Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 20: Sự khác lạ của nam chủ




– “Anh hiện tại phải…phải đi sao?” Kéo mở khăn quàng cổ sang một bên, Khang Đồng Hân hơi ngẩng đầu lên hỏi, trong mắt chứa đầy lưu luyến, trừ phi là người mù, nếu không ai không nhìn thấy?

– “Vốn là vậy nhưng em đã về tới, anh còn muốn nhìn em thêm một chút! Đúng rồi, hôm nay sao lại về sớm vậy? Không làm ca đêm?” Khương Hàn quan tâm hỏi.

Cái loại cảm giác buồn nôn này, Khang Đồng Thành rùng mình nổi hết da gà da vịt, rất khó tưởng tượng người kia có thể nói ra những lời như vậy!

Khang Đồng Hân cũng thực hưởng thụ, đóng cửa vào phòng, cởi áo cùng khăn quàng cổ sau đó mới nói:

– “Hôm nay vừa vặn trong cửa hàng không có hàng hóa, ông chủ nói cũng gần đến cuối năm rồi, cuối năm bận rộn nhiều việc cho nên hôm nay xem như cho nghỉ ngơi trước!”

Khương Hàn gật gật đầu, bàn tay kéo lấy vạt áo khoác của Khang Đồng Hân để cô ngồi xuống sopha.

– “Tiểu Thành! Sao em lại mặc ít như vậy, sẽ cảm lạnh đấy!” Tựa hồ lúc này mới nhìn qua Khang Đồng Thành, Khang Đồng Hân bất tri bất giác đề cao thanh âm, hiển nhiên đối với chuyện bài xích Khương Hàn còn để ý.

Khang Đồng Thành nhìn thấy Khang Đồng Hân trên mặt tuy có thần sắc hạnh phúc nhưng cũng không tự chủ lộ ra vài phần lo lắng, chung quy có chút không đành lòng nói:

– “Em mới vừa tắm xong, Khương tiên sinh đến liền mở cửa cho y, hiện tại chị đã về thì em vào đọc sách đây!” Khang Đồng Thành tận lực làm cho giọng điệu của bản thân thật tự nhiên.

Quả nhiên Khang Đồng Hân thở phào:

– “Ừ, vậy em đi đi! Đọc sách là việc quan trọng, nhưng thân thể quan trọng hơn, đừng quên mặc thêm áo, đừng thức khuya quá!” Tinh tế dặn dò.

Khang Đồng Thành tùy tiện trả lời. Sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, thấy ánh mắt của hắn cũng tập trung trên người mình, thật không có phản ứng rối loạn nào, rồi xoay người đi về phòng mình.

Hiện tại cậu có chút chờ mong Khương Hàn bị Khang Đồng Hân phản bội, một người khốn nạn như vậy không nên niếm thử một chút thống khổ cùng suy sụp hay sao?

Lúc sau, Khang Đồng Thành liền vào phòng đọc sách, rồi lên giường ngủ, cậu không biết Khương Hàn rời đi lúc nào, nguyên bản nghĩ chính mình sẽ rất chú ý, lại tựa hồ phát hiện không hề có, nghĩ đến cũng lạ, cậu chưa bao giờ yêu cái thân thể kia!

Căn tin trường đại học không thể nghi ngờ là quá ồn ào, Khang Đồng Thành cũng không thích, có thể nói là tạp âm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống. Cho nên thường mua cơm hộp ra ngoài ăn, mà Lăng Hạo Triết tự nhiên cũng như thế.

Hai người tìm một bãi có có ánh nắng cùng ít gió liền ngồi xuống ăn cơm.

Lăng Hạo Triết thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Khang Đồng Thành đang ăn cơm không chút chú ý, tựa hồ là do dự không biết có nên mở miệng nói chuyện hay không.

– “Chị của tôi không có chuyện gì rồi!” Khang Đồng Thành thản nhiên nói, đối với quan tâm cùng nghi vấn không hề che lấp kia của Lăng Hạo Triết, cậu có chút bất đắc dĩ, người này đơn thuần nên cậu cũng không muốn thương tổn cái đơn thuần này của hắn.

– “A….Vậy ư!” Hiển nhiên không biết Khang Đồng Thành làm sao biết được vấn đề mà hắn muốn hỏi, Lăng Hạo Triết rõ ràng phản ứng chậm nửa nhịp.

Khang Đồng Thành không để ý đến ánh mắt đang soi mói của hắn, tiếp tục ăn cơm, có lẽ do có ánh mặt trời, vào mùa đông cả người đều lười biếng, không muốn động, cậu thậm chí muốn mặc kệ hình tượng mà nằm xuống mặt cỏ trong chốc lát.

– “Đúng rồi, tiểu Thành, rất nhanh sẽ đến kỳ nghỉ cuối năm, lớp của chúng tôi tựa hồ muốn cùng lớp của cậu giao lưu, cậu có tham gia không?” Lăng Hạo Triết giống như vô tình hỏi.

Khang Đồng Thành miễn cưỡng nhìn Lăng Hạo Triết, trong đầu hiện lên ý nghĩ đầu tiên chính là cự tuyệt, chưa nói đến những người trong lớp khác cậu không nhớ nổi tên, ngay cả thành viên của lớp mình, cậu biết tên cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bất quá nhìn bộ dáng Lăng Hạo Triết, rõ ràng là hy vọng mình tham gia, ngẫm lại chính mình trở về cũng không nhất thiết có Khang Đồng Hân ở nhà, liền gật đầu trong ánh mắt vui sướng của Lăng Hạo Triết.

– “Bất quá nếu nhàm chán, tôi sẽ đi trước!” Thấy Lăng Hạo Triết vui sướng nhảy nhót, Khang Đồng Thành không tự chủ thêm vào một câu.

– “Sẽ không nhàm chán, nghe nói là đi quán bar, chúng ta hiện tại xem như là người trưởng thành rồi, cũng nên có thêm kiến thức, bất quá tiểu Thành, cậu nên theo sát tôi, bằng không…” Lăng Hạo Triết nói đến đây bỗng nhiên có chút lo lắng.

– “Bằng không thì sao?” Khang Đồng Thành hơi hơi nhíu mi, đối với việc nói một nửa lại ngập ngừng hiển nhiên rất không thích.

– “Bằng không, tôi sợ cậu sẽ bị lão biến thái nào đó coi trọng!” Như là cố lấy dũng khí, Lăng Hạo Triết nói.

– “…….” Khang Đồng Thành quả thật hết chỗ nói, cậu thậm chí muốn cạy mở đầu Lăng Hạo Triết ra xem bên trong rốt cuộc là cái gì, rõ ràng thiếu niên vóc người cao lớn sáng lạn như ánh mặt trời, lại chất phác đến nỗi có chút ngu ngốc.

Lăng Hạo Triết thấy vẻ mặt Khang Đồng Thành tỏ ra khinh thường, tựa hồ cảm thấy ý tốt của chính mình bị xem nhẹ, thuận miệng nói:

– “Cậu không tin sao, tiểu Thành, các bạn nữ cùng lớp với cậu đều gọi cậu là hoa thủy tiên*. Kỳ thật rất nhiều người đều muốn cùng cậu kết bạn nhưng ai cũng không dám mở lời với cậu…”

– “Hoa thủy tiên?” Khang Đồng Thành kinh ngạc nói, thể xác này bộ dạng quả thật không tồi, bất quá thường ngày cậu cũng tuyệt đối xem như hòa ái, người bình thường đến nói chuyện cậu cũng đúng lúc đáp lời, cái gì gọi là không dám mở lời, bộ dáng của mình đáng sợ như kẻ ăn thịt người sao?

Lăng Hạo Triết nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Khang Đồng Thành, trong lòng tràn đầy nhu hòa. Khang Đồng Thành luôn là như thế, một bộ dáng thản nhiên, là giống như trên người có đeo một tấm bảng viết chớ lại gần, nhưng cũng không tự biết, cậu tuyệt đối sẽ không biết cậu và người cậu đáp lời đều có chút tâm lý rào cản, sau đó nói một chút chuyện linh tinh. Tuy rằng quả thật có chút khoa trương nhưng có lẽ bởi vì Khang Đồng THành luôn không tự chủ được mà ngẩn người, nhìn người khác với ánh mắt thản nhiên, cho nên quanh thân đều có một cỗ hơi thở nhẹ nhàng.

Không nghĩ tới sau khi nói đến chuyện đó, Khang Đồng Thành liền thu thập hộp đựng cơm đứng lên.

– “Tôi ăn xong rồi, muốn đến thư viện, cậu đi không?”

Lăng Hạo Triết lập tức quét sạch hết mấy ngụm cơm còn lại trong hộp, sau đó liền đứng lên.

– “Đương nhiên là đi rồi!”

– “Kỳ thật cậu không đi cũng được, dù sao đi đến đó cũng chỉ để bấm điện thoại mà thôi.” Khang Đồng Thành hơi ghét bỏ nói.

Lăng Hạo Triết lập tức bày ra bộ mặt khổ sở, nói:

–“Tôi cam đoan hôm nay sẽ cố gắng đọc sách, không bấm điện thoại, bằng không tôi để cậu đánh! Tôi cũng sắp có kỳ thi, không đọc sách không được!” Tựa hồ là sợ Khang Đồng Thành không tin, Lăng Hào Triết còn cố ý lấy cuộc thi ra làm lý do.

Khang Đồng Thành chỉ xoay người đi, nói:

– “Cam đoan này cậu không biết đã nói bao nhiêu lần!”

Bởi vì đưa lưng về phía hắn cho nên cậu không có nhìn thấy tươi cười trên mặt Lăng Hạo Triết, chỉ có hắn ở trong cái trường này là người duy nhất có thể tiếp cận Khang Đồng Thành, điểm này hắn thập phần sung sướng!

Khang Đồng Thành ở trước mắt tựa hồ là cùng với tân sinh gặp mặt lúc đầu có chút không giống, khi đó Khang Đồng Thành cũng không muốn nói nhiều, nhưng điều này hẳn là do cậu ấy xấu hổ, mà hiện tại Khang Đồng Thành, hắn có chút không rõ, rõ ràng là gương mặt giống thân hình cũng giống nhưng cảm giác hoàn toàn bất đồng, giống như thay đổi một người khác vậy!

Nhưng đối với hắn mà nói, cảm tình đối với cậu ấy càng thêm sâu sắc, nếu nói lúc mới nhập học gặp nhau, bởi vì bề ngoài của Khang Đồng Thành mà hắn chủ động đến gần, như vậy hiện tại tiến thêm một bước hiểu biết thêm về con người của cậu ấy, hắn đã hoàn toàn trầm luân (bị cuốn hút). Cảm giác thật kỳ lạ, rõ ràng chính mình bị ghét bỏ vẫn giả ngu mặt dày mày dạn mà tiếp cận. Đơn giản vì cậu ấy là Khang Đồng Thành!

– “Này, còn muốn ngẩn người bao lâu!” Khang Đồng Thành bỗng nhiên quay đầu hướng về phía Lăng Hạo Triết đang đứng cách mình gần một trăm mét hô.

Lấy lại tinh thần Lăng Hạo Triết lập tức hướng cậu phất phất tay, rồi sau đó nhanh chóng chạy theo.

*hoa thủy tiên: chuyện kể về Narcissus là một chàng trai có sắc đẹp tuyệt trần, nhưng chàng lại mắc chứng bệnh lãnh cảm và kiêu ngạo (tham khảo thêm về truyền thuyết hoa thủy tiên trên gg nhé, lười trích dẫn quá)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.