Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 30: Thân tình lãnh đạm 1




Năm trăm vệ Thiên Lang bắn tên như mưa xuống, tráng đinh ẩn núp trên đầu thành liền ngã xuống như gặt cỏ, chỉ trong chốc lát, hơn năm trăm người đã ngã xuống vũng máu, những tráng đinh còn lại kêu gào trốn trong lỗ châu mai, có người còn trực tiếp chuồn xuống đầu tường trốn vào trong bên sườn tường thành.

Hô Diên Chính Đức giơ kiếm lên, sớm có hơn mười tên lang vệ xoay người xuống ngựa, lại chém ngã cây cối ngay gần đó, tước hết cành lá làm một chàng mộc đơn giản, sau đó hơn mười người hợp lực khiêng chàng mộc nặng hơn ngàn cân đến đụng vào cổng lớn Tôn Gia Ô Bảo. Trên tường có mấy tráng đinh mạnh mẽ đứng dậy, nỗ lực đẩy xuống cây lăn đá lăn, kết quả vừa mới thò đầu ra đã bị Thiên Lang nha bắn cho chết tại chỗ.

Năm trăm Thiên Lang vệ này đều là người Hung Nô đến từ thảo nguyên rộng lớn. Người Hung Nô thuở nhỏ đã sống trên lưng ngựa, không chỉ cưỡi ngựa cực giỏi, hơn nữa người nào cũng là thiện xạ, chỉ khổ là trang bị quá kém, sử dụng cung tiễn nguyên thủy đơn sơ, cho nên sức chiến đấu không mạnh. Nhưng năm trăm kỵ binh này từ lúc về Sở, được trang bị cung khảm sừng tinh mỹ, sức chiến đấu hiện tại sao mà không hung tàn chứ?

Không quá thời gian nửa chén trà, cổng lớn Tôn Gia Ô Bảo liền bị phá mở ra, tức thì chính là một trận tàn sát. Hơn hai trăm dòng họ tráng đinh nỗ lực ngoan cố chống lại kể cả Tôn bá đều bị chém giết tại chỗ. Còn lại hơn ngàn tráng đinh đều bị tước vũ khí đầu hàng. Hô Diên Chính Đức tuy rằng rất muốn tắm máu Ô Bảo, nhưng bị quận úy Hội Kê Đinh Cố kiên quyết ngăn lại, cuối cùng không dám lỗ mãng.

Ngày thứ hai, tin tức Tôn Gia Ô Bảo bị tắm máu được truyền khắp toàn bộ huyện Sơn Âm, sau đó nhanh chóng truyền khắp toàn bộ quận Hội Kê thậm chí toàn bộ Giang Đông. Tuy nhiên ngoài ý muốn chính là, các dòng họ tại huyện Sơn Âm, quận Hội Kê thậm chí toàn bộ Giang Đông nghe tin mà không hề có hành động cùng phản loạn, thậm chí ngay cả một nhà cũng không có.

Thùng thùng thùng....

Thạch gia Ô Bảo, phủ đệ Thạch Trọng.

Thạch Trọng chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong sân, Thạch Bá, Thạch Bình cùng ấy lão giả tông tộc khác tất cả đều lộ vẻ lo lắng nôn nóng. Bầu không khí trong đại sảnh cũng có chút nghiêm trọng.

Lúc này, khoảng cách Thiên Lang vệ tắm máu Tôn Gia Ổ Bảo đã qua năm ngày rồi.

Tôn Bá Hội công nhiên kháng pháp luật đã nằm trong dự liệu của Thạch Trọng. Nhưng Thạch Trọng thật không ngờ chính là, thằng nhãi Hạng Trang lại thực sự dám điều binh tiến hành vũ lực trấn áp. Nói động võ thì là động võ, còn một nhà phóng hỏa giết hơn hai trăm tráng đinh, còn lại hơn một nghìn tráng đinh cũng toàn bộ sung quân đến biên giới Cửu Giang. Tôn Gia cùng với Thạch gia đấu vài năm rồi, lần này thì triệt để kết thúc rồi.

Lúc Tôn Gia Ô Bảo ổ bảo lọt vào trận tắm máu, Thạch Trọng vốn nghĩ rằng các họ dòng họ các xã Sơn Âm, các huyện Hội Kê thậm chí các quận Giang Đông khi nghe được tin tức sẽ lập tức hành động khởi nghĩa vũ trang, kết quả lại thật ngoài dự liệu của Thạch Trọng. Năm ngày đi qua, thậm chí ngay cả một nhà dòng họ cử binh làm loạn cũng không có, hầu hết dòng họ đều đứng yên quan sát, cũng không muốn chọn cái đầu này.

Đừng nhìn Thạch Trong ngoài miệng ương ngạnh, thực ra trong lòng so với ai cũng đều rõ ràng. Hiện tại cũng không so với lúc trước rồi, ngay lúc Hạng Trang vừa xong Giang Đông, nhân tâm chưa định, thế cục chưa bình, hắn đương nhiên không dám đắc tội với các dòng họ. Thế nhưng hiện giờ, Hạng Tha, Hạng Đà đã trở thành cánh tay phải bờ vai trái của Hạng Trang, khắp Giang Đông, còn có ai có thể tạo uy hiếp đối với địa vị của hắn chứ?

Lúc này nhảy ra đi đầu tạo phản, tuyệt đối chính là đi chết!

Thạch Trọng thông minh, tộc lão dòng họ khác cũng không ngốc, kết quả thì thành thế cục trước mắt này.

Nhưng mà, một ít thế lực đinh khẩu dòng họ nhỏ hơn lại dần dần không kiên trì được nữa.

Thí dụ như huyện Sơn Âm, từ ngày thứ hai sau khi Tôn Gia Ô Bảo lọt vào trận tắm máu, liên tục có các tộc lão dòng họ chủ động đi vào huyện nha, yêu cầu quan viên phủ huyện một lần nữa thanh tra hộ khẩu các tộc con số là bao nhiêu. Tới ngày hôm nay, ngoại trừ Thacjg gia và một số mấy người tộc ngoại lớn ra, toàn bộ huyện đại bộ phận dòng họ đều đã khuất phục rồi.

Thạch Uẩn rốt cuộc vô cùng lo lắng nói:

- A Ba, cha cũng nên nói lời nào đi.

Thạch Bình cũng nói:

- Đúng vậy A Ba, dựa theo pháp luật mới đi báo dân số nhập khẩu, dòng họ nhà khác căn bản không thể trông cậy hơn được, dòng họ huyện khác lại càng không đáng tin cậy. Chỉ bằng vào Thạch gia chúng ta, sao có thể đấu với Hạng Trang chứ? Cần nhanh phái người đi làm công tác thống kê hộ khẩu Thạch gia chúng ta đi, sau đó trình báo cho Tử Xa Sư để tránh khỏi tan cửa nát nhà.

- Không được!

Một ông lão râu tóc bạc phơ nói như đinh đóng cột.

- Kiên quyết không được!

Mấy tông tộc giả lão cũng liên thanh phụ họa, những giả lão này đều đã sống gần qua thế giới này, hoàn toàn không biết thế cục Giang Đông đã không còn như trước nữa rồi. Quan trọng hơn nữa là, một khi đem số nhân khẩu thực thông báo, tộc nhân dùng thuế ruộng hiếu kính bọn họ sẽ phải nộp lên quốc khố, sau này bọn họ làm sao mà sống xa xỉ được chứ.

Hai loại ý kiến giằng co không chịu nhường nhau, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Thạch Trọng.

Thạch Trọng cuối cùng quyết định, quay đầu lại phân phó Thạch Uẩn:

- Uẩn Nhi, con đi thăm Cữu Công Gia Ô Thương con đi!

- Hả, giờ đi Ô Thương ư?

Thạch Uẩn nghe vậy trong lòng rùng mình, Cữu Công Hoàng Bá của y không phải là người bình thường, mà là tộc lão dòng họ Hoàng lớn nhất huyện Ô Thương. Dòng họ các huyện Kế Nam so với các huyện Kế Bắc mạnh hơn nhiều, thí dụ như họ Hoàng, trong tộc chứng tám ngàn tráng đinh. Hoàng Bá giậm chân một cái, toàn bộ huyện Ô Thương đều chấn động.

Lúc này Thạch Trọng để Thạch Uẩn đi Ô Thương, dụng ý không hỏi cũng biết. Mặc dù Thạch Uẩn trong lòng không tán thành nhưng nếu Thạch Trọng đã quyết định, y cũng chỉ có thể phục tùng. Cấp bậc nội bộ dòng họ so với triều đình chỉ có hơn cũng không kém, ngay cả Thạch Nữu là con trưởng của Thạch Trọng, nếu Thạch Trong muốn y chết, y cũng tuyệt đối không sống quá ngày mai.

- Đúng, đi Ô Thương!

Thạch Trọng gật đầu, lại nói:

- Lại mang theo nhiều muối, sắt, tơ lụa, vải!

- Vâng!

Thạch Uẩn cung kính vâng lời, đang xoay người định rời đi lại bị Trọng Thạch gọi lại.

Thạch Trọng cắn răng, có chút trìu mến nói:

- Diễm nhi, đừng quên mang theo Tam nương, Yểu nương cũng mang theo.

- A?

Thạch Bá nghe vậy thất kinh, thất thanh nói:

- A Gia, tam muội đã đến tuổi xuất giá rồi, thì không nói. Nhưng Yểu muội chỉ mới mười ba tuổi, không nên được không?

Tam Nương, Yểu Nương đều là mỹ nhân nổi danh mười dặm tám xã, nhất là Yểu Nương, dáng dấp nhỏ nhắn ai gặp cũng mến. Trong lòng Thạch Bá bất an.

- Ngươi biết cái gì?

Thạch Trọng cả giận nói:

- Bảo ngươi mang theo thì mang đi.

Đối với Hoàng Bá thân là Gia Ông này, Thạch Trong có thể hiểu quá rõ. Lão gia hỏa này không chỉ thích nữ nhân, mà còn cực kỳ yêu thích nữ nhân nhỏ tuổi. Chỉ là nghĩ đến Yểu Nương mới chỉ là nụ hoa mà đã để lão già kia chà đạp, trái tim Thạch Trong đau đớn, nhưng vì đại cục, ông ta cũng đành phải nhẫn nhịn.

- Vâng!

Thạch Uẩn bất đắc dĩ vâng vâng dạ dạ đi.

Thùng thùng thùng...

Ngô Trung, Vương cung, Hạng Trang, Bách Lý Hiền đang đối ẩm uống rượu.

Ngày hôm nay, quan hệ hai người đã nâng lên, nửa tháng trước, Bách Lý Y Thủy đã chính thức vào cung trở thành phu nhân tam phòng của Hạng Trang. Việc Bách Lý Y Thủy nhập cung, huynh đệ Bách Lý Hiền, Bách Lý Mậu đương nhiên là vui mừng. Bất kể thế nào, đối với Bách Lý gia mà nói chỉ có lợi mà không hại.

Hạng Trang buông chén rượu, hỏi:

- Tử Lương, việc phổ biến luật dân nhập hộ khẩu thế nào nào rồi?

Bách Lý Hiền buông quạt lông, nói:

- Vốn đã hết hạn giữa tháng, việc nhập khẩu theo dân luật đã toàn diện đẩy mạnh tại bốn quận năm mươi sáu huyện. Hiện giờ thấy, hiệu quả cũng rất tốt, nhất là lúc Tôn gia Sơn Âm công nhiên kháng lại pháp luật, dòng họ các huyện đều rúng động, cục diện phổ biến pháp luật mới cơ bản đã mở rồi.

Hạng Trang gật đầu, lại hỏi:

- Dòng họ các huyện có hành động lạ thường nào không?

- Tạm thời không có phát hiện gì. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Bách lý Hiền lắc đầu, tức thì lại nói:

- Tuy nhiên, thần cho rằng dòng họ các quận, huyện tuyệt đối không tức giận để rồi khinh địch như vậy, nhất là các dòng họ tại các huyện Kế Bắc, khẳng định còn có thể có động thái nhưng lại không dám công khai, âm thầm hành động tuyệt đối không phải là ít.

Hạng Trang có chút suy nghĩ nói:

- Ý Tử Lương nói là, thế lực dòng họ các huyện Kế Bắc lại có thể âm thầm liên thủ với các dòng họ vũ trang tại các huyện Kế Nam ư?

Lần này phổ biến " luật dân sự về nhập hộ khẩu ", bao gồm bốn quận là Ngô quận, Đan Dương, Cửu Giang, Lư Giang và năm mươi sáu huyện. Thậm chí ngay cả Nguyên Chúc Đông Ký của Đông Ký quốc, các huyện Lệ Châu, bởi vì Đại Mạt, sáu huyện Ô Thương vì Sơn Việt vũ trang chiếm giữ, hầu như chính là vương quốc độc lập.

Hạng Trang tạm thời không muốn trêu trọc vào Sơn Việt vũ trang. Sơn Việt vũ trang tuy rằng là các dòng họ lớn nhỏ tạo thành, nhưng dòng họ các huyện Kế Bắc có bản chất khác nhau, dòng họ Kế Bắc kỳ thực chính là một đám đông người tụ thành gia tộc đại hình, tổ chức rời rạc. Mà Sơn Việt thậm chí đã có cơ quan quốc gia, lực ngưng tụ rất mạnh.

Thời kỳ tam quốc, Tôn Ngô Khuynh Cử Quốc khó khăn lắm mớ chinh phục được Sơn Việt. Lúc này tuy rằng Sơn Việt không lớn mạnh bằng thời kỳ Tam Quốc, nhưng mà thực lực Sở quốc so sánh với Ngô Tôn thời kỳ Tam quốc cũng là yếu không mạnh. Hơn nữa hiện tại đang là lúc cải cách, lúc này đi chọc vào Sơn Việt là không khôn ngoan.

Bách Lý Hiền gật đầu, nói:

- Nói tóm lại, Sơn Việt cũng không phải là một tộc đàn hiếu chiến, trước đó cũng có ghi chép việc cướp bóc xung quanh các huyện, nếu có dòng họ Kế Bắc nội ứng, bảo đảm sẽ có người muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa, thí dụ như họ Hoàng ở huyện Ô Thương cùng với họ Mao Đại Mạt, đều có gần trăm ngàn tráng đinh, tuyệt đối không thể khinh thường.

Hạng Trang nghe vậy đứng dậy, thong thả bước vài bước trong đại sảnh, bỗng ngẩng đầu lên quát:

- Truyền Thượng Đại Phu!

Tại thời điểm then chốt cải cách chính trị này, tuyệt đối không thể để Sơn Việt phá hủy đại sự, đành phải để Vũ Thiệp đem vàng bạc tiền tài thậm chí cả mỹ nhân đi hối lộ những người Sơn Việt này. Hàn Tín có thể chịu được sự hạ nhục, Hạng Trang hắn lẽ nào không chịu chút thiệt thòi ư? Chỉ cần sống qua được thời kỳ trắc trở này, tương lai có khi là cơ hội để bọn họ thu thập.

Bách Lý Hiền bỗng vung quạt lông, nói:

- Đại vương, tốt nhất là Thượng Đại Phu đi huyện Đại Mạt, hơn nữa ngoại trừ vàng bạc tiền tài mỹ nhân ra, tốt nhất là cho cả binh khí áo giáp thậm chí cả chiến mã của ta nữa.

Hạng Trang nghe vậy hai mắt sáng ngời, ý kiến thật hay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.