ, nhưng so với nơi ở cũ của Lý Duệ vẫn tốt hơn một chút.

Ô Mai Mai mở cửa phòng, không đóng cửa, Lạc Thư liền đứng ở cửa, nghe một giọng nói tang thương vọng ra.

“Khụ khụ, Mai Mai, cháu đừng đi trộm nữa, bà có tiền.” Ánh mắt của bà Ô Mai Mai có lẽ không được tốt lắm, thế như đi tới kéo tay Lạc Thư đặt mấy đồng tiền xu vào tay cậu. “Đứng ở cửa làm gì, đi vào!”

Ô Mai Mai không biết vào phòng nào, nhìn qua không thấy đâu cả. Lạc Thư co quắp đi theo bà, nhìn trong phòng đơn giản nhưng sạch sẽ. Trên tường có một bức ảnh chụp, hẳn là ‘ảnh gia đình’.

Người trong ảnh Lạc Thư từng gặp qua, cũng sống trong khu ở của Lâm Tĩnh Minh. Bên trong bà tuổi chưa già lắm, bên cạnh đứng một cô bé gầy yếu đâng dẩu môi, vóc dáng không cao.

Rất nhanh, Lạc Thư chạy trối chết, mặc kệ bà quát to gọi lại.

Lạc Thư vừa trở về nhà liền gọi điện cho Quách Vân Đình.

“Sao lại hỏi tớ chuyện này?” vì mùa hè đến nên Quách Vân Đình đắp mặt nạ, nói chuyện không tiện, Lạc Thư chỉ có thể cẩn thận dỏng tai lên nghe.

“Chỉ là hỏi một chút, lúc trước không phải cậu bắt nạt người ta sao, không thể nào không nhớ được, trí nhớ cậu cũng quá kém đi.”

“Trí nhớ của tớ đương nhiên là rất tốt, cậu nói là người hồi nhỏ suốt ngày đi trộm đồ đúng không, cũng không phải tớ bắt oan, Chu Mẫn nói bao nhiêu lần rồi, vẫn là bắt quả tang. Ờm, Chu Mẫn chính là đứa nhỏ mà bà ngoại con bé đấy làm bảo mẫu, Chu Mẫn bình thường ngoan ngoãn yếu ớt, không thể nào nói dối được.”

Lạc Thư im lặng thật lâu, mặc kệ cho Quách Vân Đình gọi mấy tiếng cũng không đáp lời cúp điện thoại.

Chuyện này, như vậy không biết có tính là chấm dứt không, sau này Lạc Thư cũng không gặp lại Ô Mai Mai, muốn tới tìm cô nhưng đến tìm rồi như thế nào? Thương hại? Có lẽ có, nhưng cậu không thể nào vươn tay nhận lấy tình cảm của cô, dù cho cô có thích cậu như thế nào đi chăng nữa, âm thầm, hèn mọn.

“Lạc Lạc, em, không sao chứ?” Lâm Tĩnh Minh rất thích Lạc Thư chủ động cận kề mình, nhưng nhìn vẻ mặt Lạc Thư hình như không được vui vẻ cho lắm, anh có chút lo lắng.

“Lâm Tĩnh Minh, em ví dụ nhá, chỉ là ví dụ thôi.” Lạc Thư đứng dậy không nhìn mặt Lâm Tĩnh Minh nói, “Nếu có một cô gái rất thích anh, nhưng không hề gây phiền toái cho anh, cũng không thổ lộ, chỉ là âm thầm lặng lẽ nhìn anh, hy vọng anh vui vẻ hạnh phúc. Nếu có một ngày, anh biết rõ về điều ấy, anh sẽ thế nào?”

Lâm Tĩnh Minh suy nghĩ trong chốc lát, kì thật anh sẽ không bao giờ suy nghĩ về chuyện giả tưởng như thế này, nhưng nếu Lạc Thư một biết thì anh sẽ suy nghĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không biết nên nói gì có cảm tình cả.

“Suy nghĩ lâu vậy sao?”

“Không. Kì thật là thế này, anh chẳng thấy có cảm giác gì cả, nếu là có, có lẽ cuối cùng sẽ nói cám ơn người ta đi,” Lâm Tĩnh Minh cẩn thận nhìn sắc mặt Lạc Thư, “Lạc Lạc, em cảm thấy anh có quá lý tính không?”

“Không, không hề.” Lạc Thư lắc mạnh đầu, tổng kết lại, “Cảm tính và lý tính nắm rất chắc, không hổ Lâm Tĩnh Minh nhà em nha!” Lạc Thư vỗ mạnh lưng anh, Lâm Tĩnh Minh ngượng ngùng cười cười.

Lạc Thư học trung học, có nghĩa là cậu cũng phải trọ ở trường. Nhưng bởi vì có sự cưỡng chế của ai đó, Lạc Thư bị phân đến cùng phòng với Lâm Tĩnh Minh, tiếp tục cùng chia một giường với anh.

Nhìn ba chiếc giường không được sử dụng, Lạc Thư rầu rĩ nói: “Tôn Thắng Siêu chẳng lẽ chẳng nói đến việc muốn chuyển đến đây

chút nào sao, hai người thiếu chút nữa thành anh em kết nghĩa còn gì.”

“Có chứ,” Lâm Tĩnh Minh đang dọn dẹp hành lý cho Lạc Thư, bỏ áo ngủ mình mới mua vào, “Anh không đồng ý.” Quả nhiên là phong cách của Lâm Tĩnh Minh.

Lý Duệ lần này trở thành trạng nguyên của khóa năm nay, lên trung học, Lạc Thư cũng bắt đầu mời cậu ta gia sư. Càng là bắt đầu lên lớp cậu càng cảm thấy quyết định của mình xuất sắc, chương trình học này đủ làm Lạc Thư mệt chết. Vì ngày sau lên được đại học của Dự án 211*, Lạc Thư rốt cục bắt đầu cố gắng từ cao nhất.

“Lạc Thư, cậu xem!” Vừa mới từ WC trở về Lạc Thư liền bị Trịnh Vĩ kéo ngẩng đầu 45° nhìn trời.

Trường trung học lắp TV có thể xem truyền hình cáp, bởi vậy vừa tan học liền có thành viên tích cực mở TV ra xem. Lớp của Lạc Thư phần lớn là từ sơ trung lên thẳng, có một vài người mới là trường khác thi vào cho nên phần lớn trong lớp không có thay đổi nhiều, vì thành tích dạy học tốt nên thầy chủ nhiệm từ sơ trung cũng lên trung học dạy bọn họ, bởi vậy có vài phần tử phản động mới có thể càng thêm phát triển.

Chương trình Trịnh Vĩ bảo Lạc Thư xem là chương trình xuất hiện khuôn mặt béo tròn của Mục Minh Hiền, báo ứng đến rất nhanh, Lạc Thư có chút khó nhận việc mới cách đây không lâu người này còn ở trong nhà hàng nói huyên thuyên không sợ trời đất gì mà hiện giờ lại bị xe cảnh sát mang đi mặt đầy u ám.

“Nghe nói người này cấu kết với quan chức chính phủ làm một số hoạt động bất hợp pháp bị phát hiện, hơn nữa người phụ trách vụ án này vẫn là người cục trưởng Ngô đưa lên, chiến tích hẳn là tính vào cục trưởng Ngô.” Ngô Tiểu Hòa nói ra mấy chuyện mình biết.

Dựa vào thêm một số tin tức sau này, Lạc Thư mới biết được vị Ngô cục trưởng kia ở sự kiện này có vai trò vô cùng lớn, gần như ngay lập tức loại bỏ đại bộ phận tham quan trong thành phố, nổi bật không ai bì nổi. Kể cả lúc Lạc Thư đến nhà Lâm Tĩnh Minh làm bài tập Lâm lão gia tử cũng đang chú ý việc này.

“Gia gia không cảm thấy cục trưởng Ngô này rất tiểu nhân sao, cháu nghe nói ông ta có quan hệ với Mục Minh Hiền, tham ô cái gì, cháu cũng không tin là ông ta không có!” Lạc Thư không có ấn tượng tốt đẹp gì với ông cục trưởng này.

“Trẻ con đừng ăn nói lung tung.” Lâm lão gia tử xoa đầu Lạc Thư, “Cháu đừng nghĩ nhiều như vậy, đầu này vốn đã nhỏ rồi, chứa những thứ quan trọng nhất là đủ rồi.” Nói xong liền đi ra vườn.

Lạc Thư sờ sờ đầu mình, nghĩ lại hàm ý câu nói của Lâm lão gia tử, những năm gần đây Lạc Thư càng ngày càng cảm thấy Lâm lão gia tử hay lải nhải không đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.