Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 4: sóng ngầm mãnh liệt




Thủ đô Hành Sơn

Thái Tử Ngô Thần và một vài đệ đệ đang ở trong tẩm cung thăm hỏi bệnh tình của phụ vương Ngô Nhuế. Ngồi bên cạnh giường bệnh Ngô Nhuế lúc này còn có một thiếu phụ vô cùng xinh đẹp, người đó không ai khác chính là mẹ đẻ của Thái Tử Ngô Thần, vợ cả của Hành Sơn vương Ngô Nhuế - Mao thị, Mao thị là một tài nữ nổi danh ở Hồ Tương, đồng thời cũng là một trong những tuyệt sắc giai nhân

Ngô Nhuế đang hấp hối, nhưng vẫn còn nắm chặt tay Mao thị, trong mắt lộ ra vẻ rất quyến luyến, không muốn rời xa

Cảm nhận được tình yêu say đắm của Ngô Nhuế đối với mình, Mao thị không khỏi nước mắt ròng ròng, ngâm:

Hỡi trời,

Thiếp nguyện với chàng,

Mãi mãi chẳng phân ly.

Núi mòn,

Sông cạn.

Đông vang sấm dậy,

Hè mưa tuyết,

Trời đất hợp,

Mới cùng chàng ly biệt. (bài thơ cổ)

Nghe xong Mao thị chảy ra nước mắt hòa với máu

Ngô Nhuế như có kỳ tích, sắc mặt từ từ hồng hào trở lại, Ngô Nhuế nắm đôi tay ngọc của Mao thị thật lâu không nói, sau một lúc lâu mới bùi ngùi nói:

"Nhuế về thiên thai, xem Thiên môn chi minh hối".

Chưa dứt lời, Ngô Nhuế đã ra đi, chỉ có điều mặt mày giống như, giống như mới sinh ra.

- Phụ vương!

Ngô Thần, Ngô nguyên và Thái Tử, Vương tử thấy thế đều ngã xuống đất khóc.

Mao thị cũng im lặng rơi lệ, hiển nhiên, hai câu nói vừa rồi kia chính là lời trăn trối lúc Hành Sơn vương Ngô Nhuế lâm chung, ý là nói, sau khi Ngô Nhuế ra đi, hy vọng có thể mai táng ở gia hương, cùng bậc cha chú mai táng cùng một chỗ, hắn phải ở cùng các vị tiền bối, mặt hướng Mặt trời mọc lên - phương đông, trướng hướng về phía mặt trời xuống núi – phía Tây

Đúng vào lúc này, Tướng quốc Ngô Trung cũng nghiêng ngả lảo đảo xông vào.

Tuy rằng dường như mặt mày Ngô Nhuế giống như sinh ra, nhưng nhìn thấy Thái Tử Ngô Thần cùng với vài vị Vương tử khóc ngã xuống đất, vương hậu thì ở bên cạnh Đại vương lặng lẽ rơi lệ, Ngô Trung còn có thể không biết là chuyện gì đag xảy ra sao? Lập tức Ngô Trung cũng quỳ xuống đất, khóc lớn nói:

- Đại vương, Đại vương của ta, vậy làm thế nào là tốt, vậy làm thế nào là tốt đây ….

Ngô Trung lúc này quả thật hoang mang lo sợ, vừa mới nhận được cấp báo, Lâm Giang Quốc đã phái đi một trăm ngàn đại quân, phân thành hàng trăm chiến thuyền lớn nhỏ, theo đường thủy mà tiến vào đại doanh trại của thủy quân Sa tiện, cách Giáp Ấp không tới trăm dặm! Nhưng đại quân Hành Sơn trước mắt lại ở xa, tận phiên ấp Lư Giang, phòng ngự Giáp Ấp trống rỗng, ngay thời điểm quan trọng này, Đại vương lại đi

Ngô Trung đang gào khan hết sức thì hoàng hậu Mao thị giọng buồn bã nói:

-Tướng quốc, Đại vương mặc dù đã đi, nhưng quốc sự không thể bỏ phế, khanh mau khẩn trương đi xử lý chuyện quốc sự đi, hơn nữa, trước mắt sắp có đại chiến, Thượng Tướng Quân lại đang lĩnh quân bên ngoài, tất cả sự vụ lớn nhỏ, cũng chỉ có thể kính nhờ Tướng quốc ngài.

- Vương hậu, Vương hậu chưa biết đó thôi đại sự không tốt rồi.

Ngô Trung lúc này mới đứng thẳng dậy, hướng Mao thị nói

- Thần vừa mới nhận được tin tức, Thượng Tướng Quân Công Tôn Võ của Lâm Giang quốc đích thân dẫn một trăm ngàn đại quân, đã tiến tới Sa Tiện, cách Giáp Ấp không tới trăm dặm, hơn nữa, đại quân Lâm Giang đa số là dùng đường thủy, tốc độ rất nhanh, chậm nhất là buổi sáng ngày mai, đại quân Lâm Giang sẽ dẫn binh áp sát dưới thành Giáp Ấp!

Sao, đại quân Lâm Giang sắp dẫn binh áp sát dưới thành Giáp Ấp, vậy vậy vậy, Tướng quốc, vậy phải như thế nào cho phải?!

Mao thị nghe vậy sắc mặt lập tức tái nhợt, nàng tuy rằng là tài nữ, nhưng chung quy cũng chỉ là đàn bà, hơn nữa lại chưa bao giờ xử lý chuyện quốc gia đại, chợt nghe thấy tin dữ này, không kinh hãi sao được?

Ngô Trung cũng không nói nên lới, hắn cũng không biết phải làm như thế nào?

Cũng là Thái Tử Ngô Thần chỉ mới mười sáu tuổi lập tức quyết định nói:

Tướng quốc, dùng kế sách này, chỉ thiết lập trong trường hợp khẩn cấp, tập hợp tất cả trai tráng bên trong thành Giáp Ấp, toàn thành giới nghiêm, thêm phòng bị, lệnh các huyện xung quanh tức khắc chiêu tập trai tráng, gấp rút tiếp viện Giáp Ấp, đồng thời phi ngựa tới phiên ấp, thỉnh cầu Thượng Tướng Quân dẫn đại quân hoả tốc trở về!

- Vâng vâng vâng! Ngô Trung liên tục gật đầu, lĩnh mệnh đi.

Ba mươi ngàn quân Lâm Giang của Công Tôn Võ đã tiến vào chiếm giữ đại doanh trại của thuỷ quân Sa Tiện

Hai ngày trước, thượng đại phu Vũ Thiệp của Đại sở trên điện khẩu chiến với văn thần võ tướng của Lâm Giang quốc, cuối cùng thuyết phục Cộng Úy Lâm Giang vương, Cộng Úy đồng ý phong Thượng Tướng Quân Công Tôn Võ làm chủ tướng, ba mươi ngàn khởi binh, danh nghĩa một trăm ngàn, phân thành năm trăm chiến thuyền lớn nhỏ, đi theo đường sông, chỉ hai ngày là đến thẳng đại doanh trại của thuỷ quân Sa Tiện, Giáp Ấp dĩ nhiên gần ngay trước mắt.

Trung quân trong đại trướng, Công Tôn Võ vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp thở, liền có người đi vào bẩm báo:

Thượng Tướng Quân, Sở quốc Thượng Đại Phu Vũ Thiệp cầu kiến.

Vũ Thiệp này.

Công Tôn Võ cười khổ nói:

- Thật đúng là không chịu ngừng

Dứt lời, Công Tôn Võ dặn dò người lính đó nói:

- Đi, mời võ Thượng Đại Phu vào.

- Vâng!

Người lính lĩnh mệnh đi, một lát, đã dẫn Vũ Thiệp vào đại trướng.

Vào trướng, Vũ Thiệp hướng về Công Tôn Võ vái chào, cất cao giọng nói:

- Thượng Tướng Quân, đại quân Lâm Giang tại sao chưa vào chiếm giữ đại doanh trại của thuỷ quân Sa Tiện mà đã ra đi rồi

Công Tôn Võ nói:

- Thượng Đại Phu có điều không biết, lương thảo khí giới quân ta chưa chuẩn bị đầy đủ, lúc này không dễ tiến binh.

Vũ Thiệp nhíu mày, không cho là đúng nói:

Lương thảo không đủ, từ nước Hành Sơn là có thể huy động rồi, về phần khí giới, lúc này Giáp Ấp tất nhiên phòng ngự trống rỗng, ngay cả không có khí giới hạng nặng, chỉ cần 1 cái thang đơn giản, cũng đủ cướp lấy thành trì, Thượng Tướng Quân nếu như băn khoăn quá nhiều, chỉ sợ sẽ làm hỏng thời cơ tốt này? "

Binh giả, quỷ cũng biết.

Công Tôn Võ nhíu mày, nói:

Về chuyện tấn công nước Hành Sơn, bản tướng quân đều có dự tính, không phiền Thượng Đại Phu lao tâm khổ trí, hôm nay thời tiết rất tốt, chi bằng ngươi ta làm vài ly?

Dứt lời, Công Tôn. Võ quay đầu lại hất tay, cất cao giọng nói,

- Người đâu, dâng rượu!

Lập tức binh lính liền bưng rượu và vài món nhẹ lên.

Vũ Thiệp chỉ có thể lắc đầu cười khổ, hắn kỳ thật cũng không ngốc, đương nhiên biết Công Tôn Võ suy nghĩ cái gì, rất hiển nhiên, trước khi không nhìn thấy con thỏ, Công Tôn Võ là không tính thu ưng,

Cũng có nghĩa là, ở quân Sở tinh nhuệ của Đại vương không đánh tan quân chủ lực phía trước của Mai Quyên Hành Sơn, đại quân Lâm Giang là không có khả năng tiến nửa bước.

Công Tôn Võ cũng có ý nghĩ này, nhưng hoàn toàn chỉ là cảm giác bên trong.

Đạo lý là rõ ràng, nếu quân Lâm Giang tùy tiện xuất kích, binh dưới thành Giáp Ấp hung hãn, nếu chẳng may Mai Quyên quyết đoán điều quân trở về, Hạng Trang thuận nước đẩy thuyền, cục diện như thế có thể biến thành cuộc đối đầu giữa Hành Sơn quốc và Lâm Giang quốc mà Hạng Trang rất khả năng nhân cơ hội này từ Hành Sơn quốc thoát ra, điều quân Giang Đông trừ khử các chư hầu khác. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Nói tóm lại, Lâm Giang quốc tuyệt không ngại diệt Hành Sơn quốc, nhưng cũng không làm kẻ đầu sai cho quân Sở, chủ lực quân Sở của Hạng Trang nếu có thể đánh tan quân chủ lực của Mai Quyên Hành Sơn, đại quân Lâm Giang ta sẽ thuận thế công hãm Giáp Ấp, diệt Hành Sơn quốc, mà nếu quả Hạng Trang ngươi muốn đục nước béo cò, rất xin lỗi, đại quân Lâm Giang chúng ta cũng sẽ không phối hợp.

Thôi được, uống rượu, uống rượu!

Nghĩ thông suốt, Vũ Thiệp cũng không cưỡng cầu đại quân Lâm Giang tiếp tục vào thành nữa.

Thực tế, Lâm Giang quốc phong Công Tôn Võ làm tướng, cho 30 ngàn khởi binh tiến vào chiếm giữ đại thủy trại Sa Tiện, Vũ Thiệp Du hắn nói nhiệm vụ của Lâm Giang quốc đã hoàn thành, kế tiếp phải xem Đại vương rồi, chỉ cần Đại vương có thể ở phiên ấp đánh tan quân chủ lực của Mai Quyên Hành Sơn, thì quân Lâm Giang nhất định sẽ thừa cơ tiến vào, tấn công Giáp Ấp, Hành Sơn quốc coi như xong rồi

Phiên ấp thành đông hai mươi dặm, đại doanh Hành Sơn

Chớp mắt bốn ngày đã qua đi, nhưng điều khiến Mai Quyên cảm thấy bất an chính là không ngờ quân Sở cũng không có chút biểu hiện tiến công nào, mà chỉ đóng quân hạ trại ở ngoài năm dặm, hơn nữa mỗi ngày đều gia cố doanh trại, bốn ngày liên tiếp, hàng rào chiến hào ngoài doanh trại đều đã đào sâu 6 thước, rộng hai trượng, xem tư thế này, quân Sở tính toán cùng Quân đoàn Hành Sơn giằng co trường kỳ rồi?

Mai Quyên lại triệu tập Canh Thắng, Canh Vọng, Mai Thành tiến vào trướng nghị sự,mấy người đó thảo luận nửa ngày cũng không có kết luận gì, trong khoảng thời gian ngắn, Mai Quyên cũng cãm thấy do dự, rốt cuộc là tiếp tục cùng quân Sở chiến đấu dần dần, hay là thừa dịp trước khi quân lương chưa hết, quyết chiến cùng quân Sở?

Thượng Tướng Quân, đừng do dự, cùng quân Sở quyết chiến đi!

Không được, bây giờ quyết chiến, há chẳng phải là ở giữa lòng quân?

Vấn đề là, tiếp tục chờ chúng ta sẽ không còn quân lương, đến lúc đó làm sao?

Chết tiệt, toàn bộ đều dựa vào thời tiết quỷ này, nếu không phải thời tiết quỷ này, mấy chục vạn thạch của quân lương nhà kho Giáp Ấp sớm áp giải đến đại doanh phiên ấp, chúng ta há phải lần vào hiện tại như vậy tiến thoái lưỡng nan? "

Khi Chư tướng tranh chấp không ngớt, chợt có một người mang tin mệt mỏi bước vào trướng, quỳ xuống đất lộ vẻ sầu thảm nói:

Thượng Tướng Quân, việc lớn không hay rồi, việc lớn không hay rồi...

Mai Quyên liếc mắt một cái nhận ra, người đến không ngờ là người của môn hạ phủ Tướng quốc Át Giảt giả, bất ngờ một lúc, thất thanh nói:

- Tiên sinh, Giáp Ấp xảy ra chuyện gì?

Át Giả lộ vẻ sầu thảm nói:

- Thượng Tướng Quân, Lâm Giang vương Cộng Úy phong Công Tôn Võ làm tướng, khởi binh một trăm ngàn, đã tiến tới sa tiện, cách Giáp Ấp đã không đến trăm dặm, Giáp Ấp nguy cấp nay mai, Hành Sơn quốc đã nguy sớm tối, Thái Tử, Tướng quốc mời Thượng Tướng Quân lĩnh đại quân hoả tốc quay về Giáp Ấp, chậm trễ sẽ có chuyện xảy ra

- A?! Đại quân Lâm Giang vây hãm Giáp Ấp?!

- Cộng úy thật biết chọn thời điểm chết

- Đáng giận, phiền toái rồi, bên này quân Sở còn không chưa đi, bên kia đại quân Lâm Giang lại đến đây giúp vui, lần này quân thù khắp nơi rồi

Canh Thắng, Canh Vọng, Mai Thành nghe vậy lập tức mặt mày thất sắc

Sắc mặt Mai Quyên cũng là biến rồi lại biến, một lúc lâu sau mới nói:

Tiên sinh, Lâm Giang quốc quả thực đã xuất binh?

Thượng Tướng Quân, như vậy còn có giả sao?

Át giả lấy ống tay áo xoa xoa lên trán, lộ vẻ sầu thảm nói:

Một trăm ngàn đại quân Lâm Giang phân thành hơn một ngàn chiến thuyền lớn nhỏ đi theo ven sông, gần như chiếm hết toàn bộ mặt sông, không đến hai ngày từ Giang Lăng thẳng đến Sa Tiện, ngư dân tiều phu ven đường đều nhìn thấy, còn có thể giả sao?

Thượng Tướng Quân, việc này quả là sự thật.

Canh Vọng mặt đanh lại nói

- Tại hạ nghĩ đến, hơn phân nửa là Hạng Trang phái ra sứ giả tới rồi Lâm Giang quốc, Lâm Giang vương Cộng Úy khẳng định là bị Hạng Trang xúi giục, mới thừa cơ hội này xuất binh, đánh sau lưng một nhát chí mạng Hành Sơn quốc ta, Thượng Tướng Quân nếu không hoả tốc cứu viện, thì Giáp Ấp nguy rồi.

- Đáng giận!

Mai Quyên không nénn nổi phải chau mày, lúc này hồi viện Giáp Ấp, quân Sở đồng ý đáp ứng?

Canh Vọng thở dài nói:

-Thượng Tướng Quân, vì hôm nay, chỉ có thể cùng quân Sở đánh nhanh thắng nhanh, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đánh tan quân Sở, sau đó điều quân trở về Giáp Ấp.

Mai Quyên cũng cười khổ lắc đầu, quân Hành Sơn lúc này muốn tốc chiến tốc thắng quân Sở, quân Sở lại chưa chắc bằng lòng, nếu không để ý tới quân Sở mà trực tiếp tấn công, cũng rất khả năng sẽ lọt vào truy sát của quân Sở, đại quân Hành Sơn một khi trận tuyến đầu không ổn định vững vàng,cục diện tất tan tác, hậu quả như thế nào thì không thể nào tưởng tượng nổi ….!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.