Lãnh Thanh

Chương 72: Mất tích




An Trình Điển quỳ gối trước mặt Văn Lược nói: “Tôi không phải người tốt, những chuyện trước kia tôi làm thực sự xin lỗi cậu, bất quá từ hôm nay trở đi tôi sẽ không làm như vậy nữa.”

Văn Lược đương nhiên không nhỏ mọn như vậy, hắn chính là người cầm lên được thì bỏ xuống được, vung tay lên: “Đứng lên đi! Tôi sẽ không so đo với cậu, chuyện trước kia coi như xong! Từ bây giờ trở đi tôi cho phép cậu đứng bên cạnh tôi!”

“Cám ơn… cám ơn!” An Trình Điển một phen nước mắt nước mũi quỳ bên chân Văn Lược, hắn rốt cuộc được nam nhân hắn yêu thương nhất tha thứ, coi như không uổng một đời.

“Đang làm gì?” An Trình Điển từ phòng tắm đi ra phát hiện Văn Lược đang gõ bàn phím hăng say trên mặt còn lộ ra vẻ đắc ý.

Vừa nghe đến thanh âm An Trình Điển, Văn Lược hốt hoảng đem máy tính gấp lại, “Không.. không có gì!”

An Trình Điển cũng không truy cứu, dù sao Văn Lược gõ bàn phím, đơn giản chính là viết tiểu thuyết thỏa mãn dục niệm của mình. Hắn lát nữa xem thì biết ngay. Ngồi ở bên người Văn Lược, lau lau đầu của mình, “An Dịch chuẩn bị ra đĩa nhạc cho tôi!” (Chưa thấy ai gọi cha mình bằng tên như anh 8})

“Ra đĩa nhạc?” Văn Lược sửng sốt một chút, An Trình Điển lần đó trên lễ trao giải cất giọng hát thật khiến tứ tòa khiếp sợ, nhưng mà ra đĩa nhạc.. cũng quá.. mạo hiểm đi!

Ngẫu nhiên hát một bài với ra đĩa nhạc là khác nhau nha, hiện tài người nào lại không biết thị trường đĩa nhạc bây giờ đang đình trệ, vạn nhất bỏ tiền vào đầu tư lại không thu được lợi nhuận, Văn Lược bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi An Trình Điển, “Cha cậu bỏ tiền ra?”

An Trình Điển gật gật đầu, “Đương nhiên, chẳng lẽ cậu nghĩ Đường Lạc cùng Tiểu Càng sẽ cho tôi làm ca sĩ? Cậu không biết là hiện tại tôi tùy tiện quay chụp cái gì đó cũng có thể thu được rất nhiều tiền, cần gì phải làm ca sĩ chi cho khổ..”

“Ra đi!” Văn Lược cắt lời An Trình Điển, “Dù sao cũng là cha cậu bỏ tiền, để ông ta mất hết tiền!”

“Này, cậu như vậy cũng quá…” An Trình Điển cầm lấy tóc Văn Lược nhu loạn, “Đúng rồi! Tôi định thu một bài hát với cậu cho vào album.”

“Tôi?” Văn Lược lắc đầu, hắn làm sao có thể hát nha, ở trên sân khấu hát loạn thành như vậy, cũng cảm ơn fan nể tình không chê hắn.

“Tôi đã chuẩn bị rồi, đến lúc đó tới thu âm một bài với tôi là được rồi. Tôi đã mua bản quyền chỗ Đỗ Minh Thành luôn rồi.” Nguyên lai An Trình Điển đã sớm chuẩn bị.

“Cái này không tốt nha! Hai người chúng ta đã gây chuyện nháo nhào huyên náo hết cả lên, chẳng lẽ cậu muốn khai trương luôn cửa hàng mới chịu?” Văn Lược đối với ca hát thật sự không có hứng thú.

“Có làm sao đâu, cậu muốn khai trương cửa hàng với tôi cũng được nha!” An Trình Điển nhéo nhéo mũi Văn Lược, tiến qua hôn một hơi, “Dù sao ở trong mắt fan, chúng ta đã sớm là quan hệ đó, cậu không biết trên mạng có rất nhiều tiểu thuyết viết về chúng ta sao?”

An Trình Điển là cố ý nói, quả nhiên hắn vừa nói ra Văn Lược liền chột dạ. Hắn có điểm kinh hoàng nhìn An Trình Điển, “Cậu cũng đọc cái đó?”

“Ngẫu nhiên thấy thôi!” An Trình Điển đương nhiên biết trong lòng Văn Lược nghĩ cái gì, chính là Văn Lược không biết An Trình Điển vẫn luôn là độc giả trung thành của Văn Lược, theo hắn từ biến “An Trình Điển” hắc hóa chậm rãi chuyển tốt đem “An Trình Điển” cùng “Văn Lược” tác hợp lại một chỗ, An Trình Điển thật sự cảm thấy Văn Lược đáng yêu muốn chết.

Bất quá hắn không tính đem chuyện này nói ra, loại sự tình này lưu ở đáy lòng một mình hắn biết là được rồi.

An Trình Điển ra đĩa nhạc, chuyện này đã chuẩn bị được một thời gian, Văn Lược lúc nào được nghỉ đều lăn ra ngủ, hoàn toàn không biết, bất quá sau đêm hôm đó An Trình Điển nói qua với Văn Lược, hắn liền thượng vài phần tâm.

An Dịch đại khái cũng lo lắng An Trình Điển quá mức nhàm chán, tịnh dưỡng quá lâu sẽ làm danh tiếng tuột dốc, chân An Trình Điển còn chưa hồi phục được như cũ, quay phim là không có khả năng, nhưng vẫn không phải không thể làm chuyện khác đi! An Dịch tìm người cùng công ty Đường Lạc liên hệ, nói là giúp An Trình Điển ra album. Bọn họ phụ trách làm, lợi nhuận chia bảy ba, Đường Lạc biết An Trình Điển cùng An Dịch có quan hệ, có sẵn tiện nghi như vậy không đạo lý nào không chiếm.

Vẫn một mình dốc sức làm từ trước tới nay, lần đầu tiên được chiếm tiện nghi từ chính cha mình, An Trình Điển không cự tuyệt lời đề nghị của An Dịch. Dù sao tới sang năm hắn cũng không đảm bảo có thể trở lại làm việc, một minh tinh thật lâu không xuất hiện trước công chúng thực sự rất chịu thiệt, hắn coi như vui đùa một chút đi.

Văn Lược cảm thấy kỳ quái, hai người không được gần gũi, như thế nào bỗng nhiên nguyện ý nhận loại hỗ trợ này. Bất quá cũng không hỏi ra miệng, chẳng lẽ trực tiếp hỏi An Trình Điển, cậu hiện tại như thế nào bỗng nhiên muốn ăn cơm nhà?

An Dịch làm việc hiệu suất rất cao, không đầy nửa tháng, đã đưa một loạt bài hát cho An Trình Điển chọn, còn có bản demo trước, Văn Lược cảm thấy khó khăn, hắn ngay cả một cái nhạc phổ cũng không biết, cư nhiên còn muốn chạy đi hát, còn đặt trong một album của siêu sao ra đĩa hát lần đầu tiên.

Thấy thế nào đều là hắn chiếm hết tiện nghi! Bất quá trong làng giải trí người thân tình nhiều lắm, cũng là một loại sách lược!

Chuông cửa vang lên, Văn Lược vội vàng chạy ra mở cửa, An Trình Điển ôm một đống nhạc phổ ngẩng đầu, Văn Lược nhìn đến người ngoài cửa liền đông cứng, đó là người cha tuyệt hảo đầy khí chất của ai kia.

“Tiểu Lược, Tiểu Lược!” An Trình Điển vội vàng đem bảy hồn chín vía của Văn Lược gọi về.

Văn Lược không phải lần đầu tiên nhìn thấy An Dịch, trước kia công ty của An Dịch muốn ký hợp đồng với hắn, lão tổng An Dịch còn mời hắn đi ăn cơm, nhưng Văn Lược cơm cũng đã ăn, nói cũng đã nói, cuối cùng vẫn lựa chọn công ty cỏn con của Đường Lạc. Bán cho người ta cùng bán cho người mình dù sao cũng là hai chuyện khác nhau! Từ đó về sau hắn thấy An Dịch chỉ có thể đi đường vòng.

Nhưng tình huống hiện tại không giống như vậy. Hắn bắt cóc con người ta, còn tại lễ trao giải trước bàn dân thiên hạ hôn con người ta.

“Tiểu Lược Tiểu Lược, cậu đứng chặn cửa kìa!” An Trình Điển ở phía sau hô to, Văn Lược lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng mời An Dịch vào nhà.

Sắc mặt An Dịch bình thường không nhìn ra được cảm xúc, vào cửa bắt đầu nhìn căn phòng, sau đó mặt mày nhăn lại: “Con không tính quay về nhà sao?”

Văn Lược nghe lời này, trong lòng liền hồi hộp, An Dịch là tới bắt người, người hắn muốn bắt là An Trình Điển, mình chính là phạm tội bắt cóc, đắc tội với đại lão bản của làng giải trí, về sau chính mình sẽ bị phong giết đi? Ảnh đế cũng vô dụng, đại lão bản người ta phải phong giết hắn, hắn sẽ bị giấu trong tuyết, đợi cho đến khi xoay người ra, bên ngoài chỉ sợ đều đã thay đổi.

“Con ở đây rất tốt!” Quan hệ giữa An Trình Điển cùng An Dịch vẫn thủy chung không mặn không nhạt.

“Nếu không muốn về, vậy nhà bên kia bán đi!” Lời nói của An Dịch lại làm Văn Lược hồi hộp, An Dịch là muốn sở hữu tài sản của An Trình Điển? Bước tiếp theo chính là đông cứng kinh tế của hắn? Sau đó bức hắn chia tay với mình? (Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đó ông nội =]])

“Cha muốn bán thì bán đi! Dù sao nhà đó cũng là của cha.” An Trình Điển đem thứ trong tay bỏ xuống, “Cha tới làm gì?”

“Cha đến nói chính sự với con.” Thanh âm An Dịch bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị lại.

Văn Lược sợ tới mức tay đang giữ cửa run lên đem cửa đóng sầm lại, tầm mắt hai người bên trong nhất tề chuyển lại đây, Văn Lược xấu hổ cười cười.

“Tiểu Lược sao mặt cậu nhìn khó coi quá vậy?” An Trình Điển kinh ngạc hỏi, hắn vừa nói như thế An Dịch cũng vừa phát hiện ra.

“Không, không! An tổng, bác uống trà hay uống nước?” Văn Lược sốt ruột chột dạ, nói chuyện cũng thực cẩn thận. An Trình Điển hơi minh bạch, nhìn sắc mặt hắn liền đoán ra mười phần.

“Ông ấy chỉ uống nước sôi!” An Trình Điển nhịn không được bật cười.

An Dịch cùng đáp án với An Trình Điển, hướng hắn gật gật đầu, thật ra không uống gì đặc biệt nên không nói gì, biểu tình cũng không có gì đặc biệt, nhưng vẫn làm Văn Lược sợ không ít.

An Trình Điển cùng An Dịch có công việc muốn bàn, Văn Lược cũng không tiện ở lại, liền ôm máy tính vào thư phòng chơi. Trong lòng nghĩ loạn thất bát tao gì đó, khổ ha ha bắt đầu loạn thất bát tao viết tiểu thuyết của mình, viết đến Văn Lược cùng An Trình Điển vì cha mẹ phản đối mà không thể cùng một chỗ, song phương đang gạt lệ cáo biệt.

Mới vừa đăng lên, đã có người bình luận.

Rất đáng thương! Cha mẹ vì cái gì lại không đồng ý nha?

Kỳ thật chỉ cần có thể cùng một chỗ là hạnh phúc rồi, nam hay nữ cũng giống nhau thôi!

Cố lên nha! Nhất định phải cùng một chỗ nha!

“Đúng vậy!” Văn Lược có điểm khó chịu gấp lại máy tính. Hắn đối với An Trình Điển, trong lòng kỳ thật đã sớm xảy ra biến hóa! Vẫn chỉ luôn có thói quen một mình, bỗng nhiên bên cạnh có thêm một người nữa, lúc đầu không thể thích ứng như dần dần thay đổi, từ lúc An Trình Điển bị thương, hắn đã đem cuộc sống của mình phân chia một nửa cho An Trình Điển, vô luận thế nào đều vì An Trình Điển bỏ ra hơn một phần tâm tư.

Này hết thảy tựa hồ tiến hành quá thuận lợi, cho nên hiện tại xuất hiện một chút trở ngại, hắn bắt đầu rất không an lòng.

Không biết qua bao lâu, An Trình Điển đẩy cửa tiến vào, Văn Lược đã muốn ghé lên trên bàn ngủ thiếp đi.

Vừa nãy ở bên ngoài, An Dịch cuối cùng lấy thân phận phụ thân nói đến cuộc sống tình cảm của hắn.

An Dịch nói: “Tương lai già rồi lại không có bạn đời thật sự rất buồn!”

An Trình Điển cũng không rõ ý tứ của ông, kỳ thật khi hắn ở chỗ Như Diên tịnh dưỡng, bà cũng đã nói qua vấn đề này với hắn, mẫu thân có điều nói rõ hơn, chính là để ý cảm giác của hắn, dù sao thân là nghệ sĩ, phương diện này cho tới bây giờ đều giấu không được. Nếu tương lai giấu không được, cảm thấy mệt mỏi, Như Diên nói tùy thời đều hoan nghênh hai người bọn họ qua sống chung với bà.

“Con trước kia thành danh cha cũng chưa được làm gì cho con.” An Dịch cúi đầu, An Trình Điển đều có thể nhìn thấy tóc bạc trên đầu ông. Mặc dù là người chú trọng bề ngoài, nhưng thời gian khẳng định không ai có thể níu kéo.

An Trình Điển hy vọng lúc mình già, Văn Lược vẫn sẽ ở bên cạnh mình, cho nên hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua chuyện cha mẹ phản đối linh tinh. Thay ý khác mà nói, hiện tại hắn đã đủ lông đủ cánh, cũng có thể dẫn Văn Lược bay đi.

“Văn Lược người kia cha đã điều tra qua, cặp với con có một chút lãng phí!” An Dịch nói ra lời này, An Trình Điển liền trừng ông ta.

“Con rất kém cỏi sao?”

“Con có điểm thâm độc.” Bị chính cha mình đánh giá như vậy, An Trình Điển không biết dùng biểu tình gì để đối mặt.

“Nhà của con cha đã mua căn khác, hôm nào rảnh rỗi mang Văn Lược dọn qua đó ở đi!” An Dịch đem chìa khóa thảy vào lòng An Trình Điển, “Không cần lo lắng chuyện Văn Lược không thích, cha đã kiểm tra, hoàn toàn không bị bại lộ.”

Cái chìa khóa phía dưới có một tấm bảng, trên tấm bảng có ghi địa chỉ, An Trình Điển hắc nghiêm mặt: “Cha mua căn kế bên nhà của mình sao?”

An Dịch ho khan một chút, nét mặt già nua có điểm nhịn không được, “Tôi lớn tuổi rồi, không thể mỗi ngày chỉ có thể xem TV mới thấy được mặt con mình đi!”

An Trình Điển nghe xong câu này mới ý thức được An Dịch thật sự già rồi.

“Nếu được hai đứa nhận con nuôi đi!”

“Cha!” An Trình Điển có điểm nhịn không nổi, “Con đã biết, cha không cần cao tuổi liền nói liên miên cằn nhằn, cha còn chưa có già, thoạt nhìn như hai mươi thôi!”

“Thật sao?” An Dịch sờ sờ mặt mình, “Cha biết một bác sĩ, muốn hay không giới thiệu cho con?”

An Trình Điển nhận ra mình thật sự tiếp xúc rất ít với cha mình, như thế nào hắn cho tới bây giờ mới biết cha mình cư nhiên là loại thuộc tính này?

Giống như lập tức phải bồi thường tình phụ tử sau chục năm xa cách, nào là mua nhà cho, chuẩn bị album, còn có kế hoạch đầu xuân sang năm cho hắn bắt đầu đi hát, thỉnh Văn Lược làm khách quý. An Trình Điển cười khổ, nhiệt tình như vậy hắn có điểm chịu không nổi nha!

Văn Lược có điểm bất an sờ sờ mũi, oai đầu tiếp tục ngủ. An Trình Điển thấy máy tính trên bàn, mở ra thấy chương mới, người này cư nhiên lo lắng An Dịch sẽ phản đối hai người bọn họ?

Tuy rằng cảm thấy Văn Lược cái dạng này có điểm buồn cười, nhưng An Trình Điển vẫn bị cảm động. Người dựa lên lưng Văn Lược, tay ôm lấy thắt lưng hắn.

“Ân, cha của cậu về rồi?” Văn Lược mơ mơ màng màng mở to mắt, đụng đến tay ở trên hông mình, híp mắt quay đầu cùng An Trình Điển nói chuyện.

An Trình Điển “Ân” một tiếng ở miệng hắn hôn một hơi, “Ông ấy mua cho chúng ta một căn nhà, bảo qua đó ở!”

“A?”

An Trình Điển trưng cầu ý kiến của Văn Lược, An Dịch tuổi càng lúc càng lớn, một người ở trong căn nhà lớn như vậy sẽ rất tịch mịch, hai người bọn họ dù sao hằng năm đều ở bên ngoài quay phim, trở về cùng hắn ở một chỗ cũng không phải không thể được, bất quá điều kiện tiên quyết là phải được Văn Lược đồng ý.

“Tuổi của ông ấy dù sao cũng lớn!”

Trong đầu Văn Lược hiện lên hình ảnh An Dịch da thịt còn trắng trẻo hồng hào, làm sao giống người lớn tuổi.

“Kỳ thật, chúng ta cũng không thường xuyên ở nhà, ở đây lại có nhiều phóng viên, chuyện của chúng ta đã đủ làm dư luận xôn xao…” An Trình dán trên lưng Văn Lược cọ cọ, “Tôi đại khái đã hơn mười năm không ở cùng ông ấy.”

“Được rồi!” Văn Lược cẩn thận ngẫm lại cũng không có cái gì không tốt, bất quá sớm như vậy đã cùng “Cha mẹ chồng” ở chung, áp lực có điểm lớn nha!

“Bất quá, nếu có phóng viên hỏi!” An Trình Điển đem chìa khóa An Dịch đưa cho hắn phóng tới tay Văn Lược, “Cậu nói cậu ở chỗ này, chúng ta quan hệ lại rất tốt, mua nhà kế bên cũng thường thôi!”

“Này là cái gì?” Văn Lược một đầu mờ mịt.

“Ân.. Cha chồng đưa quà ra mắt cho con dâu đi!”

Phỏng chừng tiểu thuyết của Văn Lược về phía gia đình phải chuyển hướng rồi! An Trình Điển cho là như thế.

Hết phiên ngoại 1.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.