Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 33: Ngốc thật hay cố ý không muốn nhìn đến




Xa xỉ, rất xa xỉ! Lạc Thư phẫn nộ.

“Lạc Lạc, nếu về sau học buổi tối em có thể ở lại đây ngủ, anh sẽ nói với cô, áp lực học tập trong trường cũng sẽ càng ngày càng lớn, trong nhà cách khá xa, cô và anh đều không an tâm.” Lâm Tĩnh Minh nói, anh càng ngày càng thành thạo trong việc dàn xếp những việc mà mình cho rằng sẽ có lợi đến mình và Lạc Thư, thường thường khiến cho đương sự Lạc Thư chỉ biết cắn răng chịu đựng.

“Thì sao?”

“Cho nên bàn chải khăn mặt anh đều mang theo 2 bộ, về sau em ở lại đây không cần phải mua.” Lâm Tĩnh Minh vừa dọn dẹp vừa nói.

“Hừ, em thấy bác quản lý kí túc nhìn em rất độc ác, chắc gì em đã vào được.” Đây là một kỹ năng vốn có của quản lý kí túc xá – cặp mắt nhìn như bình thường kia có thể nhớ rõ hàng trăm người ở trong kí túc. Mỗi khi tóm được một kẻ ngoại lai, quản lý sẽ kiêu ngạo không ai sánh bằng.

“Lạc Lạc, em lại quên rồi. Vừa mới ở trên xe không phải anh nói quản lý kí túc xá là bố của chú Lý tài xế sao?”

Có chuyện này? Lạc Thư hoàn toàn không nhớ ra, vậy là tốt rồi, lại nhiều thêm một chỗ hẹn hò cùng Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư từng suy nghĩ chẳng bao lâu nữa mình sẽ bị lời ngon tiếng ngọt của anh lừa ở lại đây mấy ngày không ngờ vừa mới khai giảng đã trúng bẫy.

**

Càng ngày càng đoán không ra trong đầu lãnh đạo trường có bao nhiêu cỏ, cứ nhìn xem, một chính sách được ban hành, sơ nhất đến sơ nhị tập thể tập quân sự, sơ tam may mắn vì dính trung khảo nên được các thầy cô cầu xin thoát khỏi tai nạn, đám học sinh còn lại vẫn phải khổ sở phơi nắng.

Cao nhất khai giảng sớm là vì tập quân sự, học sinh đều biết điều ấy, bởi vì học sinh đều không thích tập quân sự, mà chúng ta đều sẽ chú ý đặc biệt đến những thứ chúng ta không thích.

Nhưng là khóa trước Lạc Thư trước sơ trung vẫn không cần tập quân sự, cho nên phải nói khóa của Lạc Thư chính là chuột thí nghiệp. Vì có rất nhiều học sinh không chịu được mà té xỉu, chẳng bao lâu sau có tin đồn rằng nếu lần này tập quân sự hiệu quả tốt sẽ chứng minh thể chất của học sinh phù hợp điều kiện nên sẽ áp dụng tập quân sự cho các khóa tiếp theo, tập quân sự sẽ trở thành một phần quan trọng của học sinh sơ nhất. Nếu bản thân đã phải chịu khổ không lẽ nào lại khiến nó công cốc, nhờ tin đồn kia mà các học sinh đều cố gắng kiên trì, dẫn đến hàng loạt báo chí đưa tin học sinh khóa 80s về sau vẫn có thể chịu được khổ.

Khi đọc tin ai nấy đều cười, chẳng qua nguyên nhân không giống mà thôi.

Tuy rằng kết quả khiến mọi người vừa lòng, nhưng quá trình vẫn gian khổ như trước, mỗi ngày ở trường tập quân sự tối đến lại phải ở lại tự học, Lạc Thư lười kéo lê thân xác về nhà liền quyết định ở chung với Lâm Tĩnh Minh.

Lâm Tĩnh Minh phục vụ rất chu đáo, có lẽ là vì bản thân vừa mới cảm thụ được sự tàn khốc của tập quân sự cách đây không lâu, vì Lạc Thư xoa bóp chân, giảm bớt mệt mỏi vô cùng hữu hiệu.

Tuy rằng trong phòng ngủ có bốn chiếc giường, Lạc Thư chỉ lấy được nửa chiếc mà thôi, do mệt mỏi đến ngón tay cũng không muốn động, đành phải mặc cho Lâm Tĩnh Minh ép buộc.

Hôm nay mệt nhất, bởi vì ngoài luyện tập bình thường ra thì nam sinh còn phải chạy thêm mười vòng, chạy xong chân Lạc Thư còn run lên, huấn luyện viên cũng quá ác độc, đến cả Lão Đại Trịnh Vĩ đều không chịu nổi.

Cho nên thừa dịp này Lâm Tĩnh Minh có cơ hội hầu hạ Lạc Thư tắm rửa.

Kí túc xá của trường hiển nhiên chỉ có vòi hoa sen, Lạc Thư hô “Mệt”, Lâm Tĩnh Minh liền lấy ghế từ phòng ngủ bê đến cho cậu ngồi, Lạc Thư đặt mông ngồi xuống, mí mắt díp lại, không biết trời trăng gì.

Lâm Tĩnh Minh bình tĩnh tạo bọt bôi lên người Lạc Thư, anh không thích sữa tắm, chỉ yêu xà phòng tắm.

Nước ấm chảy xuống người, Lạc Thư thoải mái rên rỉ thành tiếng, động tác kì cọ trên người đột nhiên dừng lại, vì nước chảy xuống nên Lạc Thư không thể mở mắt, muốn nhìn cũng không nhìn được, cũng may một chốc sau Lâm Tĩnh Minh lại tiếp tục.

Lâm Tĩnh Minh tắm rửa vô cùng sạch sẽ, Lạc Thư che bảo bối của mình, lắc đầu nói: “Đưa khăn mặt cho em.”

Lâm Tĩnh Minh nghe lời, Lạc Thư xoa xoa mặt rồi mới mở mắt: “Còn lại để em tự rửa.”

“Lạc Lạc, hồi trước em cũng không như thế, cho anh tắm rửa rất đáng yêu.” Lâm Tĩnh Minh vốn là ngồi xổm, hiện tại đứng lên đi đến vòi sen để tự tắm rửa.

Khi đó còn nhỏ, hơn nữa Hà Thục Phương thường đến xem hai người ở chung như thế nào, Lạc Thư luôn không hiểu mẹ mình nhìn hai đứa bé tắm rửa với nhau có thể nhìn ra những gì, đành phải cùng Lâm Tĩnh Minh chơi nước, Lâm Tĩnh Minh khi đó thuần khiết biết bao, trong mắt tràn ngập thành kính đối với tắm rửa, nào giống bây giờ? Lạc Thư dù nãy giờ nhắm mắt lại nhưng ánh mắt nóng rực kia không thể nào xem nhẹ được.

“Hay để em tắm cho anh nhá?” Lạc Thư lúc này nghĩ ra trò hay, cậu nhướn mi, lúc trước kì lưng cho Lâm Tĩnh Minh là kì có lệ, còn lần này thì…

Lâm Tĩnh Minh không nói gì mà lập tức nhét vòi sen vào tay Lạc Thư, hình như đã trông chờ câu này của cậu rất lâu rồi.

“Ngồi xuống ghế đi.” Lạc Thư ra lệnh, lúc này cậu chính là một vị vua.

Lâm Tĩnh Minh cũng ngoan ngoãn ngồi xuống. Ngồi ở dưới vòi sen đôi mắt chắc chắn không tránh được, nhắm mắt lại khiến cho những giác quan khác càng trở nên nhạy cảm, Lạc Thư vừa nãy thiếu chút nữa chào cờ, hiện giờ đổi thành Lâm Tĩnh Minh.

Lạc Thư còn chưa bắt đầu, chân không cẩn thận đụng phải một chỗ liền sẽ cảm giác thứ đó giật giật, Lạc Thư cười xấu xa tắm theo kiểu vuốt ve, đụng tới điểm hồng nho nhỏ kia còn kì thêm mấy lượt, cảm giác cơ thể Lâm Tĩnh Minh run lên khiến Lạc Thư càng cố gắng.

“Lạc – lạc -” Cả người Lâm Tĩnh Minh căng thẳng, tay bất giác nắm chặt ghế.

Lạc Thư còn lâu mới chú ý đến Lâm Tĩnh Minh, nhưng mà thứ này của Lâm Tĩnh Minh nhìn thế nào cũng không thấy ghét. Nghĩ đến đời trước Lâm Tĩnh Minh nào được đãi ngộ như vậy giờ? Lạc Thư cẩn thận kì cọ, cảm nhận thứ đó trong tay lớn lên, cứng rắn. Lạc Thư rất muốn cười, đồng thời lại cảm giác tự hào, vừa định rửa chân bên cạnh Lâm Tĩnh Minh lại đứng lên, sờ soạng tìm khăn mặt, sau đó đóng vòi nước lại.

Chả vui gì cả. Dù sao bản thân cũng tắm đủ rồi, Lạc Thư lấy một cái khăn mặt khác lau khô người, đầu vừa chui vào áo ngủ liền bị ôm lấy.

“Lạc Lạc-” Lâm Tĩnh Minh ách giọng ôm Lạc Thư cọ xát, Lạc Thư còn chưa chui đầu ra, cách quần áo bị hôn mấy cái, mặt đỏ bừng vì bị nghẹn.

Đến lúc được giải cứu khỏi quần áo ngủ Lạc Thư đã bị khiêng lên giường.

“Lạc Lạc, em cố ý.” Lâm Tĩnh Minh cắn răng nói, Lạc Thư lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cùng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.

“Có chuyện thì từ từ nói đi mà, em còn tắm rửa cho anh đấy thôi, lại còn như vậy?” Lạc Thư vờ tủi thân thành nghề, nhưng lần này Lâm Tĩnh Minh rõ ràng không có ý định bỏ qua, anh vỗ lên cái mông trần trụi của cậu, Lạc Thư còn chưa kịp kêu đau đã bị đôi môi của Lâm Tĩnh Minh ngăn lại.

Quả thật là mất cả chì lẫn chài, Lạc Thư trong lòng tự quất bản thân bảy bảy bốn mươi chín cái, nước mắt ròng ròng. Muốn nói vài câu lấy lòng như mọi lần, chỉ tiếc là Lâm Tĩnh Minh đã chuẩn bị sẵn, không để cho miệng cậu có cơ hội rảnh rỗi, lửa cậu châm cậu phải tự đi mà dập, đành phải nằm yên cho Lâm Tĩnh Minh ‘giày xéo’.

Năng lực trong chuyện ấy của Lâm Tĩnh Minh gần đây tiến bộ rất nhanh, Lạc Thư cũng vô cùng thoải mái với điều ấy, chỉ là dù sao Lâm Tĩnh Minh cũng kéo dài hơn cậu rất nhiều, Lạc Thư bị đả kích nhiều lần đã không biết phải nói gì, miệng đỏ muốn nói gì đó lại bị Lâm Tĩnh Minh lật người lại.

“Làm, làm gì?” Lạc Thư chôn mặt xuống gối của Lâm Tĩnh Minh, gối được phơi phóng lâu trong mũi tràn ngập mùi thái dương.

“Lạc Lạc, cho anh, được không?” Lâm Tĩnh Minh cắn tai trái cậu, khẩn cầu, “Anh sẽ không làm em đau, tin tưởng anh, được không? Anh không nhịn được nữa.”

Sau đó là tiếng sột soạt, Lạc Thư cảm giác được ngón tay Lâm Tĩnh Minh tìm tòi giữa mông mình, dị vật khiến Lạc Thư cong người lại, tay Lâm Tĩnh Minh liền kéo lấy gối trên đầu Lạc Thư đặt xuống dưới bụng cậu, ngón tay rút ra, Lạc Thư tưởng rằng anh không làm nữa, nào ngờ lại có chất lỏng lạnh lạnh theo ngón tay Lâm Tĩnh Minh tiến vào khe hở nhỏ hẹp kia, Lạc Thư đành phải quay đầu lại nức nở hỏi: “Thật sự không thể nhịn được nữa sao?”

Lâm Tĩnh Minh gật gật đầu, anh hôn lên khóe mắt cậu, “Anh muốn ở cùng với em, thực sự cùng một chỗ.”

Lạc Thư nhìn thẳng vào Lâm Tĩnh Minh, anh cũng nhìn lại cậu, Lạc Thư thở dài, mặc dù vẫn có chút không cam lòng. Nhưng trên đầu một cây đao phía dưới cũng một cây đao, bĩu môi: “Anh đừng có mà làm em đau, bằng không… bằng không, em đánh anh.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh nở nụ cười, ánh mắt cong cong như trăng rằm.

Lâm Tĩnh Minh hiển nhiên sẽ không muốn cho Lạc Thư đau, anh vô cùng quý trọng lần đầu tiên này, không muốn để lại ấn tượng xấu cho Lạc Thư, chỉ sợ bởi vì vậy mà Lạc Thư không để ý đến mình.

Anh đổ xuống rất nhiều dầu bôi trơn, cho tới khi chỗ đó trở nên nhẵn mịn mới đổi thành hai ngón tay. Lạc Thư cũng đang nhẫn nại, Lâm Tĩnh Minh nhìn cậu như vậy cũng khiến anh không chịu nổi, nhưng điều anh muốn chính là Lạc Thư, nhìn xuống nơi đó của mình, cả người Lâm Tĩnh Minh gồng lên, nhưng hiện giờ vẫn phải nhẫn, nhẫn cho đến khi Lạc Thư có thể nhận nhiều hơn.

Lạc Thư biết Lâm Tĩnh Minh cũng nghẹn đến mức khó chịu, bản thân cũng cố gắng thả lỏng thân thể, khuếch trương đầy đủ, Lâm Tĩnh Minh đỡ lấy mông Lạc Thư, chậm rãi đi vào, Lạc Thư hét lớn một tiếng, Lâm Tĩnh Minh ôm eo cậu chậm rãi áp xuống, những nụ hôn ấm áp in rải rác lên lưng Lạc Thư, hy vọng giảm bớt sự chú ý của cậu.

“Ưm-” Hai tay nắm chặt lấy ga đệm dưới thân, Lâm Tĩnh Minh chậm rãi tiến vào cơ thể của Lạc Thư, Lạc Thư cảm giác nơi đó của mình đang được mở rộng ra, có cảm giác trướng lên, mặt cậu bị Lâm Tĩnh Minh nâng lên, hai người trao đổi nước bọt, đầu lưỡi Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh quấn lấy nhau, nặng nề hút lấy. Đột nhiên một trận đau đớn vọt tới, Lạc Thư kêu rên, Lâm Tĩnh Minh đã tiến vào toàn bộ.

“A!” Lạc Thư bị hôn miệng, tiếng kêu cũng trở nên mơ hồ không rõ.

“Lạc Lạc, đau không?” Lâm Tĩnh Minh dời môi khỏi môi Lạc Thư, ngón tay đặt lên nơi hai người kết hợp, không dám lộn xộn.

“Anh động đi.” Lạc Thư cắn răng nói, cậu chạm lên m

ặt Lâm Tĩnh Minh, khuôn mặt anh tuấn của anh lúc này khẩn trương, tất cả là vì chính mình.

Không biết vì sao, lúc này Lạc Thư bắt đầu cảm thấy thương xót cho Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh nghe Lạc Thư nói liền không đè nén cảm xúc của mình nữa, bắt đầu vận động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.