Lão Bà Em Thật Quyến Rũ

Chương 16: Chơi trò mất tích




Khang Đồng Thành cùng Khang Đồng Hân sáng sớm phải đi chợ, chỗ bọn họ ở chính là trung tâm thành phố cũ, đối với việc quản lý trị an vốn không phải thật nghiêm khắc, dĩ nhiên các loại quán nhỏ ven đường cùng hàng rong cũng không ít. Kỳ thật cái gọi là chợ đó là một chỗ đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác chỉ còn bãi đất trống hoang phế, dựng lên các sạp, bởi vì sắp tới lễ mừng năm mới cho nên so với ngày thường đông hơn chút, cũng náo nhiệt lên.

Khang Đồng Thành cũng không phải lần đầu tiên đến chợ, thậm chí cậu từng cùng mẹ bày bán ở chợ, mẹ của cậu bán chút mặt hàng thủ công bằng len. Nhưng là ở cái thời mà cậu sống kia, chợ cũng không như thế, nói như thế nào nhỉ? Là giống như mọi người tuy rằng nghèo khổ, nhưng mấy người già ngồi vây quanh cùng một chỗ đều nói nói cười cười, nhưng tại thời này, tựa hồ khu dân nghèo thì không chấp nhận được tiếng cười vui, ngay cả bán đồ ăn cũng không có miếng nước uống, chênh lệch giàu nghèo có lẽ so với hiện tại, càng sâu.

Năm mới sắp đến, mỗi một sạp hàng đều tựa hồ đều có màu đỏ vui tươi, bất kể là màu đỏ của ớt hay là màu đỏ của câu đối xuân, hoặc là màu đỏ của bao tay hay khăn quàng cổ, đều là chút vật phẩm bình thường nhưng rực rỡ, đó chính là không khí đón năm mới.

Có sạp trực tiếp bày ra trên mặt đáy, còn lại là dùng một chiếc xe ba bánh kéo ra, trực tiếp bày trên mặt đất dĩ nhiên sẽ không được đắt khách như ở trên xe vì người đến người đi phải ngồi chồm hổm rồi đứng lên không tiện lắm.

Nhưng Khang Đồng Hân thích đến những sạp như vậy, bởi vì thân hình cô nhỏ bé, ngồi chồm hổm cũng tiện, đương nhiên quan trọng hơn chính là ở những sạp đó bình thường đều mua được hàng hóa với giá hời.

Khang Đồng Hân thật thong thả, cũng trả giá rất giỏi, bình thường một vài người bán hàng hơi lớn tuổi nhìn thấy cô ấy còn trẻ, liền không muốn nói nhiều, vì thế Khang Đồng Hân quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Khang Đồng Thành ở phía sau.

Khang Đồng Thành ôm gói to gói nhỏ, bất kể là hoa quả khô hay câu đối xuân, thậm chí vật trang trí màu đỏ, cậu đều giúp Khang Đồng Hân cầm, có chút bất đắc dĩ nhưng ấm áp nhiều hơn.

Ngày hôm đó thời tiết tốt lắm, giữa mùa đông có thể nhìn thấy mặt trời, liền có cảm giác ấm áp thoải mái!

Khang Đồng Thành hơi hơi ngửa đầu, mặt trời mùa đông, cũng không chói mắt, vầng sáng thản nhiên đem cả tầng không xanh thẳm đều nhuộm lên gam màu ấm.

Bỗng nhiên trên đầu cảm thấy ấm áp, Khang Đồng Thành giương mắt nhìn chiếc mũ chắn gió đỏ au trên đỉnh đầu mình. Hai bên thậm chí còn có hai quả cầu nhung nho nhỏ, Khang Đồng Thành nâng tay lên định gỡ xuống.

Lúc này Khang Đồng Hân đè tay cậu lại, có chút kinh ngạc cười nghiêng đầu nhìn Khang Đồng Thành nói: “Chị vốn nghĩ sẽ rất buồn cười nhưng kết quả tiểu Thành nhà ta bộ dáng anh tuấn, ngay cả khi đội chiếc mũ kỳ quái như vậy thế nhưng cũng rất tuấn tú!” Khang Đồng Hân nói vậy nhưng lộ ra chút biểu tình buồn rầu.

Khang Đồng Thành vẫn là cầm lấy mũ, gật đầu xin lỗi với người chủ hàng bán mũ, có chút bất đắc dĩ với lời nói khích lệ tựa hồ mang theo vài phần ý tứ trêu chọc của Khang Đồng Hân.

“Ai ai!” Khang Đồng Hân lập tức đem mũ trong tay chủ hàng cầm lại “Mũ này trông rất được, màu đỏ là màu may mắn! Tiểu Thành trông rất trắng trẻo, luôn có vẻ yếu ớt bệnh trạng, hơn nữa cũng rất hợp với em, chúng ta mua cái này đi!”

Khang Đồng Thành vẫn tưởng rằng Khang Đồng Hân chỉ nói đùa thôi, lại không nghĩ Khang Đồng Hân thật sự cầm lấy mũ trả tiền.

“Mũ này đội ra ngoài thế nào được!” Khang Đồng Thành nói.

“Sao lại không đội ra ngoài được, nhìn rất đẹp mà! Ngày đó không phải em còn mang khăn quàng cổ cùng bao tay của người khác về sao? Những thứ kia đều phải trả lại cho người ta đi, trời hôm nay lạnh lắm, đội cái mũ cho ấm, chúng ta lại chọn thêm một cái khăn quàng cổ cùng màu và một cái bao tay nữa, cho đồng bộ.” Khang Đồng Hân không chút để ý nói, rồi sau đó lại chen vào đám người hăng hái chiến đấu tiếp.

Khang Đồng Thành nghĩ vậy là phí phạm còn muốn nói với Khang Đồng Hân kỳ thật cậu không thích đội mũ, nghe Khang Đồng Hân nói còn muốn mua khăn quàng cổ cùng bao tay để đồng bộ, kia màu đỏ từ trên xuống dưới… Khang Đồng Thành gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cậu sẽ trở thành tiêu điểm của cả trường mất, lập tức chạy theo.

Ước chừng ba giờ sau, từ tám giờ đến mười một giờ, rốt cuộc Khang Đồng Hân xem như đi dạo đủ rồi, đấm nhẹ chân mình nói:

“Mệt chết đi!”

Khang Đồng Thành ở bên cạnh đem bao lớn bao nhỏ đặt trên mặt đất, nâng tay lau mồ hôi trên mặt, cậu mở bàn tay ra thấy lòng bàn tay ướt nước, giữa mùa đông lại ra nhiều mồ hôi như vậy, thật cũng rất ít thấy.

Lần đầu tiên cậu cùng với con gái ra ngoài dạo phố mua sắm, từng nghe qua các biểu thiếu gia của Khương gia than vãn phải cùng tình nhân dạo phố là cỡ nào mệt mỏi, cỡ nào buồn tẻ, hiện tại đến phiên chính mình, quả nhiên mệt chết đi. Nhìn không ra Khang Đồng Hân dáng người nho nhỏ như vậy có thể đi dạo lâu như vậy, cơ hồ không có dừng lại nghỉ ngơi.

Khang Đồng Hân nghỉ ngơi đủ rồi liền đứng thẳng lên, hôm nay cô một thân áo lông vàng nhạt, tuy rằng kiểu dáng cực kỳ bình thường, nhưng bởi diện mạo của cô đẹp làm cho người ta cảm thấy một loại nhu hòa ngọt ngào, phía dưới là chiếc quần jean vừa thân hoàn toàn ôm lấy đôi chân dài mà thẳng tắp!

“Tiểu Thành, em có đói bụng không?” Khang Đồng Hân hỏi.

Khang Đồng Thành lắc đầu, vừa rồi có ăn một chút điểm tâm ở quán ven đường, cậu gần như không còn muốn ăn cơm trưa, có chút ngán.

Khang Đồng Hân gật gật đầu, rồi sau đó bày ra vẻ mặt hùng tâm tráng chí (tâm chí mạnh mẽ) nói: “Chúng ta đi đến trung tâm thành phố đi.”

“Đi trung tâm thành phố làm gì?” Khang Đồng Thành kinh ngạc nói, bọn họ rất ít khi đi đến chỗ đó, chủ yếu là kinh tế gia đình bọn họ không cho phép để tiêu phí. Từ nơi ở của bọn họ ở ngoại ô đến trung tâm thành phố cũng không gần, ngồi xe bus ít nhất cũng nửa giờ.

Trường học của Khang Đồng Thành kỳ thật là gần trung tâm thành phố, chẳng qua trừ bỏ lần đó vào quán bar, cậu chưa bao giờ đến đó.

“Mua cho em cái di động!” Khang Đồng Hân nói như vậy xong đã muốn lôi kéo Khang Đồng Thành đến trạm xe bus rồi.

“Di động? Mua di động làm gì? Em cũng không cần dùng đến!” Kinh tế của bọn họ hiện tại cũng không thích hợp với món đồ xa xỉ đó “Hơn nữa cũng không nhất định phải đi đến trung tâm thành phố, bên kia không phải có chỗ bán đồ second hand (mặt hàng cũ đã qua sử dụng đem bán lại) hay sao?” Khang Đồng Thành chỉ chỉ chợ, nới đó có hai cửa hàng bán đồ điện tử, phần lớn là đồ điện tử đã cũ, đồ điện kỹ thuật số, phục vụ cho đối tượng là dân nghèo.

Khang Đồng Hân lại lắc lắc đầu.

“Em xem em cũng lớn rồi, đã là sinh viên rồi, có di động để liên lạc với bạn học cũng tiện. Hơn nữa lần đầu mua làm sao có thể mua đồ second hand chứ?” Đứng ở trạm xe bus, Khang Đồng Hân hùng hồn đầy lý lẽ nói.

“Em thật sự không cần mà, trong nhà không phải đã có điện thoại rồi sao? Có cái kia như vậy đủ rồi!”

Khang Đồng Hân nghiêng đầu nhìn Khang Đồng Thành..

“Có di động để lúc nào cần chị tìm em cũng tiện, lần trước em gặp chuyện không may…” Nói thế trong vành mắt đã có chút ngấn nước “Chị biết em sợ tốn tiền, không sao cả, chị vừa nhận được tiền thưởng năm mới rất giàu có nha!”

Hiển nhiên chuyện lần đó ở quán bar, Khang Đồng Hân còn sợ hãi trong lòng. Khang Đồng Thành thầm thở dài, nhưng đối với sự quan tâm của chị mình vẫn thập phần hưởng thụ.

Trước đây rất lâu, cậu vẫn chỉ có một mình, kỳ thật cậu rất cảm kích phần quan tâm đặc biệt này…

Chỉ là mua di động cũng được nhưng khi nhìn lại bao lớn bao nhỏ trên tay, Khang Đồng Thành có chút xấu hổ nói:

“Nhiều đồ như vậy, lần sau chúng ta lại đi đi!”

“Vài ngày sau chị vẫn phải đi làm, tới giao thừa thì những cửa hàng đó đều đóng cửa cả rồi! Cho nên liền hôm nay…” Khang Đồng Hân cố chấp nói.

Vừa vặn một chiếc xe bus dừng lại trước mặt họ, Khang Đồng Hân nhanh chóng lên xe, đưa tiền xe cho hai người. Đứng ở dưới xe nhìn người đã ở trên xe, Khang Đồng Thành thở dài.

Những ngày trước Tết tựa hồ bất cứ cái gì đều giống nhau, xe bus, ngã tư đường, vĩnh viễn đều đông đúc. Chen chúc nhau đều là người.

Khang Đồng Thành hai tay đều xách nặng, ngay cả chỗ để xuống cũng không có, mà tình huống như vậy cũng làm cho cậu không thể vịnh vào vòng treo ở phía trên. Cũng may trong xe cũng dồn đống người, mới có thể giúp cậu mỗi lần xe khởi động có thể đứng vững.

Thật vất vả trải qua hai lần ngừng lại, sau một khoảng thời gian, hai người rốt cuộc đứng ở ngã tư đường nơi trung tâm thành phố. Khang Đồng Thành đã kéo khóa áo bông xuống, trên mặt rõ ràng còn thấy mồ hôi ướt đẫm. Cậu mặc không nhiều lắm, bên trong chỉ có một chiếc áo giữ ấm là áo lông cao cổ màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo lông màu xanh đen, nhưng chính vì như vậy ở trên xe bus suýt chút bị nóng bức cùng ngột ngạt đến mức hít thở không xong.

Khang Đồng Hân ở bên cạnh cũng không thoải mái, có thể là do thiếu dưỡng khí, cô có chút say xe, hai má trở nên trắng bệch.

“Chị không sao chứ?” Khang Đồng Thành thở dốc hỏi người bên cạnh, bàn tay đặt trên lưng Khang Đồng Hân vỗ nhẹ vài cái.

“Thật khó chịu!” Khang Đồng Hân ngẩng đầu lộ ra chút tươi cười bất đắc dĩ, không khỏi oán giận nói.

“Hiện tại chúng ta đi đâu?” Khang Đồng Thành nói.

“Chị nghe đồng nghiệp nói trên đường XX có một cửa hàng bán di động, đều là những loại tốt có nhiều tính năng, chúng ta đi xem đi!” Tựa hồ bởi vì nói tới điện thoại di động, Khang Đồng Hân một lần nữa lên tinh thần.

Khang Đồng Thành gật đầu, liền đi theo Khang Đồng Hân.

Hai chị em đều là một thân áo lông quần jean, nhưng có lẽ do diện mạo chiếm ưu thế nên tại nơi này cùng với những người không cùng đẳng cấp đi lướt qua cũng không có vẻ không hợp.

Rốt cuộc sau khi lựa chọn lưỡng lự, hai chị em ra khỏi cửa hàng điện thoại, Khang Đồng Thành mang theo bao lớn bao nhỏ trong đó có một cái hộp đựng điện thoại, mà trong tay Khang Đồng Hân còn có tặng phẩm cuối năm của cửa hàng.

“Tiểu Thành, em có đói bụng không?” Đi được một đoạn, Khang Đồng Hân quay đầu lại hỏi, bên cạnh bọn họ vừa vặn là một cửa hàng bán đồ ăn vặt.

Khang Đồng Thành lắc lắc đầu nhưng tiếng bụng kêu lại bán đứng cậu! Kỳ thật cậu cũng hiểu được tâm lý của Khang Đồng Hân luôn cảm thấy em trai thua thiệt so với người ta, cô không có cho em trai được một cuộc sống tốt, đặc biệt là ở chỗ phân biệt giàu nghèo rất lớn này, giống như tâm tình của một người mẹ vậy! Cô muốn cho em trai một cuộc sống tốt nhất, nhưng lại không biết em trai của cô đã không còn… Nghĩ tới đây Khang Đồng Thành có chút bất đắc dĩ.

Khang Đồng Hân híp mắt nở nụ cười, hiển nhiên cũng nghe được tiếng bụng kêu, nhân tiện nói:

“Không quan hệ, vẫn có thể ăn được phải không, tiểu Thành em đừng khách khí như vậy, chị sẽ thương tâm lắm!”

Mà ngay lúc hai người đang nói chuyện lại không phát hiện một người đàn ông đang đến gần bọn họ. Giày da màu đen bóng loáng nện trên mặt đá cẩm thạch phát ra tiếng vang ‘cùm cụp cùm cụp’.

Cho đến lúc tiếng nói mang theo nghi vấn:

‘Khang Đồng Thành?” truyền đến, hai người kia mới bất giác xoay người lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.