Lãnh Tàn Hoan

Chương 49




Editor: Nguyetmai

Thời Cẩn trầm mặc cau mày, anh nhìn cô hồi lâu mới cụp mắt xuống, cất giọng nghiêm túc: "Sênh Sênh, sinh con rất nguy hiểm."

Thời Cẩn nơm nớp lo sợ. Cuộc nói chuyện đi vào bế tắc.

Khương Cửu Sênh kìm nén cảm xúc: "Em lên công ty trước."

Thời Cẩn giữ chặt cô: "Sênh Sênh."

Đôi mắt anh thăm thẳm, nặng nề ảm đạm tựa như đang áp chế cơn bão lòng.

Khương Cửu Sênh cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: "Thời Cẩn, em không muốn tranh cãi với anh, em biết anh rất kiên trì, nhưng em sẽ không lùi bước." Cô nhìn anh, nghiêm túc hỏi anh bằng giọng điệu hòa hoãn: "Anh vẫn còn muốn tranh với em sao?"

Anh im lặng, đáy mắt càng thêm u tối.

Cô đợi hồi lâu vẫn không nghe được đáp án, định rút tay về thì Thời Cẩn bỗng siết chặt lại, nhất quyết không buông. Sau đó anh rủ mắt xuống che giấu cảm xúc: "Anh đưa em đi."

Khương Cửu Sênh đáp lại đầy dửng dưng: "Không cần, em gọi Mạc Băng đến đón."

Anh ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của cô, tựa như hồ nước phẳng lặng, không có một chút cảm xúc dao động.

Thời Cẩn biết, Khương Cửu Sênh giận rồi.

Anh vẫn buông tay, không dám làm căng với Khương Cửu Sênh nữa, để Mạc Băng đến đón cô rồi lái xe theo sau. Nhưng một ngày này, cô vẫn không để ý đến anh.

Anh gọi điện cô sẽ nghe, nhưng không nói lời nào.

Đến lần thứ bảy cô bắt điện thoại nhưng vẫn im lặng, Mạc Băng đã nhìn ra vấn đề, tạm dừng công việc dẫn Khương Cửu Sênh rời khỏi phòng thu âm: "Cô với Thời Cẩn làm sao vậy?"

Khương Cửu Sênh nhìn chằm chằm vào di động, hờ hững lướt ngón tay trên màn hình nhưng không ấn nút gọi: "Chiến tranh lạnh."

Ồ, hôm nay không chừng có mưa mất thôi!

Mạc Băng phấn khích nhìn con người cuồng chồng kia: "Sao lại vậy?"

Khương Cửu Sênh nhíu mày: "Phát hiện em không uống thuốc tránh thai."

Tránh thai?

Tâm tình hóng chuyện của Mạc Băng trong nháy mắt hoàn toàn biến mất: "Áo mưa bị rách à?" Bằng không Thời Cẩn cưng chiều Khương Cửu Sênh như vậy, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện bỏ qua biện pháp an toàn đâu.

"Không phải." Khương Cửu Sênh trầm ngâm, "Lần đó anh ấy uống rượu."

Quả nhiên là vậy.

Sau khi rượu vào ắt việc "lau súng cướp cò" sẽ dữ dội hơn nhiều! Mạc Băng là người trưởng thành, đương nhiên hiểu rõ chuyện này nên không đi sâu vào chi tiết nữa: "Vậy dính rồi à?"

Khương Cửu Sênh không chắc chắn: "Khó lắm." Xác suất mang thai trong mấy ngày an toàn của chu kỳ rất thấp.

Mạc Băng kéo ghế dựa lại gần cô: "Vậy còn cãi nhau giận dỗi cái gì."

"Anh ấy muốn em đi xét nghiệm máu."

Xét nghiệm xong rồi sao nữa? Rõ ràng hai người vẫn chưa thỏa thuận được, như vậy... Mạc Băng có chút khó tin: "Nếu thật sự có, chẳng lẽ bác sĩ nhà cô không muốn à?"

Khương Cửu Sênh im lặng.

Mạc Băng không còn lời nào để nói: "Thời Cẩn lạnh lùng quá." Cô tức giận bồi thêm hai câu, "Đến cốt nhục cũng không cần, đúng là máu lạnh vô tình."

Mạc Băng thật tâm nói ra mấy lời này, ở chung lâu ngày sẽ thấy rõ được con người Thời Cẩn. Bên ngoài anh ta thanh cao như ngọc, nhưng trái tim lại vô cùng sắt đá, hơn nữa còn ẩn chứa sự nham hiểm và hung tợn không ai sánh bằng.

Chỉ có điều, cô gái cuồng chồng Khương Cửu Sênh sao chịu nổi người khác nói xấu Thời Cẩn.

Cô cau mày nói đỡ cho anh: "Cũng không trách anh ấy được! Rượu do em chuốc, thuốc là em lén bỏ. Lỡ có dính bầu, Thời Cẩn cũng chẳng lay chuyển được nếu em kiên trì đến cùng. Kể cả gây gổ tranh cãi nhưng cuối cùng anh ấy vẫn nghe lời em thôi. Cho dù em không kiên trì, anh ấy cũng sẽ không bỏ."

Cô nói vô cùng chắc chắn.

Trước nay Khương Cửu Sênh chưa từng nghi ngờ Thời Cẩn sẽ lạnh lùng đến mức khiến cô phải đau lòng.

Mạc Băng đã chuẩn bị sẵn trong bụng một bồ chữ để kịch liệt quở trách tên Thời Cẩn vừa độc tài vừa cố chấp kia một trận, ai ngờ chỉ đành nuốt ngược vào trong. Cô liếc mắt xem thường, "Cho nên không phải cô đến đây để nói xấu trai nhà, mà đang khoe khoang đấy hả."

Khương Cửu Sênh bật cười.

Mạc Băng lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vừa lúc Tiểu Giang trong phòng ghi âm đi mua đồ ăn nhẹ về, là bánh ngọt của tiệm Tô Ký. Khương Cửu Sênh nhíu mày uống một ngụm nước, cố gắng đè nén cơn đau âm ỉ đang hành hạ dạ dày của mình.

Mạc Băng nhìn cô rồi bảo Tiểu Giang sang phòng nghỉ: "Sắc mặt cô kém quá, có phải bệnh rồi không?" Cô đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Khương Cửu Sênh thì thấy không sốt.

"Lúc sáng ngủ dậy có hơi đau bụng buồn nôn." Cô ấn bụng trên, cảm thấy nhâm nhẩm đau, "Chắc lại đau dạ dày rồi."

Mạc Băng quan sát sắc mặt trắng bệch của Khương Cửu Sênh cẩn thận, đắn đo một chút, sau đó phát hoảng: "Không phải có thật đấy chứ?"

Hiếm khi nào Khương Cửu Sênh lộ ra vẻ mặt hoang mang như vậy: "Mới nửa tháng thôi."

Mang thai có phản ứng sớm vậy sao?

Mạc Băng đăm chiêu, đột nhiên nhớ đến điều gì sắc mặt cũng biến đổi.

"Làm sao vậy?" Khương Cửu Sênh hỏi.

"Cô có thai hay không chị không chắc, nhưng mà Sênh Sênh à," Mạc Băng bật cười sờ bụng mình, trong đáy mắt chợt lấp lánh ánh nước, "Hình như chị có thai rồi."

Cô mải chạy theo guồng công việc, nào có để ý tới vấn đề này, bây giờ bỗng nhiên nhớ ra hình như chu kỳ kinh nguyệt của mình đã trễ từ lâu.

"Lâm An Chi có ở Giang Bắc không?"

Mạc Băng vịn tay lên bàn ngồi xuống, động tác theo bản năng trở nên nhẹ nhàng không ít: "Vài ngày nữa mới về."

Khương Cửu Sênh suy tư nói: "Ngày mai đến bệnh viện với em."

"Được."

Năm giờ chiều, chiếc Volvo của Thời Cẩn đã dừng dưới lầu của Thiên Vũ, đợi thêm khoảng hai mươi phút Khương Cửu Sênh mới kết thúc công việc cùng anh về nhà.

Dọc đường đi Khương Cửu Sênh vẫn không nói lời nào, Thời Cẩn cũng im lặng lái xe không làm phiền cô, chờ đến khi đèn đỏ anh quay đầu lại, ánh mắt như dính trên người cô, vừa nóng rực lại vô cùng dè dặt.

Về đến nhà, cô lẳng lặng đi vào phòng ngủ.

Thời Cẩn kéo cô lại: "Sênh Sênh."

Khương Cửu Sênh không nói gì, cũng không xoay đầu lại nhìn anh.

"Sênh Sênh," Thời Cẩn không biết phải làm thế nào, ánh mắt anh sáng quắc, tựa như có ngọn lửa thiêu đốt sa mạc đang hừng hực bốc cháy, anh nói: "Em giận cũng được, nhưng đừng im lặng như thế."

Giọng điệu vừa yêu cầu lại mang theo vài phần van nài và nhận lỗi.

Khương Cửu Sênh cũng không đành lòng: "Buổi tối em muốn ăn cháo rau củ."

Dáng vẻ căng thẳng của Thời Cẩn lúc này mới thả lòng, lập tức đi nấu đồ ăn cho cô.

Bữa cơm chiều nay cô ăn không ngon miệng, thi thoảng còn thấy cồn cào ruột gan. Sau khi ăn vài thìa, cô hỏi Thời Cẩn: "Anh thay đổi ý kiến chưa?"

Thời Cẩn lựa miếng cá ngon gắp vào bát của cô, khẽ buông làn mi cong dài, dưới ánh sáng nó tạo thành một bóng mờ in trên khuôn mặt tuấn tú. Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp không mang theo cảm xúc: "Sênh Sênh, chuyện gì anh cũng nghe theo em, nhưng chuyện này không được."

Đồ cố chấp!

Khương Cửu Sênh kéo ghế ra đứng dậy: "Hôm nay em ngủ với Bác Mỹ."

Khương Bác Mỹ đang ăn tối ở ban công, sủa một tiếng đầy vui vẻ. Hoan hô, ba mẹ cãi nhau! Có thể nhìn thấy ba nhận thua rồi!

Khương Bác Mỹ còn bỏ cả bữa ăn, chăm chăm chạy ra ngoài xem trò vui.

Thời Cẩn đi theo cô.

"Sênh Sênh."

Khương Cửu Sênh không phản ứng.

"Sênh Sênh."

"Rầm!"

Cô đóng cửa phòng tắm chặn Thời Cẩn bên ngoài.

"Gâu!" Bạn chó thật vui, "Gâu!"

Sướng quá đi mất!

"Ẳng ẳng..."

Khương Bác Mỹ thật muốn hát là lá la!

Thời Cẩn xoay người nhìn nó: "Khương Bác Mỹ."

Tựa như một luồng gió lạnh thổi qua, không khí nháy mắt đóng băng, khiến Khương Bác Mỹ cảm thấy rùng mình.

Nó yếu ớt rên một tiếng, hậm hực quay đầu trở về ổ chó, chỉ dám hí hửng mừng thầm không dám phô trương ra nữa.

Đột nhiên có tiếng động phát ra từ phòng tắm.

Thời Cẩn vội vàng đẩy cửa chạy vào, lập tức nhìn thấy Khương Cửu Sênh vịn bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.

"Sênh Sênh!"

Khương Cửu Sênh mặt cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy như sắp đổ.

Thời Cẩn nhanh chóng ôm lấy Khương Cửu Sênh, gấp đến mức luống cuống: "Em sao vậy?" Bàn tay đặt trên lưng cô không ngừng run lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, giọng nói căng thẳng cẩn thận hỏi han: "Sênh Sênh, em thấy khó chịu ở đâu?"

Khương Cửu Sênh mở vòi hứng một ly nước súc miệng, sau đó ngẩng đầu hỏi Thời Cẩn: "Thời Cẩn, không phải là em có thai chứ?"

Thời Cẩn chợt chết lặng.

Trong phòng tắm chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, Thời Cẩn cảm giác trong não mình có một dòng nước xiết xối xả ập tới, càn quét toàn bộ suy nghĩ lúc này. Anh chầm chậm lau giọt nước còn vương bên khóe miệng cô, rồi căng thẳng nói: "Sênh Sênh, ngày mai đi bệnh viện ngay."

Khương Cửu Sênh gật đầu, ngừng một chút lại đáp: "Em đã hẹn đi bệnh viện với Mạc Băng rồi."

"Sênh Sênh."

Thời Cẩn gọi tên cô sau đó lại trầm mặc, trong đôi mắt đen sâu thẳm có ánh sáng chợt lóe, giống như ngọn lửa dữ dội thiêu đốt sông băng, vừa lạnh lẽo tột cùng vừa nóng bỏng rực rỡ, tốc độ nói chuyện của anh rất chậm, gằn từng chữ một: "Chỉ cần một mình anh không được sao?"

Được chứ!

Nhưng mà đây là giọt máu của anh... Cô luyến tiếc.

Chín giờ tối, Từ Thanh Bách nhận được điện thoại của Thời Cẩn.

Anh đi thẳng vào vấn đề: "Là tôi Thời Cẩn."

Giọng điệu lạnh lẽo có chút tàn nhẫn.

Từ Thanh Bách bất giác sờ gáy: "Muộn thế này rồi có chuyện gì không?"

"Tôi cần gửi Bác Mỹ ở chỗ anh một thời gian." Thời Cẩn đáp lại đầy hững hờ và lạnh nhạt, "Tính phí theo giờ."

"Hoa hái ra tiền" lại đến rồi!

Từ Thanh Bách hứng thú hỏi: "Một thời gian là bao lâu?"

Thời Cẩn ngừng lại một chút, trả lời cứng ngắc: "Mười tháng."

Mười tháng...

Từ Thanh Bách sặc nước bọt: "Khương Cửu Sênh mang thai rồi à?"

Quả nhiên là bác sĩ, lĩnh vực này hiểu ra thật nhanh.

Thời Cẩn không đáp.

Từ Thanh Bách kéo dài giọng cười nhạo: "Không tồi nha bác sĩ Thời, sắp làm ba rồi." Nếu sinh con gái thì không sao, còn sinh con trai thì... chậc chậc chậc, tâm trạng của Từ Thanh Bách vui vẻ đến mức lâng lâng như trên mây, hào phóng chúc phúc, "Chúc hai người sinh được con trai."

Thời Cẩn lập tức cúp điện thoại.

Từ Thanh Bách cạn lời.

Không sao, anh đây rất rộng lượng, chẳng thèm giận chú! Từ Thanh Bách cười đầy hả hê, vui vẻ ngâm nga: "Anh em ta ơi, tối nay thật vui vẻ, anh em ta ơi, vui vẻ, vui vẻ quá đê, la la la la.."

Khương Bác Mỹ mất hứng, vô cùng mất hứng, ba không cho nó vào phòng ngủ với mẹ, phát rồ mất thôi! Đồ vô lương tâm!

Nó muốn phản kháng!

"Gâu…"

Nhưng mà đáng sợ quá, ba đang ở bên cạnh, nó cào cào cửa yếu ớt sủa: "Gâu…"

Thời Cẩn mở miệng nhưng không phát ra âm thanh: "Cút."

"Gâu!"

Chó đây tuân mệnh!

Khương Bác Mỹ mặt mày xám xịt quay về ổ chó. Nó quyết định đêm nay sẽ không ngủ, thức trắng đêm cầu trời mẹ đừng tha thứ cho ba nhanh như vậy!

Đêm dần về khuya, trăng sáng vằng vặc giữa ngàn sao lấp lánh.

Thời Cẩn hầu như không ngủ, qua nửa đêm điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên, anh liếc nhìn rồi bật người dậy bắt máy: "Sênh Sênh."

Cô không nói gì, trong điện thoại có tiếng hít thở rất nặng nề.

Giữa màn đêm yên tĩnh, Thời Cẩn cảm giác mình có thể nghe thấy tiếng tim đập hỗn loạn của cô truyền tới từ đầu dây bên kia, phá nát lớp vỏ điềm tĩnh của anh.

"Sênh Sênh em sao vậy?" Không có tiếng trả lời, Thời Cẩn lảo đảo bước xuống giường, "Anh qua ngay."

Thời Cẩn đẩy cửa phòng ra, ánh đèn bên ngoài tràn vào căn phòng mờ tối, vừa vặn chiếu sáng chính giữa chiếc giường.

Bấy giờ Khương Cửu Sênh đang co ro giấu mình dưới lớp chăn dày che kín, chỉ lộ ra vài lọn tóc dài trên gối. Cô vừa run rẩy, vừa phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

"Sênh Sênh!"

Hai mắt Thời Cẩn đỏ ngầu, anh vội vã chạy đến cẩn thận ôm cô vào lòng, phát hiện cả người cô đầy mồ hôi lạnh, anh gọi vài tiếng, âm thanh nặng nề tựa như bật ra từ lồng ngực: "Sênh Sênh, em đau ở đâu?"

Khương Cửu Sênh nhắm mắt cắn chặt môi, từng giọt mồ hôi nặng trĩu chảy dọc hai gò má, hơi thở mỏng manh, cất tiếng thều thào: "Thời Cẩn." Cô cố hết sức mở mắt ra, một tay ôm bụng, một tay nắm lấy tay Thời Cẩn, "Bụng em đau quá."

Sống lưng Thời Cẩn cứng ngắc không dám cử động, giọng căng như dây đàn tưởng chừng sắp đứt, vẻ mặt luống cuống nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh: "Sênh Sênh nói anh biết, em đau chỗ nào?"

Khương Cửu Sênh đau đến mức không nói nổi, cầm tay anh đặt lên phía bụng phải.

Thời Cẩn đỡ cô nằm thẳng lại, trên tay đều là mồ hôi, nhẹ nhàng ấn xuống bụng phải của cô: "Đau không?"

Cô cắn chặt môi gật đầu.

Thời Cẩn ấn một lát rồi buông tay, chân mày cô càng nhíu chặt hơn, anh kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, vị trí đau nằm ở 1/3 khoảng cách từ rốn đến bụng phải, ấn xuống và thả ra đều đau, kèm theo tình trạng phát sốt và nôn mửa.

Viêm ruột thừa.

Thời Cẩn khuỵu gối bên giường, hôn nhẹ lên mặt cô trấn an: "Em yêu, em cố chịu đựng một chút, sẽ hết đau rất nhanh thôi."

Khương Cửu Sênh không còn sức để nói, chỉ cuộn tròn ôm bụng.

Anh mặc áo khoác cho cô, rồi nhanh chóng bế ra khỏi phòng. Khi lên xe, anh vừa điều chỉnh tư thế để cô thoải mái nhất, vừa gọi điện đến bệnh viện.

"Bác sĩ Chu." Anh đắp khăn lên người Khương Cửu Sênh, để cô nằm nghiêng trên đùi mình, "Là tôi, Thời Cẩn."

Bác sĩ Chu là phụ tá của Thời Cẩn, cũng là bác sĩ của khoa Ngoại, đêm nay đến phiên cậu trực đêm. Vừa nhận được điện thoại, cậu vô cùng ngạc nhiên: "Đã trễ thế này bác sĩ Thời có việc gì sao?"

Thời Cẩn nói rất nhanh: "Có bệnh nhân cần cấp cứu gấp, bị viêm ruột thừa cấp tính, hai mươi phút nữa đến bệnh viện, nhờ cậu chuẩn bị một chút."

Bác sĩ Chu cũng không hỏi nhiều: "Vâng."

Cúp máy rồi bác sĩ Chu mới cảm thấy có chỗ không đúng.

Y tá Tiểu Hàn biết Thời Cẩn vừa gọi điện bèn hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bác sĩ Thời gọi báo có bệnh nhân cần cấp cứu gấp."

Y tá Tiểu Hàn hóng chuyện: "Ai vậy, nửa đêm còn để bác sĩ tự mình gọi điện đến?"

Bác sĩ Chu lắc đầu ý không biết: "Chỉ nói là viêm ruột thừa cấp tính."

Y tá Tiểu Hàn nghe xong cũng lơ mơ theo: "Viêm ruột thừa cấp tính không phải nên đưa đến khoa Ngoại Tổng quát sao?"

Đúng vậy, bác sĩ Chu cũng cảm thấy kỳ lạ.

Hai mươi phút sau, người bị viêm ruột thừa được đưa thẳng đến khoa Ngoại Tim mạch, y tá Tiểu Hàn và bác sĩ Chu lúc này mới hiểu được vì sao mắc bệnh đường ruột lại đưa đến đây, bởi vì bệnh nhân là người nhà của bác sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.