Lãnh Thê

Chương 6




Thượng Quan Cẩm Hoa?

Quên đi hết thảy, gia nhập giang hồ là kết cục tốt nhất.

Trước mắt có một đội nhân mã, Tuyên Sở dẫn theo cấm quân và cung nhân chặn đường. Mặc cho Chu Thừa Hi dẫn theo bao nhiêu người, cũng phải chịu thương lùi bước.

Thượng Quan Mẫn Hoa vừa tập trung suy nghĩ xem Chu Thừa Hi định làm gì, liền nghe được tiếng cung nhân the thé truyền đến, Văn công công vung phất trần, ngăn hắn lại: “Điện hạ, Thánh thượng đang chờ ở Việt Dương Điện, còn mời ngài để cho Thượng Quan tiểu thư theo lão nô đi thôi.”

“Làm càn, lui ra!” Chu Thừa Hi trợn mắt nhìn, Văn công công vẫn trầm ổn lại khoan dung vung phất trần với hai bên trái phải, Thượng Quan Mẫn Hoa liền bị mấy cung nhân xách đi, để Chu Thừa Hi ở lại rống giận không thôi.

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi hơi quay đầu, chỉ cảm thấy đến lúc này rồi mà Chu Thừa Hi còn muốn diễn trò, quả là kì quái mà cũng thú vị cực kì.

Nàng bị đưa vào một tòa cung điện không người, lúc đầu thật im lặng, sau đó Văn công công tự mình đưa cơm tù tới ba lần cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng chỉ thở dài rất khẽ, sau đó lại vung phất trần rời đi. Nếu gặp thái giám, thị nữ nào dám vô lễ với nàng, vị Đại tổng quản hoàng cùng này chỉ dùng một ánh mắt, kẻ đó liền không còn đường sống.

Trời dần dần chuyển lạnh. Tòa cung điện này vắng lặng đến nỗi ngay cả chim cũng không thấy bay qua.

Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn giữ thói quen cũ, đứng bên cửa sổ lặng yên nhìn lên khoảng trời kia, có thể mấy ngày liền không phát ra tiếng động gì. Mệt liền ngủ, tỉnh liền ăn, không khác gì với lúc ở Duyên Khánh Cung. Cho đến tận một buổi tối nào đó, nàng đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, mở mắt ra hoảng hốt thấy rất cả mọi thứ trong mộng đều là sự thật, sự lạnh lẽo trong lòng càng lan rộng ra.

Nàng chợt thấy trong phòng có gì đó kì quái, đột nhiên thấy trên đầu giường có một bóng đen, lòng co rụt lại, hai mắt trừng trừng, mấy lần định kêu to lên.

“Đừng kêu!” Chu Thừa Hi lấy tay che mũi miệng nàng lại. Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ gật đầu, hắn thu tay về. Nàng lẳng lặng chờ hắn nói ra ý đồ hắn đến đây. Đợi hồi lâu, Chu Thừa Hi lại tức giận mắng: “Cô không hỏi ta đến chỗ cô làm gì sao?”

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy hắn tức giận thì cũng chiều lòng hỏi: “Xin hỏi Thất hoàng tử đêm khuya đến thăm, có gì chỉ bảo?”

“Ta, ta...”

Hiếm khi mới thấy tên này do dự, Thượng Quan Mẫn Hoa có chút kì quái. Nương theo ánh trăng mỏng manh, nàng lặng lẽ đánh giá Chu Thừa Hi, nàng phát hiện ra chút bất đồng. Bình thường tên này kiêu ngạo, ương ngạnh, khí thế không ai sánh được. Tối nay, trong ánh mắt hắn đủ vẻ sầu khổ, giống như trong lòng đang phải chịu thống khổ gì lớn lắm.

Chỉ nghe Chu Thừa Hi “ta, ta” một hồi lâu, đột nhiên lại đổi đề tài hỏi một câu: “Cô có... nhớ ta không?”

Khóe môi Thượng Quan Mẫn Hoa giương lên, đủ trào phúng. Chu Thừa Hi lại nói: “Ta định cứu cô ra ngoài.”

Nói xong, dùng sức một cái, ôm chặt Thượng Quan Mẫn Hoa vào trong ngực. Ôm chặt như vậy, giống như nguyên nhân làm lòng hắn nảy sinh nỗi tuyệt vọng chính là cô gái trong lòng này.

Thượng Quan Mẫn Hoa cảm thấy sắp thở không nổi, lại bị bắt phải ôm lấy hắn. Nàng tựa mặt vào trên vài Chu Thừa Hi, cố gắng rướn cổ lên. Nhìn lên góc phòng tối không thấy rõ, trong lòng mắng điên cuồng tên này lại phatts tác bệnh thần kinh. Cho dù hắn muốn nàng chết thì cũng không cần phải tự mình động thủ bóp chết nàng như này chứ!

Chu Thừa Hi lại hiểu nhầm sự run run vì phẫn nộ của nàng là sợ hãi, mềm giọng xuống nói: “Đừng sợ, đừng sợ!”

Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, nàng hoàn toàn đoán không ra tên hỗn thế ma vương này nửa đêm không ngủ chạy đến đây phát bệnh điên làm gì. Sau khi hắn rời đi, Thượng Quan Mẫn Hoa lại trừng hai mắt, đến lúc trời sáng mới hơi thấy buồn ngủ. Nghĩ đến cử chỉ quái dị của Chu Thừa Hi, lại thấy toàn là một chữ “Loạn”. Nàng khoác trường bào đi vào trong đình, nhìn chân trời phía góc cung điện chậm rãi phiếm hồng.

Lúc mặt trời lên, Việt Dương Điện tuyên chỉ: Chu Thừa Hi được sắc phong làm Thái tử, Chu Thanh Ca là phi, Giang Kỳ Vân là sườn phi, biếm nguyên hoàng tử phi là Thượng Quan Mẫn Hoa xuống làm Lương Đệ, đồng cấp với nàng còn có Nhậm Lại Xuân. Đối mặt với vẻ trào phúng của cung nhân, Thượng Quan Mẫn Hoa không sợ hãi, không giận dữ tiếp chỉ, theo cung nhân dẫn đường trở lại Duyên Khánh Cung. Từ hôm nay trở đi, nơi này là Đông Cung.

Đêm hôm quay lại Duyên Khánh Cung, Chương Xuân Triều đột nhập .

Dưới ánh nến lay động, tay Thượng Quan Mẫn Hoa cầm bút lông, đang luyện chữ, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Ta sẽ không đi.”

“A, Thượng Quan tiểu thư định dựa vào bản lĩnh của mình để làm cái gì?” Mặt Chương Xuân Triều hơi vặn vẹo, châm chọc: “Hôm nay đã mất đi vinh sủng của Thái tử phi, ngày hôm sau chính là cô bị đặt lên lò thiêu sống!”

“Chỉ cần có một cơ hội, Mẫn Hoa cũng muốn thử một lần.” Thượng Quan Mẫn Hoa buông bút, cười nhẹ, đưa thiếp chữ cho đối phương xem: “Tiểu Xuân sư phụ, chữ này có đẹp không?”

Chương Xuân Triều mặt như quan ngọc, sắc như hoa xuân, lạnh lùng cười: “Thượng Quan Mẫn Hoa, ta có giao ước với phụ thân cô, chỉ cứu cô ba lần. Đây là là một lần!”

Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười, mặc cho Chương Xuân Triều thẹn quá hóa giận vung kiếm tới, xẹt qua vành tai nàng, xé nát thiếp chữ trên bàn kia, tức giận rời đi.

Duyên Khánh Cung mấy ngày nay không có chuyện gì, các cung nhân chỉ tập trung lo đại hôn cho Thái Tử. Khác hẳn với lần cử hành hôn lễ giản dị theo lễ cổ của Đại Chu với Thượng Quan Mẫn Hoa trước kia, lần này hôn lễ được chuẩn bị trong một khoảng thời gian dài, một lúc cưới ba phi tần, là chuyện quan trọng của hoàng gia.

Thượng Quan Mẫn Hoa nhàn nhã ngồi trong đình ngắm hoa, đàn hương trước án, tay phủ mặt đàn, cung nhân phẫn nộ hay khiêu khích cũng không thể khiến nàng chú ý lấy một chút. Trước mặt người, nàng như là đã quên hết cừu hận hay nhục nhã, suốt ngày tiêu dao, bình yên tự đắc.

Sau lưng người, nàng đêm đêm mất ngủ vì cơn ác mộng tràn ngập máu me kia, chỉ có thể mở mắt đợi bình mình, cảnh tượng ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện trong mơ, tra tấn thần kinh nàng suy yếu dần. Đến cuối cùng, dù lòng nàng có cứng rắn, có sắt đá, cũng không chịu được hao tâm tổn sức như vậy, trong lúc đánh đàn cứ thế ngất đi, sốt cao không giảm.

Trong cung điện vốn tĩnh lặng thản nhiên đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, trong lúc nàng mê man lúc mê lúc tỉnh, người đến người đi, nàng đứng trong đó, vươn tay định chạm vào, lại không thể nắm giữ được bất cứ thứ gì, vô luận là quen thuộc hay xa lạ.

Nàng thống khổ đến run rẩy, nàng lại nhìn thấy người trong lòng nàng, mang theo vinh quang vạn trượng, đứng trên đầu tường thành, áo giáp màu bạc, vạn tiễn xuyên tâm vẫn sừng sững không ngã. Sau một màn sương máu khác, Thượng Quan phu nhân ngồi thêu bên cửa sổ, một bên khuôn mặt dịu dàng, ôn nhu, kim thêu trong tay lúc lên lúc xuống. Lão hồ ly vuốt chòm râu dê, đầy mặt từ ái, nhìn đứa bé đang ngồi trước bàn học tập đọc, trong ánh mắt chứa ý cười, tình thương không nói thành lời.

Xa xa thêm một chút, là lễ mừng năm mới, nàng dùng khăn tay may lại hà bao, lão trưởng bối cùng các cô dì chú bác quây quần nói chuyện nhà, có đứa bé nghịch ngợm khêu nến, có thiếu niên phong lưu, có nữ tử xấu hổ.

Mỗi một người mà nàng có thể gọi được tên, mỗi một người mà nàng không thể nhớ nổi, đều ở một ngày kia, bị ánh mặt trời chói mắt mang đi xa.

Ảo ảnh về ngày xưa ấm áp hóa thành một cái đầu người dữ tợn, bao nhiêu người chết không có lí do, khuôn mặt tức giận, bóng đêm và máu tươi quấn quanh nàng, làm nàng hít thở không thông.

Dưới đáy vực sâu của tuyệt vọng, nàng đau lòng đến không kìm nén nổi, chút ấm áp mà nàng chưa từng quý trọng kia, một khi mất đi thì vĩnh viễn không cách nào giữ lại được.

“Mẫn Hoa...”

Có người đang gọi nàng, có người đang kéo tay nàng, Thượng Quan Mẫn Hoa tâm trí hoảng hốt, chậm rãi mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: “Là Tử Hậu sao?”

Liễu Tử Hậu hồng hốc mắt, nhẹ giọng đáp: “Vâng, Tử Hậu vẫn ở đây, tiểu thư đừng sợ.”

Tần Quan Nguyệt thu kim châm lại, nói: “Tỉnh là tốt rồi.”

“Bồ Tát phù hộ, thực sự là Bồ Tát phù hộ.”

Thượng Quan Mẫn Hoa ngẩng mắt nhìn lền, là Linh Lung kia đang vui sướng cảm tạ thần phật bốn phương chưa bắt mất hồn của tiểu thư nhà nàng ta. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú lạnh lùng mà căm hận của nàng, Linh Lung xoay người lại, hơi co rúm người, ngập ngừng muốn nói, Thượng Quan Mẫn Hoa giận cực, hận cực, chỉ phun ra được một chữ: “Cút!”

“Tiểu thư, nô tỳ...” Chưa đợi nàng ta nói, Thượng Quan Mẫn Hoa phun ra một ngụm máu, giãy dụa muốn đứng lên đánh chết nô tỳ phản chủ này. Tần Quan Nguyệt ở bên cạnh ngăn lại, ôm nàng nằm lại trên giường, hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng quát: “Đi xuống!”

Không bao lâu, trong phòng chỉ còn Tần Quan Nguyệt.

Lão định lui ra, Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng giữ chặt góc áo của lão, Tần Quan Nguyệt quay đầu lại, vẻ thương xót đầy mắt, nhẹ nhàng than thở, nhẹ nhàng nâng nàng ngồi dậy, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu trấn án, không nói gì.

Trong phòng cực kì tĩnh lặng, tiếng hít thở nhẹ đến mức mơ hồ không nghe thấy, chỉ có tiếng ánh nến thỉnh thoảng nảy lên hoa lửa nho nhỏ.

Cuối cùng, Tần Quan Nguyệt đánh vỡ mê cục, lão hỏi: “Mẫn Hoa đang nghĩ gì?”

Thượng Quan Mẫn Hoa mềm mại dựa vào vai lão, hơi thở vẫn trong trẻo mà lạnh lung, ôn nhu, lại càng thêm bao dung. Đáy lòng nàng u sầu rối rắm, chỉ cần chạm nhẹ là rớm máu. Nàng chậm rãi nói: “Mẫn Hoa trước giờ vẫn quật cường, thường phải chịu đánh chửi, có chút vẫn là tự mình rước lấy. Chưa bao giờ nghĩ cho nàng lấy một chút, đánh là đánh vào người con, đau là đau trong lòng mẹ.”

Nàng nức nở cười khổ một tiếng: “Ngày còn bé, mỗi lần Thượng Quan Mẫn Hoa bị thương nặng, ngất đi rồi tỉnh lại, mẫu thân liền vui vẻ khóc lóc cảm tạ trời đất, còn luôn nói câu: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ.”” Nhắm mắt một cái, tất cả dịu dàng ôn nhu mà nàng đã bỏ qua lại hiện lên từ sâu trong kí ức lạnh như băng. Phụ thân nghiêm khắc, từ ái, mẫu thân hiền từ, mềm mại, tiếng quát giận dữ cùng giọng khuyên can mềm mại đan xen vào nhau, như đang giằng co vụt qua vụt lại bên tai nàng. 

Hốc mắt khô khốc đột nhiên có nước mắt không ngừng rơi xuống. Những giọt nước mắt này như nước vỡ đê, rốt cuộc ngăn không được.

Nàng chôn sâu đầu vào trên đôi vai gầy như thanh sương kia, cắn môi đau khổ nức nở, toàn thân run rẩy, bi thương không nói được một lời.

“Khóc được ra là tốt rồi! Khóc được ra là tốt rồi.” Tần Quan Nguyệt cũng không nói gì thêm, không nhẹ không nặng mà vuốt ve lưng nàng, vòm ngực vững chãi lại ấm áp này cho nàng một chút an tâm. Chẳng bao lâu sau, thần trí Thượng Quan Mẫn Hoa dần mơ hồ, yên lặng đi vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao nhiêu, đợi nàng từ từ tỉnh dậy, trong ánh sáng mờ nhạt, bên ngoài rèm có bóng người chớp động, được ánh nến in bóng lên rèm che trên giường, như yêu ma quỷ quái đang nhe nanh giương vuốt.

Nàng im lặng tập trung lắng nghe, bên ngoài rèm sa có người tự đắc tuyên bố: “Ta đã nói nàng không phải kẻ dễ bắt nạt mà! Nếu nàng có thể ngoan ngoãn cúi đầu, vậy thì heo mẹ cũng bay lên trời rồi.”

“Thái tử nói có lý. Có điều, đêm xuân ngắn chẳng tày gang, điện hạ vẫn nên đi sang bên kia đi.”

“Vâng, đúng rồi, bây giờ thái tử nên đi rồi.”

Chu Thừa Hi lạnh lùng hừ một cái, hai người Giang, Nhậm không dám nhắc lại. Lạc Sinh đùa nghịch viên minh châu trong tay, cười hì hì hỏi: “Ngài không đi đến chỗ Thái tử phi, thì làm thế nào giải thích chuyện đêm đại hôn hành tung Thái tử không rõ?”

Thượng Quan Mẫn Hoa hơi sững sờ, đêm nay là đại hôn của Chu Thừa Hi?

Sau này những người kia sẽ không nghĩ nàng giả bệnh, dẫn Chu Thừa Hi tới đây, cố ý phá hoại đại hôn để phục thù việc nàng mất đi ngôi vị Thái tử phi đấy chứ?

“Ha, sao có thể phụ lòng Thượng Quan Lương Đệ được chứ?” Chu Thừa Hi cười rộ lên: “Các ngươi nói xem, nếu nàng ta thực sự thích bản Thái tử, khà khà, thật là thú vị cỡ nào chứ?”

“Xéo đi nơi khác làm đại mộng Xuân Thu của anh đi! Lập tức cút cho ta!” Không thể chấp nhận được chuyện oan uổng như thế, Thượng Quan Mẫn Hoa cầm gối ngọc, hung hăng ném ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.