Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 38: Lời đồn đại




Tất Thư vừa mới tiến vào cổng chính kỳ xá, rất nhiều sỹ tử đứng dậy chào.

Ở Ngô Trung này hơn nửa tháng, Tất Thư hàng ngày đều tới nơi này ngồi, thỉnh thoảng cùng người khác đánh cờ, nhưng mỗi lần đều chỉ đi chưa đến trăm nước là đã thắng đối thủ. Dần dần, những sĩ tử thường xuyên ra vào ký xá đều biết tài đánh cờ của hắn. Cho nên không ai dám đánh cờ cùng hắn, tuy nhiên danh tiếng Tất Thư cũng dần dần lan truyền rộng rãi.

Các sĩ tử đứng dậy chào, Tất Thư mỉm cười đáp lễ.

Đánh xong một ván cờ, bỗng nhiên một gã thư sinh đứng dậy nói rằng:

- Học kiếm huynh, khả năng đanh cờ của ngươi thật cao thâm, ta không sánh bằng. Nếu như một mình ta đánh, ta chắc chắn thua, tuy nhiên, song ngươi có dám đanh cùng mười người chúng ta không?

Tất Thư nghe vậy mỉm cười, nói:

- Chuyện này thật mới lạ, nhưng xem ra cũng không sao cả.

Nhất thời thư sinh bốn phía trầm trồ khen ngợi, lập tức cùng nhau đề cử ra mười thư sinh kỳ lực cao thâm. Chủ nhân kỳ xá đã sớm chuẩn bị mười bàn cờ cho kỳ đồng, kỳ nương phía bên trong đại sảnh. Rất nhanh, tin tức Tất Thư một mình đánh với mười kỳ thủ lan truyền khắp nơi, người yêu thích đánh cờ ùn ùn kéo tới kỳ xa Thanh Phong.

Kỳ xá Thanh Phong kiêm lẫn cả kinh doanh phòng trọ, ngoại trừ đại sảnh lầu một ra, dùng bình phong ngăn thành mười gian phòng yên ắng dành cho các kỳ thủ đánh cờ. Lầu hai phân ra mấy chục gian phòng hảo hạng chuyên dùng cho thý sinh, khách thýõng nhân nghỉ trọ.

Hứa Phụ, Tiểu Thanh đang trong phòng hảo hạng nghỉ ngơi. Bỗng thấy bên ngoài đại sảnh vọng đến âm thanh ầm ĩ khiến hai nàng bừng tỉnh.

Lập tức Tiểu Thanh đi ra ngoài cửa phòng xem, trong chốc lát quay lại nói với Hứa Phụ:

- Tiểu Thư, phía dưới có một người tên Tất Thư đang cùng mười thư sinh đánh cờ, rất náo nhiệt.

- Oh, đánh cờ một lúc cùng mười người sao?

Hứa Phụ đảo đôi mắt nói:

- Đi, cùng ta đi xem chút đi.

Khi Hứa Phụ, Tiểu Thanh đi ra khỏi phòng. Phía cạnh lan can lầu hai có không ít sỹ tử đang đứng xem, những người này phần lớn đều từ xa tới kỳ xá ngủ trọ hoặc là con cháu phú thương. Trông thấy Hứa Phụ, Tiểu Thanh, các sỹ tử đều nhao nhao đưa ánh mắt lạ lùng. Mặc dù hai nàng phủ tấm lụa mỏng màu xanh trên mặt, mịt mờ giống như dưới ngọn đèn dầu, xong dáng người vô cùng duyên dáng thiết tha.

Rất nhiều sỹ tử đang nhìn vào, nhưng Hứa Phụ, Tiểu Thanh không hề để ý tới. Ngay tức khắc, thoải mái đi đến phía lan can.

Đứng cạnh lan can nhìn xuống, đúng lúc tất cả ánh mắt đổ dồn xuống đại sảnh lầu một. Chỉ thấy một thư sinh trắng tuổi chừng ba mươi, mặc y phục màu trắng, tay cầm chén rượu, lúc này đang đi qua đi lại mười bàn cờ. Hơn nữa đi đến mỗi bàn cờ, y vẫn rất thoải mái.

Lúc này, Thanh Bì đẩy cánh cửa đi ra, bẩm báo vơi Phá Quân:

- Tướng Quân, đích thực tên tiểu tử này là sỹ tử Giang Bắc, không tài cán thực hư thế nào, nhưng tính cách rất khiêm tốn, gặp ai cũng tủm tỉm cười, giường như kỳ lực rất cao thâm, cùng lúc đánh cờ cùng mười người.

- Đánh cờ cùng mười người sao?

Phá Quân đưa mắt, đột nhiên nảy ra ý hay, nói với Thanh Bì:

- Thanh Bì, thư sinh ở Lư Giang gọi là gì Khương đó, giường như chơi cờ cũng rất khá thì phải?

Thanh Bì lập tức gật đầu, nói:

- Có người tên Từ Khương kỳ lực không hề tầm thường.

Phá Quân xoa tay, nói rằng:

- Vậy, ngươi mau mau phái người gọi Từ Khương tới đây, thật nhanh!

- Rõ!

Mặc dù Thanh Bì không biết Phá Quân muốn làm gì, tuy nhiên cũng hô lớn tuân lệnh, vội vội vàng vàng đi.

Nhìn theo Thanh Bì đi ra cửa, Phá Quân lại quay lại tiền sảnh, cầm hũ rượu rót ra chén, nhếch mép cười nói:

- Tiểu tử, hôm nay xem ngươi còn tươi tỉnh được không, Hừ!

Thanh Bì ngấm ngầm ra bên ngoài cổng lớn kỳ xa. Phá Quân muốn thay hắn dạy cho tên thư sinh kia một bài học, cũng không phải là đánh đấm như hạng đầu đường xó chợ. Cho dù nói thế nào chăng nữa, bây giờ, Phá Quân đã trở thành Tướng Quân. Chuyện dọa nam nạt nữ hắn không làm được. Hắn nói không thể bỏ qua, chính là muốn làm xấu mặt tên thư sinh kia, chỉ có vậy mà thôi.

Khảo sát bài thi, Hạng Trang, Hạng Tha, Bách Lý Hiền, Võ Thiệp lúc này đang truyền tay nhau đọc bài thi của Tất Thư.

Lúc chuyển tới Võ Thiệp, Võ Thiệp run run cầm bài thi trên tay, cười khổ nói:

- Đại Vương, bài này sao toàn là chuyện này, chuyện nọ vậy? Cái cần trả lời thì hắn không làm, ngay cả mặt sau hắn cũng chỉ viết trên dưới một trăm từ, hơn nữa, viết không rõ đông tây gì hết?

Cơ bản toàn nói lung tung, người này, đa phần không có ý tốt, hừ!

Hạng Tha nhíu mày, nói:

- Tên Tất Thư này, quả thực có phần quá đáng.

Ngừng một lát, Hạng Tha lại nói tiếp:

- Từ khi hắn tới Ngô Trung, mỗi ngày chúng ta đều chiêu đãi rượu tốt thịt ngon, thậm chí có rượu trắng cũng nhường hắn vài ly, Đại Vương lấy lòng quốc sỹ đối đãi, vậy mà hắn lại như vậy sao? Nếu như không dự thi thì chẳng nói làm gì, còn như đã vào dự thi nên làm bài cho tốt. Hắn thực có phần xúc phạm, không coi quốc sỹ ra gì sao?

Tuy nhiên, Hạng Trang, Bách Lý Hiền đang im lặng, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nhìn vẻ mặt hai người, dường như có suy nghĩ sâu xa. Sau một lúc lâu, Hạng Trang mới hỏi Bách Lý Hiền:

- Tử Lương, ngươi thấy thế nào?

Bách Lý Hiền phe phẩy cái quạt lông, đáp:

- Đại Vương, Tất Thư ngủ gật trong trường thi, thực không muốn dự thi, cậy tài khinh người, khiến mọi người hoài nghi. Tuy nhiên, hắn viết vào mặt trái đề thi khoảng một trăm chữ cũng cực kỳ sắc bén, thẳng thắn đả kích luật pháp nhà Tần quá khắc nghiệt, chỉ là, dường như chưa nói hết ý...

Hạng Trang nghe vậy gật gật đầu. Bách Lý Hiền là cổ nhân, cho nên nhìn không ra hàm ý của bài viết kia. Nhưng mà là một người có tài hơn người, Hạng Trang tựa hiểu rõ sự lợi hại của bài viết kia, Tất Thư viết Liêu Liêu khoảng một trăm từ, rốt cuộc nghiên cứu thảo luận về quân dịch, thu thuế công bằng khiến Hạng Trang khắc sâu trong lòng.

Hạng Trang cũng không rõ, Tất Thư viết thực ra ban đầu chia đinh nhập mẫu đều theo một quy tắc chung!

Lịch sử có viết, chia đinh nhập mẫu cho đến thời Mãn Thanh năm Ung Chính thực sự thi hành. Chỉnh thể trưng thu thuế thân, làm giảm bớt sự kiểm soát của giai cấp thống trị với bách tính trăm họ. Từ đó, giấu kín nhân khẩu hiện tượng này mới chính thức triệt để. Bấy giờ, nhân khẩu bắt đầu gia tăng cực điểm cùng kinh tế phát triển nhanh chóng.

Bỗng nhiên, Hạng Trang vuốt cằm nói:

- Xem ra, Tất Thư đang muốn thăm dò quả nhân.

Bách Lý Hiền cười, nói:

- Quân chọn thần, thần cũng chọn quân. Nếu như Đại Vương không phải là người có con mắt tinh tường, khoan dung, quyết đoán. Hắn có thể tùy tiện bằng lòng giúp sức cho người sao? Cho dù nói thế nào đi nữa, hắn cũng là Quỷ Cốc truyền nhân, ha ha.

Hạng Trang nhẹ nhàng gật đầu, lại nói:

- Mau, điều tra xem Tất Thư giờ ở nơi nào?

Rất nhanh có Ô Mộc Nhai chạy vào bẩm báo:

- Bẩm Đại Vương, Tất Thư đang ở kỳ xá Thanh Phong đánh cờ cùng mười người một lúc.

- Cùng mười người đánh cờ một lúc sao? Xem ra tên Tất Thư này quả thực đúng là một người phi thường.

Hạng Trang cầm lấy bộ râu rậm rạp, quay đầu nhìn về phía Hạng Tha, Bách Lý Hiền, nói:

- Đi, chúng ta đi xem cảnh tượng náo nhiệt.

Kỳ xá Thanh Phong, tĩnh thất lầu một.

Một gã thư sinh chừng ba mươi tuổi dáng thon gầy đứng lại trước mặt Phá Quân, trông thấy, thư sinh này tuy rằng rất tôn kính Phá Quân nhưng ánh mặt cũng không có chút nịnh lọt.

Thư sinh vốn ở Lư Giang là sĩ tử nghèo tên Từ Khương.

Phá Quân hỏi thư sinh:

- Từ Khương, thế nào, có thể đánh thắng hắn không?

- Không thể.

Từ Khương lắc đầu, không cần suy nghĩ nói:

- Tại hạ kỳ lực còn thua kém xa.

Tuy rằng Phá Quân không nói rõ nhưng Từ Khương đã biết đó chính là Tất Thư. Tại đại sảnh, Tất Thư cùng một lúc đánh cờ cùng mười kỳ thủ có năng lực, nhưng mười bàn đều thắng. Từ Khương nhìn thật kỹ, chỉ riêng trí nhớ cùng năng lực, Từ Khương trong lòng cảm thấy còn kém xa, đánh cờ cùng Tất Thư, khả năng thắng của hắn thật quá xa vời.

- Không thắng được sao?

Thanh Bì nhíu mày nói:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Phá Quân đảo hai con mắt, đột nhiên có chủ ý, nói:

- Kỳ xá Thanh Phong không biết có bàn cờ diệt quốc hay không?

- Tất nhiên là có.

Từ Khương gật đầu, nói:

- Tuy nhiên, tại hạ chưa bao giờ gặp người nào đã từng hạ được cờ diệt quốc.

Phá Quân cười đắc chí, dặn dò Thanh Bì:

- Đi mau, ngươi mau gọi tên chủ kỳ xá tới đây.

Vừa dứt lời, Phá Quân chầm chậm nói với Từ Khương rằng:

- Còn có người, chuẩn bị chuẩn bị, cùng Tất Thư đánh bàn cờ diệt quốc lớn.

- Hả? Cờ diệt quốc?!

Từ Khương nghe vậy kinh hãi, nói:

- Tướng Quân, tại hạ kỳ lực không thể...

- Được rồi được rồi, cho ngươi hạ người ta xuống, dài dòng làm gì?!

Phá Quân tức giận nói:

- Tóm lại ngươi cứ yên tâm, hạ thua Bản Tướng Quân cũng không trách tội ngươi, nếu ngươi may mắn thắng được, ta sẽ có phần thưởng!

- Vâng!

Từ Khương không nói gì thêm nữa, lập tức vái chào rồi xoay người đi.

Nhìn theo dáng vẻ Từ Khương đã đi xa, Phá Quân mỉm cười, khẽ lẩm bẩm:

- Tiểu tử này, ngươi kỳ lực hơn người thế sao? Thật đúng là ngươi có dũng khí diệt đai Sở không? hừ!

Đại sảnh lầu một, mười bàn cờ lần lượt kết thúc.

Rất nhiều sĩ tử xung quanh vẫn còn toan tính, vẫn đang vây quanh bốn phía đàm luận ván cờ ban nãy.

Tất Thư đến gặp chủ kỳ xá nhận tiền thưởng, định xoay người rời đi, Bỗng nhiên một cô nương trẻ tuổi xinh xắn, thướt tha đi lên đại sảnh đứng giữa các kỳ đài. Lên tiếng nói:

- Thưa các vị quan khách, vừa có một vị danh sĩ đưa ra yêu cầu cùng Tất Thư công tử đánh bàn cờ diệt quốc kỳ, không biết ý công tử thế nào?

- Hả? Đánh cờ diệt quốc sao?

- Dĩ nhiên là có người muốn cùng Học Kiếm huynh hạ cờ diệt quốc? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Có trò hay để xem đây, chuyến đi này thật không tệ, chuyến đi này thật không tệ!

- Kẻ đến không thiên, thiện người không đến, xem ra người này cũng là cao thủ đánh cờ!

Kỳ nương tiếng nói vừa dứt, trong đại rất nhiều sĩ tử nhất thời ồ lên, toàn bộ đều dịch chuyển.

Cần biết cờ diệt quốc cũng không giống như đánh cờ bình thường. Điều này không chỉ bởi vì đánh cờ diệt quốc sẽ chuyên biệt có kỳ nương báo kỳ, bãi kỳ, đổi lại kỳ thủ vì cờ diệt quốc còn phải đại diện nước chư hầu đến đánh cờ, một bên thua nghĩa là nước bị diệt.

Tuy rằng chỉ là chơi cờ, cũng không có ý nghĩa thực, nhưng đây là trò chơi giải trí của thời đại này, cũng rất được ưa chuộng.

- Tất huynh, ưng thuận chứ!

- Học Kiếm huynh, kỳ lực của ngươi tất sẽ thắng không có gì phải nghi ngờ!

- Nói rất hay, Tất huynh, hôm nay đi xuống bàn cờ diệt quốc cho mọi người mở mang tầm mắt.

Lập tức có sĩ tử bắt đầu đứng dậy đánh trống reo hò, Tất Thư đứng giữa chắp tay thi lễ, liền xoay người mỉm cười, hướng về liệt quốc kỳ trên đài vái chào kỳ nương xinh đẹp, nói:

- Tại hạ cam tâm tình nguyện tháp tùng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.