Lãnh Tàn Hoan

Chương 17




Editor: Nguyetmai

"Nói đi."

Dương Mạn Lệ chẳng muốn nói thêm gì với tên số đỏ đến mức khiến người ta ganh tỵ như Hàn Sâm này nữa rồi.

Nếu mấy người khác mà nghe đến chuyện làm đại diện của Đế Cương thì đừng nói là điều kiện, cho dù không nhận xu nào cũng sẽ có rất nhiều ngôi sao trong quân đội xung phong đi làm. Huống hồ gì lần này Đế Cương còn cân nhắc đến chuyện thân phận đặc biệt của Hàn Sâm mà cho ra điều kiện khá hậu hĩnh.

Điều kiện cỡ này dư sức đi mời ngôi sao là người chưa tiến hóa hot nhất bây giờ như Đường Chân Lưu. Bây giờ lại dùng để mời một học viên trường quân đội căn bản chưa có chút tiếng tăm gì như hắn làm đại diện, thế mà hắn lại còn ra điều kiện nữa chứ.

"Tôi có một bộ chiến giáp đến từ phòng thí nghiệm của Đế Cương, tôi mong Đế Cương có thể lắp thêm hệ thống vũ khí cho nó, sau đó cho bộ chiến giáp này cũng được hưởng chế độ bảo hành trọn đời của Đế Cương."

Các tính năng của mấy mẫu bán phổ biến ngoài thị trường của Đế Cương sẽ bị hụt đi nhiều, không ngon lành bằng cỗ Sát Cơ Màu Bạc của hắn được.

Bây giờ Hàn Sâm chỉ bất mãn mỗi một điểm là Sát Cơ Màu Bạc không có hệ thống vũ khí mà thôi, nếu dùng vũ khí ngoài thì lại không tiện, hơn nữa cũng đâu thể vác cả đống vũ khí đi theo mọi lúc mọi nơi được.

Lỡ như Sát Cơ Màu Bạc bị hỏng thì những chỗ sửa chữa bình thường chắc chắn không sửa được chiến giáp sinh vật cao cấp thế này, nên hắn cũng cần đến Đế Cương bảo hành.

"Còn điều kiện gì nữa không?" Dương Mạn Lệ cũng cạn lời, máy móc hỏi lại.

"Tạm thời thì không có, trước tiên cứ thế đi đã." Hàn Sâm cười nói.

Dương Mạn Lệ đứng dậy nói với hắn: "Tôi sẽ trình yêu cầu của cậu lên, bên trên sẽ làm việc với Đế Cương, cậu cứ về chờ thông báo đi, mấy ngày này cậu cứ ở trong trường chờ tin, có gì tôi cũng liên lạc được với cậu ngay."

Nói xong, Dương Mạn Lệ xoay người rời đi, cô thật sự không muốn ở cùng tên số đỏ chết giẫm này thêm giây phút nào nữa.

"Lần này phát tài thật rồi, mỗi năm tự dưng lại có thêm hai triệu thù lao đại diện, lại có mẫu chiến giáp tiên tiến nhất để dùng, nếu như Đế Cương đồng ý lắp thêm hệ thống vũ khí và bảo hành miễn phí cho Sát Cơ Màu Bạc thì sẽ hoàn mỹ hơn nữa."

Dương Mạn Lệ đi rồi, Hàn Sâm mới hưng phấn siết chặt nắm đấm.

Bánh rơi từ trên trời thế này, Hàn Sâm đương nhiên không lý nào lại từ chối.

Hàn Sâm hưng phấn quay về trường, nhưng lại không biết lúc này Kỷ Yên Nhiên đã sắp bùng nổ tới nơi.

Sau đêm hôm đó, tâm trạng của Kỷ Yên Nhiên rất phức tạp, không biết mình nên thuận theo làm bạn gái của Hàn Sâm hay là nghĩ cách khiến hắn biết khó mà lui.

Nhưng muốn khiến Hàn Sâm rút lui nào dễ đến thế, Hàn Sâm đã cắn chặt lấy cô rồi, làm gì có chuyện từ bỏ dễ dàng như thế.

Kỷ Yên Nhiên suy nghĩ vu vơ cả đêm, còn cho rằng tiếp theo Hàn Sâm nhất định sẽ tấn công cô tới tấp.

Nhưng con tim thiếu nữ của Kỷ Yên Nhiên loạn nhịp chờ mãi mà không thấy Hàn Sâm đâu cả.

Ngày đầu tiên không thấy bóng dáng Hàn Sâm, Kỷ Yên Nhiên còn bĩu môi, thầm nghĩ: "Muốn dùng chiêu lạt mềm buột chặt chứ gì, chị đây thấy nhiều rồi, để xem ngày mai cưng sẽ viện cớ gì để đến tìm chị."

Nhưng ngày hôm sau nữa, Kỷ Yên Nhiên vẫn không thấy Hàn Sâm đâu.

"Cũng kiên nhẫn phết đấy, nhưng cũng vô dụng với chị thôi nhé cưng." Kỷ Yên Nhiên thầm hừ một tiếng.

Nhưng đến ngày thứ ba vẫn không thấy bóng dáng Hàn Sâm đâu, sắc mặt Kỷ Yên Nhiên trở nên khó coi hẳn.

"Nhất định là cậu ta đã gặp sự cố gì rồi, lẽ nào là bị máy bay đụng gãy chân nên không đến gặp mình được?" Kỷ Yên Nhiên thầm nghĩ.

Ngày thứ tư, Hàn Sâm vẫn không thấy bóng dáng đâu.

"Tên chết giẫm đó thấy mình xinh đẹp, dịu dàng, hào phóng, cao quý, gợi cảm nên tự ti, cảm thấy bản thân không xứng với người hoàn mỹ như mình nên mới không dám đến tìm chứ gì? Chắc chắn là thế rồi!"

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy... Liên tục mười ngày Kỷ Yên Nhiên đều không thấy Hàn Sâm đâu, tiểu ác ma trong lòng lập tức bùng nổ.

"Hàn Sâm, cậu là đồ khốn kiếp! Cậu coi tôi là ai hả? Cậu định ăn xong liền muốn chạy à? Không có cửa đâu nhé." Lửa giận trong lòng Kỷ Yên Nhiên bùng lên dữ dội.

Lúc này Hàn Sâm chỉ mới đi ra khỏi thành bảo hộ quay về trường học, căn bản chưa kịp đi tìm Kỷ Yên Nhiên.

"Lão tam, cậu về đúng lúc lắm, đi nghe giáo sư Nghiêm giảng bài với tôi đi."

Hàn Sâm vừa về đến phòng, đúng lúc gặp Trương Dương đang đi ra ngoài, thế là Trương Dương lập tức kéo Hàn Sâm đi ra tiếp.

"Sao tự nhiên cậu lại muốn đi nghe giáo sư Nghiêm giảng thế?" Hàn Sâm lấy làm khó hiểu.

Loại thanh niên nhiệt huyết cộng thêm chứng tăng động như Trương Dương thế này, học cái gì cũng nhanh, nhưng phải mấy ngành học lý thuyết khô khan thì chẳng khác gì tra tấn.

Cũng như khoa lý luận võ cổ cận đại của giáo sư Nghiêm vậy, chỉ toàn là lý luận suông, giáo sư Nghiêm lại rất bảo thủ, bài giảng thì khô khan, lại thêm vẻ mặt bí xị như sắp chết ngàn năm không đổi kia, bình thường Trương Dương ghét phải nghe ông ấy giảng nhất.

Nhưng tiết lý luận võ cổ cận đại này lại là môn bắt buộc chung, Trương Dương sợ nợ môn nên không thể không đi. Nhưng hôm nay khi nói đi nghe tiết lý luận võ cổ cận đại của giáo sư Nghiêm thì cậu ta lại cười tươi roi rói đầy mong chờ, khiến Hàn Sâm cảm thấy lạ.

"Cậu không biết đâu, trường đã mời top 6 Thần Tử Đinh Minh Chí và top 2 Thần Tử Đường Chân Lưu đến diễn thuyết và làm mẫu cho chúng ta. Hôm nay tiết của giáo sư Nghiêm là do bọn họ phối hợp làm mẫu giảng dạy đấy, không đi sao được." Trương Dương hưng phấn giải thích.

Lúc này Hàn Sâm mới hiểu tại sao Trương Dương lại hưng phấn như thế, Đường Chân Lưu chính là thần tượng của Trương Dương mà. Tên này không thèm treo ảnh mấy em xinh tươi trên đầu giường của mình mà lại đi treo ảnh của Đường Chân Lưu, đúng là dở hơi.

Thật ra nguyện vọng ban đầu của Trương Dương vốn không phải hệ bắn cung, mà là hệ võ cổ mới. Nhưng tố chất thân thể của cậu ta không đạt chuẩn, chỉ có thể đi nhờ đường chiêu sinh đặc biệt vào hệ bắn cung.

Ban đầu Hàn Sâm còn thấy lạ, với tính cách của Trương Dương thì sao lại ghi danh vào hệ cần kiên nhẫn và im lặng như hệ bắn cung được, sau này nghe cậu ta tâm sự thì mới hiểu rõ nguyên do.

Trương Dương mê tít đao pháp cuồng bạo bưu hãn của Đường Chân Lưu, luôn lấy hắn ta ra làm mục tiêu cố gắng phấn đấu, lần này Đường Chân Lưu được trường học mời đến thị phạm, chẳng trách Trương Dương lại hưng phấn như thế.

Hàn Sâm bị Trương Dương kéo đến phòng học, tiết học bình thường rất ít người đến nghe giảng của giáo sư Nghiêm hôm nay lại đông nghẹt người.

Chỗ ngồi đã kín từ lâu, ngay cả dãy khán đài trên lầu hai cũng chật ních.

Hơn nữa còn có rất nhiều học sinh nữ hưng phấn trò chuyện với nhau, trông có vẻ khá hứng thú với cả Đường Chân Lưu lẫn Vu Minh Chí.

"Hàn Sâm, cậu cũng tới đây xem Vu Minh Chí và Đường Chân Lưu à? Qua đây ngồi đi."

Có vài bạn học tinh mắt, thấy Hàn Sâm đến thì lại nhiệt tình nhường một chỗ cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.