Lãnh Thiếu Theo Đuổi Vợ

Chương 10




Cổ Nguyên lái xe, anh vẫn duy trì bình tĩnh.

Bình tĩnh đến lạ thường.

Anh rất tự hào, bởi vì anh hiện tại vẫn duy trì được sự bình tĩnh, đối lập với khi bị Hoắc Tiểu Khê từ chối, anh cám thấy khó chịu hơn khi bị Kiều Tịch Hoàn từ chối, dù sao mức độ tổn thương cũng khác nhau, bởi vì anh yêu người ấy lâu hơn.

Đối với Kiều Tịch Hoàn từ khi quen biết cô, đến khi nhận ra tình yêu và kết thúc nó, thời gian chưa đến một tháng trời.

Hẳn anh có thể từ bỏ một cách dễ dàng.

Anh nghĩ vậy.

Anh cảm thấy đêm nay mình có thể phóng túng một chút. Anh cầm lấy điện thoại gọi một cú điện thoại.

“Cổ Nguyên.” Bên kia truyền đến thanh âm của Diêu Bối Địch.

“Bối Địch, có rảnh không?”

“Hửm…Có chuyện gì sao?”

“Ra ngoài uống rượu.” Cổ Nguyên nói.

“Sao vậy?” Bên kia nhíu mày.

“Đột nhiên muốn uống rượu, ở Hạo Hãn hay đổi chỗ khác?” Cổ Nguyên hỏi cô.

“Hạo Hãn đi, tớ sẽ đặt chỗ.”

“Được, nửa giờ sau gặp.”

Cúp điện thoại, Cổ Nguyên vẫn lái xe rất vững vàng.

Cho dù long đang rỉ máu nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh, ít nhất người ngoài nhìn vào, anh đang rất ổn.

Anh ổn, lừa mình dối người, cũng được.

..

Diêu Bối Địch vừa mới tan ca về nhà thì nhận được điện thoại của Cổ Nguyên.

Cổ Nguyên không phải là người hay rầy rà. Điều này hoàn toàn cách cô với Hoắc Tiểu Khê một trời một vực, cô từng nghĩ Cổ Nguyên thuộc về Hoắc Tiểu Khê, bởi tính cách hai người họ bổ sung cho nhau.

Sau đó cô mới biết, từ sau khi Hoắc Tiểu Khê từ chối Cổ Nguyên, tính cách của Cổ Nguyên đều thay đổi theo Hoắc Tiểu Khê, cậu ấy yêu Hoắc Tiểu Khê như vậy, luôn ngấm ngầm chịu đựng, yêu một cách sâu sắc, thậm chí yêu đến nỗi quên đi bản thân mình!

Cô từng mắng Hoắc Tiểu Khê không tim không phổi, nhưng không bao lâu sau lại quên mất mọi oán hận, Hoắc Tiểu Khê vẫn là người bạn tốt nhất của cô, dù cho Hoắc Tiểu Khê từ Pháp trở về, dẫn theo Tề Lăng Phong xa lạ!

Tề Lăng Phong cũng rất yêu Hoắc Tiểu Khê!

Cô từng rất hâm mộ.

Thật ra Hoắc Tiểu Khê không xinh đẹp lắm, tính tình cũng không tốt, vì cô ấy có duyên với đàn ông, nên có rất nhiều người yêu cô ấy, yêu đến mức cẩn thận từng li từng tí.

Trái ngược với bản thân mình.

Cô cười khổ.

Cô thay một bộ đồ phù hợp với ra ngoài vào buổi tối.

Cửa phòng vừa mở, đã đối diện với Tiêu Dạ vừa mới trở về nhà.

Diêu Bối Địch ngớ ra một chút, đang muốn mở miệng thì Tiêu Dạ đã lặng lẽ cởi giày rồi đi qua bên người cô.

Diêu Bối Địch mấp máy môi, ngồi xuống cầm lấy giày anh vứt lung tung bỏ ngay ngắn vào trong tủ, rồi ra khỏi cửa.

Cửa phòng vừa đóng lại một giây, Tiêu Dạ đã quay đầu nhìn thoáng qua.

Anh cho rằng cô sẽ đóng cửa lại, ở nhà nấu cơm, nhưng anh thật không ngờ, ngược lại cô đi ra khỏi nhà mà không nói một câu nào.

Sắc mặt anh ta, hơi biến hóa.

Anh cũng không để trong lòng, vì cô gái này không đáng để anh để ý.

Anh đi nhanh lên phòng mình trên lầu hai.

Nằm lên giường.

Tối qua có chuyện trì hoãn giấc ngủ, hôm nay không có một ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi, nên vừa mới nằm xuống giường, kề đầu lên gối anh ta đã ngủ thiếp đi.

Có thể anh không bao giờ nghĩ tới, mình chỉ thật sự ngủ say, khi trở về nơi này.



Thời điểm Diêu Bối Địch đến Hạo Hãn, Cổ Nguyên đã chờ cô trong phòng bao.

Cô gọi đồ ăn vào phòng, đây vừa vặn là giờ ăn cơm tối.

Nhưng Cổ Nguyên không hề ăn, chỉ ngồi uống rượu.

Cổ Nguyên không thích uống rượu, nhưng tửu lượng rất khá.

Nghe nói là vì học theo Hoắc Tiểu Khê…

Cô mím môi, bỏ túi xuống, sau đó giật lấy rượu trên tay cậu ta: “Đừng uống nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cổ Nguyên đẩy tay cô ấy ra: “Để tớ uống một lát đi, tớ rất ít khi phóng túng bản thân mình như này.”

“Có chuyện gì sao?” Diêu Bối Địch quan tâm hỏi.

Cổ Nguyên im lặng không nói gì.

“Lại nghĩ đến Hoắc Tiểu Khê sao?” Diêu Bối Địch hỏi.

Sauk hi Hoắc Tiểu Khê chết, Cổ Nguyên vẫn sống sinh hoạt như người bình thường, anh nói Hoắc Tiểu Khê không tim không phổi, một người không tim không phổi như thế, không đáng đau lòng vì cô ấy.

Mặc dù như thế, mặc dù che đậy như thế, nhưng cảm xúc là của bản thân mình. Nếu cứ tiếp tục dồn nén, có một ngày không chịu đựng nổi nữa sẽ bùng nổ.

“Không phải.” Cổ Nguyên lắc đầu.

Anh hy vọng, nhưng mà, không phải.

Lần này không phải vì Hoắc Tiểu Khê, ngay cả anh cũng cảm thấy có phần châm chọc.

Thật sự châm chọc.

Anh vẫn cho là, yêu một người là chuyện cả đời, không ngờ có một ngày anh có thể thay lòng đổi dạ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi…

“Không phải?” Diêu Bối Địch có hơi kinh ngạc.

Nếu như không phải vì cô biết Cổ Nguyên không biết nói dối, chắc cô sẽ không tin.

Trong thế giới của Cổ Nguyên, có ai quan trọng hơn Hoắc Tiểu Khê chứ?

“Ừ, không phải. Là Kiều Tịch Hoàn.” Cổ Nguyên nói trắng ra, anh không cần thiết phải che giấu điều gì.

Trên thế giới này, người duy nhất anh không cần phải che giấu cảm xúc chính là Diêu Bối Địch. Bởi vì Diêu Bối Địch mới là người bạn chân chính của anh, một tình bạn có thể cởi mở tất cả mọi chuyện, nhưng không có chút mờ ám nào, đó mới là ý nghĩa của tình bạn thật sự.

Không giống với anh và Hoắc Tiểu Khê.

Thích đến nhiều khi kìm lòng không đậu mà đè nén bản thân mình.

“Cậu thật sự thích Kiều Tịch Hoàn?” Diêu Bối Địch sửng sốt hỏi.

Cho dù thật sự rất giống nhưng với cá tính chững chạc của Cổ Nguyên, cũng không thể chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bị lún sâu vào, còn lún đến mức không thể cứu vãn! Cô chỉ có thể nói, sức hấp dẫn của Hoắc Tiểu Khê với Cổ Nguyên rất lớn, một người phụ nữ tương tự cô ấy, dĩ nhiên Cổ Nguyên sẽ không thể cưỡng lại được.

“Thích, nhưng bị từ chối rồi, trước khi gọi điện cho cậu.” Cổ Nguyên không có ai có thể dốc bầu tâm sự, chỉ có Diêu Bối Địch.

Diêu Bối Địch cầm lấy chai rượu trên tay Cổ Nguyên, tự rót một ly: “Cổ Nguyên, chúng ta có thể trở thành bạn tốt, có phải do thượng đế sắp đặt hay không?”

Cổ Nguyên nhìn cô.

“Đều không chiếm được hạnh phúc.” Diêu Bối Địch tự nhiên uống một ngụm.

Tửu lượng cô không tốt, không so được với Cổ Nguyên, cũng không so được với Hoắc Tiểu Khê.

Nhưng, đôi khi, cô lại muốn mình say.

Say, ít nhất trong phút chốc không cần phải suy nghĩ nhiều, lòng cũng không đau.

“Cậu với Tiêu Dạ vẫn vậy sao?” Cổ Nguyên nhìn dáng vẻ của cô, thuận miệng hỏi.

“6 năm rồi, nếu muốn thay đổi đã sớm thay đổi rồi.” Diêu Bối Địch nói bằng giọng không sao cả, phảng phất như cô ấy cam chịu trước những ngày tháng như vậy.

“Cậu quyết định cả đời cứ như vậy sao?” Cổ Nguyên hỏi.

“Có lẽ vậy.” Diêu Bối Địch cười ảm đạm: “Đôi khi tớ rất cố chấp.”

“Cậu vẫn luôn cố chấp.” Cổ Nguyên khẳng định nói.

“Đúng vậy, cũng giống cậu.” Diêu Bối Địch cười nói.

Hai người bị tình yêu làm tổn thương sâu nặng, chỉ một câu nói, một cái nhăn mày, một nụ cười, đã đạt được tình đồng minh.

Đêm, ngày càng sâu.

Cũng không đoán được mình đã uống bao nhiêu.

Đồ ăn trên bàn dường như không nhúc nhích, nhưng chai rượu thì nằm la liệt thật nhiều.

Diêu Bối Địch ghé vào trên bàn, ánh mắt mê ly, cô ấy vẫn luôn nhìn Cổ Nguyên, nhìn hai gò má hồng hồng của anh, nhìn anh vẫn uống rượu từng ngụm từng ngụm một cách chậm rãi.

Cổ Nguyên nói, như thế gọi là phẩm rượu.

Nhưng không có tên ngốc nào, phẩm rượu đến mình say mèm.

Cô nói với ẩn ý sâu xa: “Cổ Nguyên, cậu nói hai chúng ta có thể góp nhặt với nhau không?”

Cổ Nguyên hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.