Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 254: Phiên ngoại — Thiếu niên xúc động




Công Thúc Thuyết đi vào nha trướng của Mặc Đốn. Mặc Đốn đang ngẩn người nhìn lên đỉnh khung trướng, nghe tiếng bước chân, Mặc Đốn liền thu lại suy nghĩ trầm tư, thấy là Công Thúc Thuyết đến, liền nói luôn:

- Quân sư đến rồi.

Công Thúc Thuyết cúi đầu chào, hỏi:

- Đại Thiền Vu, đội thương Bắc Điêu hình như…

Mặc Đốn ngắt lời Công Thúc Thuyết:

- Quân Sư quá lo lắng rồi, đội thương Bắc Điêu này có quan hệ với chúng ta, Bắc Điêu Vương Chiêu Thiệp Điệu Vĩ là lão bằng hữu của bản Thiền vu, năm nay đội thương Bắc Điêu buôn muối tới tuy hơi nhiều nhưng đó là bởi vì số người buôn bán nhỏ của Trung nguyên đã tuyệt tích, bản Thiền Vu cố ý để bọn họ gia tăng lượng muối buôn.

Công Thúc Thuyết nói:

- Nếu trong lòng đại Thiền Vu đã hiểu rõ, tại hạ sẽ không lo lắng tới nhiều nữa.

Mặc Ðốn lại nói:

- Quân sư, bản Thiền Vu tìm ngươi là vì một việc khác. Mật thám phái đi Trung Nguyên tìm hiểu tin tức đã quay về Vương đình, thật đáng tiếc, mùa đông năm trước Hán Vương Lưu Bang đã chết, chắc chắn Quan Trung rất hỗn loạn sau khi tân Quân kế vị. Nếu lúc đó chúng ta phát binh tới Cửu Nguyên, tuyệt đối là có thể đoạt lại được Cửu Nguyên.

Nghe Mặc Đốn phân tích, Công Thúc Thuyết thở dài:

- Đây chính là vì tin tức không nhanh đó mà.

Mặc Đốn lại nói:

- Còn nữa, hiện tại hai đại bá chủ Sở Hán đang liều mạng lôi kéo các nước Hàn, Triệu, Yến, Tề. Một thì muốn thành lập đồng minh liên hoành. Một thì lại muốn thành lập đồng minh hợp tung. Quân sư, ngươi thấy việc này thế nào?

Sắc mặt Công Thúc Thuyết khá nghiêm trọng, trầm ngâm một lát, nói:

- Đại Thiền Vu, đây là một cơ hội.

- Ha ha, quân sư thật có suy nghĩ giống bản Thiền Vu.

Mặc Đốn vỗ tay cười to:

- Theo truyền thống Hung Nô chúng ta, thời tiết cuối thu rất dễ chịu, là thời điểm ngựa phát triển khỏe mạnh để dụng binh với Trung Nguyên. Nhưng năm nay, bản Thiền Vu dự tính trái ngược lại, đầu xuân sẽ bất ngờ dụng binh với Cửu Nguyên. Ngươi nghĩ sao?

- Không.

Công Thúc Thuyết bỗng giơ tay phản đối:

- Không thể dụng binh với Cửu Nguyên được.

- Hả?

Mặc Đốn nghe vậy ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:

- Chẳng phải vừa rồi quân sư tán thành đó sao?

Công Thúc Thuyết phân tích:

- Mùa đông năm ngoái là lúc nước Hán đang trong việc chuyển đổi giữa vương cũ quân mới, đích thật là cơ hội thừa dịp để cướp lấy Cửu Nguyên. Nhưng hiện tại việc chuyển đổi tại Quan Trung đã hoàn thành, Thừa tướng Bạch Mặc đã nắm hết quyền hành, Hung nô ta mà dụng binh với Cửu Nguyên vào lúc này thì chỉ sợ kết quả khó mà tốt đẹp.

Hung Nô lựa chọn thời tiết dễ chịu vào cuối thu, nguyên nhân là lúc ngựa sung mãn nhất để xuống phía nam Đả Thảo Cốc, còn nguyên nhân khác là trước khi bắt đầu vào mùa đông thì hầu hết các bộ lạc ở thảo nguyên Mạc Bắc đều đã bắt đầu đuổi tới dưới chân núi Yến Nhiên để tránh đông, Hung Nô có thể tập trung đủ binh lực.

Một nguyên nhân khác là thể lực của ngựa vào mùa thu rất sung mãn, có thể hành quân đường dài.

Nhưng hiện tại là mùa xuân, các bộ lạc đã quay về bãi cỏ của mình, nếu muốn hoàn thành tập kết cũng không dễ dàng. Sau khi vượt qua mùa đông giá rét, ngựa sẽ sụt ký nghiêm trọng, nếu lại bất chợt tấn công đường dài, chiến mã khó mà tránh khỏi sẽ chết với số lượng lớn. Việc này đối với người Hung Nô tuyệt đối khó mà chấp nhận được.

- Quân sư, rốt cuộc là ngươi có ý gì?

Mặc Đốn mất hứng hỏi:

- Lúc thì tán thành, lúc lại phản đối?

Công Thúc Thuyết khẽ mỉm cười, nói tiếp:

- Đại Thiền Vu, tại hạ phản đối dụng binh với Cửu Nguyên, thứ nhất là bởi vì Cửu Nguyên có trọng binh quân Hán đóng giữ, Hung Nô ta khó mà nắm chắc phần thắng. Thứ hai là bởi vì dù đoạt được Cửu Nguyên, Hung Nô ta cũng chắc chắn sẽ phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng, hơn nữa rất khó bổ sung đủ súc vật đến Cửu Nguyên được.

Mặc Đốn nổi giận, vô cùng tức giận, nói:

- Vậy vừa rồi ngươi còn nói là đây là một cơ hội?

Công Thúc Thuyết cười, nói:

- Đại Thiền Vu, không thể dụng binh đối với Cửu Nguyên, chúng ta có thể dụng binh với Hà Tây!

- Hả, dụng binh với Hà Tây?

Mặc Đốn đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt toát lên tia sáng dữ dằn, gằn giọng nói:

- Người Hưu Chư, người Hồn Tà, còn cả người Nguyệt Thị nữa?

- Đúng!

Công Thúc Thuyết gật đầu, duỗi ba ngón tay nói:

- Đại Thiền Vu, Hưu Chư, Hồn Tà, Nguyệt Thị là ba nanh vuốt của Hán Vương, nếu chúng ta trực tiếp dụng binh với nước Hán, nhất định sẽ dẫn đến bị ba nanh vuốt này cắn xe, Hung Nô ta ở hai mặt đều sẽ đụng phải kẻ địch, cho nên, trước khi dụng binh với nước Hán thì trước tiên nhất định phải chặt đứt nanh vuốt của Hán Vương!

Mặc Đốn gật gật đầu, nói:

- Tuy nhiên, chỉ sợ Hán Vương cũng sẽ không chịu ngồi yên bỏ mặc?

Công Thúc Thuyết nói:

- Đương nhiên Hán Vương sẽ không ngồi yên bỏ mặc, nhưng gần đây nước Hán vừa mới trải qua cuộc chiến thất bại tại Miện Thủy, tráng đinh trong nước đã tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, rất nhiều việc ở Quan Trung đang cần làm đều phải gác lại. Cho nên lúc này nhiều nhất cũng chỉ có thể phái ra được mấy chục ngàn kỵ binh đi cứu viện Hà Tây. Thứ hai, nước Hán đang cùng nước Sở tranh giành lôi kéo các nước Quan Đông, cho nên trọng tâm chiến lược này không ở Hà Tây, đây chính là cơ hội khó có được.

- Tuyệt diệu, quá tuyệt diệu!

Mặc Đốn kích động, hừ nói:

- Vậy thì sẽ dụng binh với Hà Tây, hơn nữa người Hưu Chư, người Hồn Tà và người Nguyệt Thị ở Hà Tây đều có một lượng trâu dê ngựa rất lớn, vừa lúc có thể bù lại những gia súc mà chúng ta bị tổn thất trong quá trình chinh chiến, như vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến việc mùa thu năm nay chúng ta sẽ xuống phía Nam Đả Thảo Cốc, ha ha.

***

Hô Diên sốt ruột đi qua đi lại trong đại trướng, thấy Tất Thư vẫn đang nhàn nhã đánh cờ, Hô Diên nóng nảy bước tới khuyên nhủ:

- Thượng Tướng Quân, có phải ngươi nên đi tìm gặp lão cáo già Lâu Kính không? Mạt tướng nghe nói Thừa Tướng Bạch Mặc đã qua Lịch Hạ, sắp tới Lâm Truy rồi.

Tất Thư thản nhiên nói:

- Lão cáo già Lâu Kính này tránh mặt, sao mà gặp được chứ?

- Vây chẳng lẽ cứ chờ đợi ư?

Hô Diên vội la lên:

- Chúng ta cần phải tìm cách để hoàn thành việc kết minh.

- Ầy, việc này không cần gấp.

Tất Thư xua tay, ung dung nói:

- Bởi vì Triệu Viêm chết, Tề Vương Hàn Hạp đang trong đấu tranh quyết định, nếu chúng ta quá vội vàng, không chừng sẽ phản tác dụng. Hàn Hạp tuy hơi non kém nhưng dù sao hắn cũng không phải là kẻ ngốc, hắn vẫn có khả năng phán đoán và dò xét.

Hô Diên nói:

- Nhưng Bạch Mặc đến nơi, chỉ sợ việc kết minh sẽ không thành.

- Vậy thì không chắc.

Tất Thư lại xua tay, nói: xem tại TruyenFull.vn

- Sư huynh ta dù lợi hại đến mấy chỉ e cũng không thể làm việc nghịch thiên.

(Nghịch thiên: đi ngược lại ý trời)

- Hành động đi ngược lại ý trời?

Hô Diên khó hiểu, hỏi:

- Thượng Tướng Quân, chẳng lẽ Tề Sở kết minh mới là thuộc về thiên mệnh ư?

- Dân tâm tức là ý trời, dân tâm hướng về Sở tức là thiên mệnh thuộc về Sở.

Tất Thư gật đầu, nói tiếp:

- Mấy ngày nay ta không đi tìm Lâu Kính mà để các ngươi đi trên phố xá tuyên truyền khen ngợi đạo cai trị của Đại Sở Vương cũng không phải là không có nguyên nhân.

Hô Diên không cho là vậy, nói:

- Mạt tướng cũng không tin những thôn phu hương xã này có năng lực trợ giúp triều chính?

Tất Thư mỉm cười lắc đầu, nói:

- Thôn phu xã dân đương nhiên không có năng lực trợ giúp triều chính, nhưng bọn họ lại có thể ảnh hưởng đến quyền thế gia tộc thế gia. Và Thế gia hào tộc mới là quần thể thật sự có ảnh hưởng đến triều chính.

Hô Diên nói:

- Nhưng Bạch Mặc cũng sắp tới rồi, dù sao cũng nên nghĩ cách đối phó đi chứ?

- Ha hả, cứ an tâm đừng nóng nảy.

Tất Thư mỉm cười xua tay, lại ra hiệu cho Hô Diên bước tới gần, chỉ vào bàn cờ, hỏi:

- Hô Diên, ngươi có hiểu ván cờ này không?

Hô Diên cũng khá hiểu kỳ đạo, lập tức hỏi:

- Đây chẳng lẽ là ván cờ giữa Thượng Tướng Quân và Phạm lão quân sư?

- Đúng vậy.

Thất Thư khẽ vuốt cằm, như thoáng chút suy nghĩ, nói:

- Cảnh tượng lúc đó vẫn như rõ ràng ở trước mắt ta. Mười mấy năm qua ta luôn nghiên cứu ván cờ này, ý đồ từ trong đó mà tìm được kỳ lộ của Phạm lão quân sư, trời đã không phụ lòng người, gần đây cuối cùng ta đã có chút hiểu ra, đã có chút ngộ ra.

Hô Diên vò đầu, nói:

- Thượng Tướng Quân, ván cờ này có gì hay chứ?

Tất Thư khẽ mỉm cười, trả lời một nẻo:

- Năm xưa từ lúc từ biệt sư môn, suốt mười sáu năm qua ta chưa từng đánh cờ với sư huynh, lần này khó khăn lắm mới gặp nhau được ở nước Tề, cũng nên xin lĩnh giáo một lần.

***

Hai ngày sau, Bạch Mặc đã tới Lâm Truy.

Bạch Mặc từ cửa bắc Lâm Truy đi thẳng vào thành, cũng bởi vậy mà không gặp Tất Thư đóng quân ở bên ngoài cửa nam

Vào thành, Bạch Mặc liền vào dịch quán, rửa mặt chải tóc qua loa. Chu Quan Phu trước đó đã đi tìm hiểu tin tức vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, trầm giọng nói:

- Thừa tướng, cục diện bên trong thành Lâm Truy rất phức tạp.

Bạch Mặc dùng khăn khô lau nước trên mặt, thản nhiên nói:

- Cụ thể xem nào.

Chu Quan Phu gật đâu, nói tiếp:

- Thứ nhất, sau khi quân sư Triệu Viêm tự sát, Tề Vương Hàn Hạp hạ chiếu tự phạt mình đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm nửa tháng, đến hôm nay mới chỉ là ngày thứ năm; thứ hai, Tướng quốc Lâu Kinh cầm đầu văn võ đại thần đều trốn tránh hết, thể hiện không muốn bày tỏ thái độ gì; thứ ba, Tất Thư từ lúc đó đến nay vẫn không rời đi, cũng không hề bộc lộ sự sốt ruột; thứ tư, khắp thành Lâm Truy đều đã thảo luận việc gia nhập liên minh, tuy nhiên, cho rằng hợp tung vượt xa liên hoành!

Bạch Mặc thở dài, có chút chán chường nói:

- Ôi, đây cũng là việc nằm trong dự kiến, suy nghĩ dân tâm đã định, suy nghĩ dân tâm đã định rồi, dân chúng đất Tề đã quá chán việc chiến loạn và ly tán, cho nên họ có khuynh hướng nghiêng về việc kết minh với nước Sở hùng mạnh, đây cũng là điều có thể lý giải, bởi vì chỉ có thể kết minh với nước Sở, thậm chí còn nhập vào nước Sở, bọn họ mới có thể có được cuộc sống yên ổn, an lành.

Chu Quan Phu hừ một tiếng, sát khí đằng đằng nói:

- Hừ, đám thôn phu này thật sự là không biết sống chết!

Bạch Mặc khoát tay, thở dài:

- Mấu chốt không phải những thôn phu này, bọn họ không hề có ảnh hưởng đến cục diện nước Tề, mà những gia tộc cường hào mới thật sự có ảnh hưởng đến cục diện nước Tề. Xem tình hình trước mắt, quần thể gia tộc cường hào cũng rõ ràng nghiêng về việc kết minh với nước Sở. Việc này đối với nước Đại Hán chúng ta không phải là tin tức tốt gì.

Chu Quan Phu nói:

- Thừa tướng, vậy có cách nào xoay chuyển được cục diện không?

- Không biết.

Bạch Mặc lắc đầu:

- Hành động đi ngược lại với ý trời không thể làm được, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền thôi.

- Thuận nước đẩy thuyền?

Chu Quan Phu không hiểu, hỏi:

- Thuận cái gì nước? Đẩy cái gì thuyền? Mà đẩy như thế nào?

Bạch Mặc khẽ mỉm cười, đang định trả lời, chợt có tiểu giáo quân Hán tiến vào bẩm báo:

- Thừa tướng, Thượng Tướng Quân Tất Thư nước Sở vừa mới phái người đưa thiệp mời tới, mời ngài tới Tam Lý Đình phía đông thành Lâm Truy dự yến tiệc.

- Dự tiệc?

Chu Quan Phu không chút nghĩ ngợi:

- Không đi!

- Khoan đã.

Bạch Mặc vội ngăn Chu Quan Phu lại:

- Sư đệ đã mời, sao ta lại từ chối?

Nói xong, Bạch Mặc phân phó tiểu giáo quân Hán:

- Ngươi quay ra báo lại, bổn tướng sẽ dự tiệc đúng giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.