Lãnh Phi Sủng Phu

Chương 43: Boss đáng thương




Buổi sáng thứ bảy bắt đầu bằng cơn mưa lác đác, nhưng khi nhóm tiền trạm đến bãi đất công của Stoneleigh để dựng lều rạp cho hội chợ thì ngọn gió đã đuổi những đám mây đen hư đốn đi xa và mọi người đều đồng ý đó là một ngày lý tưởng để tổ chức hội chợ.

Đây là lần xuất hiện công khai đầu tiên của Sara từ khi quay về nhà, và nàng bị giằng xe giữa mong muốn được chỉ cho thế gian biết nàng quan tâm đến những quan điểm tốt lành của nó ít thế nào và mong muốn được nhốt mình trong tủ cốc chén cho đến khi lễ hội qua đi cũng mạnh mẽ như vậy. Nàng nhận được chút cảm thông từ Max. Bất cứ điều gì nàng muốn làm, chàng nói, đối với chàng cũng tốt cả. Peter Fallon sẽ ở cùng nàng nếu nàng muốn ở lại Longfield. Nhưng chàng đã bị cột chặt vào cái lều của thầy bói để bán vé và bây giờ chàng sẽ không quay lại.

Chàng đã đến giường nàng đêm qua và làm tình với nàng. Mặc dù vẫn mê say nhưng có điều gì đó mất mát. Họ không ăn ý. Sau khi làm tình, nàng cố giải thích tại sao bản hợp đồng hôn nhân lại quá quan trọng với nàng. Max nghe nàng trong im lặng, thở dài, rồi quay sang bên và ngủ. Nàng buồn phiền đến quá nửa đêm.

Nếu không phải vì Anne, nàng không biết nàng sẽ trải qua vài giờ qua như thế nào. Anne hiểu nỗi khiếp sợ của nàng quá rõ. Nàng tìm việc làm cho Sara để giữ nàng tránh xa khỏi ánh mắt của mọi người hầu hết thời gian. Đằng sau bức vách của chiếc lều nơi các quý bà quý cô của nhà thờ đang phục vụ trà cho dòng khách hàng bất tận. Công việc của họ là làm đầy những cái đĩa được mang ra sau và đưa lại những cái đĩa đầy bánh sandwich mới và các lát bánh ngọt. Những người Sara phải nói chuyện là những người làm việc cùng nàng và những người mang đĩa để lấy thêm bánh. Đầu tiên, họ làm việc trong im lặng nhưng đó không phải sự im lặng thù địch. Đối với Sara, dường như mọi người sợ họ sẽ nói sai điều gì. Nàng đã biết những quý bà này trước phiên toà của mình, thích và tôn trọng họ. Họ là vợ của các nông dân và thương gia và những người làm nghề trong vùng. Nàng đã đi thăm nhà họ và tiếp đãi họ ở Longfield. Nhưng giờ lưỡi của nàng như bị buộc chặt và nàng không thể nghĩ ra điều gì để nói.

Đó là Anne, Anne nhút nhát đến đau đớn, người rốt cục, đã dũng cảm phá vỡ sự im lặng, hỏi han đến chồng và con họ rồi kéo Sara vào cuộc chuyện trò cho đến khi tất cả bọn họ đều buôn chuyện như thể Sara chưa bao giờ bị xử vì tội sát nhân.

Nàng không mong chờ thấy thích thú nhưng nó không tệ như nàng nghĩ, không gần như là tệ. Anne lau những giọt mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay. “Chắc đến giờ chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi,” nàng nói.

“Nghỉ?” Sara không muốn nghỉ. Nàng muốn ở đúng nơi nàng đang đứng.

Nàng không được lựa chọn. Hai quý bà đến để thay họ và Anne giúp nàng cởi tạp dề ra trước khi nàng nghĩ ra lý do để ở lại.

“Chị không thể trốn ở đây suốt hội chợ được,” Anne hạ thấp giọng nói. “Constance và Lucy sẽ ở ngoài đó giữ chỗ cho chúng ta ở bàn của họ. Sẽ ổn thôi, chị sẽ thấy.”

Tất nhiên nó không thể tệ hơn, Sara tự nói với mình, việc đối mặt với những khán giả tò mò tại phiên toà của nàng. Nàng tự trấn tĩnh một lúc rồi gật đầu với Anne, nâng cằm mình lên, nàng bước vào khu lều chính. Những tiếng ồn ào điếc tai. Các quý bà quý cô chạy nhốn nháo từ bàn này sang bàn kia, dọn nhanh những cái đĩa bẩn đi và đặt những cái đĩa và bộ dao nĩa mới xuống. Chẳng có sự khách sáo ở đây. Chỉ có mục tiêu là kiếm tiền và các bà chủ trong những chiếc tạp dề chẳng nghĩ ngợi gì đến việc đợi những người hầu của mình. Chẳng ai chú ý đến Sara.

Họ nhìn thấy Constance và Lucy. Sara định đến tham gia cùng họ nhưng Anne kéo tay nàng lại. “Mẹ William đang ở cùng họ,” nàng nói.

Mắt Sara bay đến bàn Constance và nàng nhìn thấy điều nàng không nhận ra trước đó. Quý bà Neville đang ngồi trong chiếc xe lăn và bà ra dấu bằng tay, mỉm cười với Constance trước rồi đến Lucy.

Anne, “Mẹ William đã tham gia họi phụ nữ ở nhà thờ, và mặc dù em không nói rằng chúng em là bạn nhưng chúng em không bất hoà đến mức không nói chuyện với nhau. Giờ thì William đã đi rồi, em nghĩ bà ấy hối hận vì từ cả hai bọn em.”

Sara không nói gì, nhưng nàng không quên hay tha thứ cho cách đối xử tàn nhẫn của gia đình Neville với toàn bộ gia đình nàng. Họ là hàng xóm nhưng cũng như họ sống ở hai đầu nước Anh.

Anne chợt ném cho Sara cái nhìn nhanh. “Chúng ta có nên qua đó không? Chị có sẵn sàng để gặp bà ấy không?”

Nàng không bao giờ sẵn sàng để gặp lại mẹ William lần nữa. Nàng lắc đầu.

“Ai,” nàng nói, một lúc sau, “ là quý ngài trông khá ấn tượng đứng cạnh bà ấy vậy?”

“Đó,” Anne nói, “là Beckett. Anh ta là người hầu riêng của quý bà Neville. Bà ấy không bao giờ đi đâu mà không có anh ta.”

Không người đàn ông nào trông ít giống người hầu hơn thế. Anh ta quá ưa nhìn, quá gây ấn tượng, ăn vận đồ màu đen và đôi mắt trông quá táo tợn. Nhưng anh ta táo tợn và Constance cũng thế. Khi Sara quan sát, mẹ kế của nàng đánh rơi khăn ăn. Cả bà và gã người hầu đều cúi xuống nhặt nó lên và tay họ chạm vào nhau dưới khăn trải bàn, rồi mắt họ cười với nhau.

Sara tức giận một cách lạnh lẽo. Lucy đang ngồi ngay bên cạnh mẹ nó, nhưng may mắn là nó đang nghe quý bà Neville nói và bỏ lỡ hành động vô liêm sỉ đó.

“Họ là nhân tình,” Sara nói. Nàng nhìn Anne. “Họ là nhân tình đúng không?”

Anne nhún vai. “Sara, đừng can thiệp.”

“Tất nhiên chị sẽ ngăn nó lại. Constance là mẹ Lucy. Bà ấy nên hiểu biết hơn.”

“Đừng trách Constance.” Môi Anne run run. “Bà ấy cô đơn. Và đó không phải là lỗi bà ấy khi bà ấy quá đẹp và đàn ông thấy bà đáng khao khát. Để bà ấy yên, Sara. Mọi người phải được sống cuộc đời của riêng họ.”

Một nỗi nghi ngờ khủng khiếp loé lên trong đầu Sara và nàng ném cho Anne cái liếc xéo. Nàng biết em gái mình thực sự không hạnh phúc và nàng cầu nguyện rằng người đàn ông này không có liên quan gì. Nàng ước nàng có thể nói gì đó nhưng đây là lần thứ hai Anne cảnh báo nàng tránh xa Anne ra.

Gã người hầu của quý bà Neville bắt gặp họ. Đôi mắt táo tợn của gã lang thang khắp người Sara và gã cười. Cái nhìn của nàng băng giá. Cười chế giễu, gã cúi cái đầu tối của mình xuống và thì thầm gì đó vào tai bà chủ. Một lúc sau, gã quay chiếc xe lăn về phía lối ra.

“Có vẻ như,” Sara nói, “quý bà Neville cũng không sẵn sàng để gặp chị.”

Lucy mỉm cười khi Sara ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô bé. “Bọn em vừa mới nói chuyện với quý bà Neville.” Cô bé nói. “Chị biết con gái bà ấy không, Sara?”

“Caroline,” Sara nói và gật đầu. “Nhưng không nhiều lắm. Cô ấy ít hơn Anne một, hai tuổi và nhà Neville thì không hoà nhập với cộng đồng Stoneleigh.”

“Cô ấy qua đời từ khi còn rất trẻ,” Anne nói. “Em nhớ cha cô ấy đã điều những bác sĩ giỏi nhất ở London và họ cũng không thể làm gì cho cô ấy.”

“Nói về quý ngài Ivor,” Sara nói, “ông ấy có ở đây không? Bởi vì nếu ông ấy ở đây, chị nghĩ chị sẽ phải tránh đi.”

“Em cũng thế,” Lucy nói. “Em không thích ông ấy tí nào, ông ấy làm em nổi da gà.”

“Lucy!” Constance sờ ngón tay lên mặt dây chuyền bằng ngọc ở cổ bà. “Con đang ba hoa đấy. Rót trà cho chị con đi.”

Sara quay ghế mình và nhìn chằm chằm lối ra. Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ nàng thấy quý bà Neville tham gia lễ hội trong vùng. Nếu nàng biết nhà Neville ở đây, nàng sẽ không có can đảm mà đến.

Nàng nhìn Constance, Anne và Lucy. Mọi thứ dường như khá bình thường, nhưng có một dòng chảy ngầm ở đây mà nàng không hiểu. Và sẽ không có dòng chảy ngầm nào nếu quý bà Neville và gã hầu của bà không khuấy tung họ lên.

Thiên đường ơi, điều gì đang diễn ra vậy?

Peter Fallon đi đến và ngồi vào bàn.

“Max đâu rồi?” nàng hỏi.

“Đang bói cho người ta,” chàng nói, tặc lưỡi. “Và cô biết điều gì không? Cậu ấy thực sự làm rất tốt.”

“Max bói cho người ta ư?” Sara kinh ngạc. “Tôi đã nghĩ chàng chỉ bán vé thôi.”

Peter đẩy tách và đĩa của mình về phía Lucy, nhìn khi cô bé rót trà cho chàng. “Vị bác sĩ trong vùng, tôi quên mất tên ông ấy rồi, được coi là thầy bói nhưng ông ấy bị gọi đi nên Max thay thế. Họ phục sức cho cậu ấy giống như người gypsy với đôi khuyên tai bằng vàng, không ít hơn thế. Cô sẽ không nhận ra cậu ấy nếu cô nhìn thấy đâu.”

Một khoảng im lặng rồi tất cả mọi người đều bắt đầu cười.

* * *

* * *

Max ngẩng lên khỏi quả cầu thạch anh của chàng và nhìn Simon, với nụ cười tự mãn trên mặt, chàng đứng ngay bên trong chiếc lều nhỏ. “Số phận của cậu rất dễ nói,” Max nói. “Tôi nhìn thấy một người lạ với mái tóc sáng màu, cao ráo trong cuộc đời cậu, người sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai của cậu.” Chàng nhìn quả cầu thạch anh. “Cậu có thể khiến điều này dễ dàng hoặc khó khăn; lựa chọn thuộc về cậu.” Chàng nhìn lên và cười toe toét. “Nhưng cách này hay cách khác, mọi thứ sẽ khác biệt với cậu, Simon.”

Nụ cười tự mãn của Simon bị thay thế bởi cái cau mày. “Trông anh thật lố bịch với cái khăn quàng quanh đầu và những cái khuyên tai lủng lẳng này!”

“Thế à? Tôi chẳng thấy lố bịch gì. Thực tế, nó không làm tôi ngạc nhiên, ở kiếp trước, tôi là một thầy bói. Tôi có năng khiếu trong chuyện này. Và cậu sẽ phát hiện ra sớm thôi. Xin cậu ba xu (penny).”

“Cái gì?”

“Tôi không bói mà không được gì. 3 xu, nếu cậu vui lòng. Đừng có chơi xấu thế. Tất cả điều này đều từ những lý do tốt đẹp.”

Simon thọc tay vào túi và đếm và lấy ra ba xu, Max bỏ vào cái bình đã đầy ắp xu.

“Nói về chơi,” Simon nói, “đã đến lúc thi đấu quyền anh rồi.”

Max đứng lên. “Ai sẽ tiếp quản thay tôi ở đây?”

“Sao mà tôi biết được?”

“Tôi không thể đơn giản là rời bỏ nhiệm vụ của mình được! Đây là mỏ vàng nho nhỏ mà chúng ta kiếm được. Nhìn xem, mang cái bình này đến mục sư và trình bày vấn đề với ông ta. Nếu không ta không tìm ai thay thế được tôi thì ông ta sẽ phải tự mình làm. Đi đi. Tôi có thể thay đổi hoàn toàn và sẵn sàng khi cậu quay lại.”

“Đưa nó cho tôi!” Simon với lấy bình xu, ôm lấy nó và nhanh chóng rời khỏi lều.

Sau khi tháo cái khăn quàng màu đỏ ra khỏi đầu, Max cẩn thận tháo đôi khuyên tai bằng đồng. Chàng thực sự thấy tiếc vì từ bỏ đôi khuyên tai.

“Nhìn xem,” Max nói khi chàng và Simon rời cái lều của thầy bói. Chàng chỉ vào hàng dài những người xếp hàng để xem bói. “Tiếng tăm của tôi đã lan rộng. Không chỉ vài người như lúc tôi tiếp quản từ bác sĩ Laurie. Tôi không biết họ sẽ làm gì khi họ nghe mục sư sẽ tiếp quản thay tôi. Thậm chí có thể họ sẽ gây náo loạn.”

“Đừng có để nó ngầm vào đầu anh,” Simon nói. “Chẳng phải tài năng bói toán mà anh kéo được đám đông đến đâu. Cái họ muốn xem là kẻ đào mỏ đã tóm được chị tôi.”

Max lắc đầu. “Cậu có biết, tôi chưa từng gặp cái gia đình nào như gia đình cậu hay không? Không chỉ Sara. Tất cả các người đều như nhau. Tiền là tất cả những gì các người nghĩ. Cậu không biết điều đó buồn cười thế nào à? Tự hưởng thụ đi? Điều đó không mất tiền đâu.”

Simon bắn vào Max cái nhìn hoàn toàn ghét bỏ. “Anh nói gì chẳng được, giờ anh đã kiểm soát toàn bộ tài sản của cha tôi rồi.”

Max nhìn Simon một lúc. “Sara không đề cập đến-”

“Cái gì?”

“Sara không đề cập đến hợp đồng hôn nhân à?”

“Không phải với tôi. Tại sao?”

Một nụ cười chậm rãi nở trên khoé miệng chàng. “Tôi nghĩ-”

“Anh nghĩ cái gì?”

“Tôi nghĩ,” Max nói với nụ cười rộng mở, “rằng chị của cậu bắt đầu nhìn thấy ánh sáng. Tiện thể, chị cậu ở đâu?”

“Chị ấy đang rửa đĩa chén, giờ tiệc trà đã kêt thúc.”

“Một mình?” Max hỏi gay gắt.

Simon hiểu nhầm âm sắc trong giọng Max và bởi vì chàng hoàn toàn bực bội với khiếu hài hước của Max, chàng nói giọng hằn học, “Tất nhiên là chị ấy không ở một mình. Drew Primrose ở cùng chị ấy. Chắc anh nghĩ anh ta cần phải hiểu biết hơn, giờ Sara đã là phụ nữ có chồng.” Chàng đạt được phần thưởng của mình khi môi Max mỏng lại.

Max nhìn nụ cười tự mãn của Simon và nói giọng nghiến chặt. “Tôi đã định khiến cậu dễ dàng nhưng câu bình phẩm cuối đã làm tôi thay đổi suy nghĩ.”

Simon giả bộ run lẩy bẩy. “Cái gì, không kịp chống đỡ à?”

“Không kịp chống đỡ,” Max khẳng định dứt khoát.

Họ đi trong im lặng, những họ đi qua giờ đây gần như không còn ai cả, tất cả hàng hoá đã được bán hết. Đám đông đang loãng dần, dù trò phun lửa và nuốt kiếm vẫn đang sôi nổi. Trong một giờ nữa, hội chợ sẽ kết thúc và công việc dọn dẹp đã bắt đầu. Nhưng vẫn còn một thứ hấp dẫn giữ hầu hết đàn ông nán lại - thi đấu quyền anh.

Nó diễn ra ở một khu đất công nhỏ cách xa lều của các quý bà quý cô hết mức có thể, và nếu mục sư mà có cách thì nó cũng chẳng được tổ chức ở đó. Nhưng hội chợ không nằm trong phạm vi quản lý của nhà thờ. Nó được tổ chức bởi thị trưởng và hội đồng nhân dân và họ là những thương gia tinh khôn, người biết làm sao để tách một người đàn ông ra khỏi túi tiền của anh ta.

Khu vực đó được chăng dây, và Simon trả một siling cho người soát vẻ để mua quyền vào cửa cho chàng và Max.

“Sam,” Simon nói với người soát vé, “đây là em rể tôi, Max Worthe.” Rồi nói với Max, “Sam là người bán thịt của chúng ta.”

Max nhìn người đàn ông có khuôn mặt choắt như khỉ mặc cái tạp dề bẩn thỉu, người đang nhìn chàng như thể chàng là miếng sườn bò.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Simon hỏi.

Sam Weaver lắc đầu. “Tôi sẽ cho anh ta đấu một hiệp nếu anh ta đi xa được thế.”

Max đùa cợt. “Ôi chàng trai tội nghiệp của tôi-”

Chàng không đi xa hơn. Simon giữ tay chàng và lôi chàng đi. “Nếu chúng ta không đến đó nhanh thì chúng a sẽ bị truất quyền thi đấu. Chúng ta là cặp cuối. Anh có thể nghe họ không? Đám đông bắt đầu bồn chồn rồi.”

Khi chàng đi khỏi cái đám đông chen chút, Max nhìn thấy một cái bệ được xây để những khán giả có thể nhìn rõ vũ đài.

“Đây là em rể tôi,” Simon nói với người đàn ông rõ ràng lại người phụ trách.

Tên Max tách ra và sau khi bắt tay với Simon, chúc chàng may mắn (thủ tục trong thể thao), Max cởi đồ cho đến khi chàng chỉ còn lại quần dài và bốt. Chàng hi vọng có cơ hội khởi động nhưng không còn thời gian, chàng được gọi tên và chàng bị đẩy lên vũ đài.

Rồi tất cả bắt đầu rõ ràng với chàng.

“Đức ngài Maxwell,” đối thủ của chàng nói với nụ cười của quỷ. “Ngài làm cái gì ở đây vậy? Tôi nghĩ ngài đã học được một bài học ở Reading rồi chứ?”

Mighty Jack Cleaver, với chiều cao 7 feet đang nhìn xuống, nhìn tít xuống khuôn mặt bị tác động mạnh của Max. Max nghĩ về Simon và cơn thịnh nộ cuốn trào quanh chàng như một dòng sông chảy xiết. Chàng biết chàng có thể vượt trội hơn Cleaver với một người trói chặt phía sau anh ta. Điều mà chàng không thể làm là gây tác động lên người đàn ông này. Những cơ bắp đó làm bằng thép. Nhưng tất cả những gì Jack phải làm là chờ cơ hội và tung ra cú đấm thép, và trận đấu kết thúc.

Simon đã sắp đặt chuyện này.

Nếu như chàng có chút khôn ngoan nào, Max tự nói với mình, chàng sẽ nói tất cả chỉ là sai lầm khủng khiếp và gấp rút rút lui. Có lẽ đó là điều Simon muốn chàng làm. Nhưng Simon đã cực kỳ nhầm lẫn về tính cách chàng. Giờ đây, đó là vấn đề danh dự.

Chàng tìm kiếm trong đám đông và phát hiện ra anh ta với Martin, ở ngay hàng trên cùng, ngay bên vũ đài. Martin đang nắm chặt cái khăn và Simon cầm một chai nước và xóc nhẹ nó.

Những tên vô lại này là phụ tá của chàng.

Martin trông lo lắng như nó nên thế nhưng Simon thì cười đến gãy cả cổ. Max nghiến chặt răng.

Khi đó trọng tài bước vào vũ đài. Những tiếng reo hò vang lên từ đám đông. Max và Mighty Jack bắt tay, rồi thủ thế. Cùng với một tiếng hô của trọng tài, trận đấu bắt đầu.

Martin nhắm mắt lại, “Nói cho em biết khi nó kết thúc,” chàng bảo Simon.

“Chúa tốt lành!” Simon nói, “Max đấm ngay vào bụng nhà vô địch mà anh ta thậm chí chẳng chùn bước.”

“Ai, Max?”

“Không. Mighty Jack. Chú phải đưa nó cho Max, anh ta-! Martin, chú có thấy không? Chú có thấy không? Max giáng một cú đấm...ồ không.”

Martin mở mắt ra. Max úp mặt xuống nền. Chàng lắc đầu một lần, hai lần rồi tự nâng minh lên chống đầu gối xuống và cuối cùng là lảo đảo đứng lên trên đôi chân của mình. Đám đông trở nên điên cuồng.

Họ lại tiếp tục. Mighty Jack di chuyển quanh vũ đài giống như một cây sồi khổng lồ bị nhổ bật rễ. Rõ ràng Max là võ sĩ khá hơn nhưng so với nhà vô địch chàng chỉ như một cái cây non.

“Ôi thể thao!” Simon nói, huýt sáo thán phục.

Rồi Mighty Jack thoi một cú, Max bổ nhào như con quay và động lượng mang chàng bắn về góc của mình. Chàng đứng lên, nhưng đã hết hiệp một.

Martin và Simon trườn lên vũ đại. Mũi Max đang chảy máu, chàng thở gấp và nặng nhọc. Simon tưới nước lên cổ chàng khi Martin dùng khăn để ngăn máu chảy.

Simon nói, “Được rồi, Max, anh đã chứng minh được. Sẽ không ai nghĩ anh kém về anh nếu anh đầu hàng bây giờ.”

“Đầu hàng? Đầu hàng? Không bao giờ!” Max nói qua kẽ răng. “Tôi sẽ tiếp tục đến khi ngã gục.”

Giờ thì Simon bắt đầu trông lo lắng, và điều đó làm Max hài lòng. Chàng nhắm mắt lại và nguyện cầu điều kỳ diệu.

Martin nói, “Anh có cú móc tay phải rất mạnh, Max. Sao anh không đấm vào hàm Mighty Jack?”

Max mở một mắt ra mà nhìn trừng trừng Martin. “Bởi vì,” chàng nói, “tay tôi không với xa tới vậy.”

Hiệp hai không khá hơn hiệp một. Simon và Martin không còn lo lắng nữa; họ sợ chết khiếp. Max thở phù phù như ống bễ bị vỡ. Chàng thật đáng kinh ngạc, máu chảy từ mũi và miệng chàng. Nhưng chàng cứng rắn từ chối bỏ cuộc.

Khi chàng bước vào hiệp ba, đám đông chìm vào im lặng. Đầu gối chàng oằn xuống nhưng chàng vẫn giơ nắm đấm của mình lên. Mọi người đều biết Mighty Jack chỉ cần tung một cú đấm chết người và tất cả sẽ kết thúc với Max.

Max cũng biết điều đó. Chàng né và lách những cú đấm thép đó nhưng chàng mệt đứt hơi và không thể đấm được. Nhưng Mighty Jack có thể vào Max ngã xuống lần nữa. Nhìn như thể trọng tài sẽ dừng trận đấu và đám đông bắt đầu la ó. Max kéo mình đứng lên.

Ai đó trong đám đông hét, “Chúng tôi ủng hộ ngài, quý ngài! Chúng tôi ủng hộ ngài!” và đám đông la hét hỗ trợ.

Mighty Jack lập tức quẫn trí. Max bất ngờ tung một cú đấm vào họng nhà vô địch. Nhà vô địch lùi lại, lắc đầu và đập Max như thể chàng là một con ruồi phiền phức. Và Max ngã xuống lần nữa.

Simon siết mạnh tay Martin. “Kết thúc rồi. Nó đã kết thúc rồi. Tại sao trọng tài không dừng nó lại? Chịu thua đi Max, chịu thua đi!”

Trước đôi mắt kinh hoàng của chàng, Max chống một chân dậy rồi chân kia và đứng hẳn dậy.

“Kết thúc hiệp ba,” người bấm giờ hét lên, và đám đông hoan hô, hoan hô và hoan hô.

“Anh ấy thắng!” Simon hét lên. “Max thắng!”

Hai anh em trai ôm nhau trong sự điên cuồng, rồi với một tiếng gầm, họ nhảy lên vũ đài và chạy đến phía Max. Max đứng đó bàng hoàng. Chàng không biết điều gì đang diễn ra. Chàng mới chỉ qua ba hiệp và chàng biết nó đã kết thúc với chàng. Chàng không thể ngẩng đầu dậy, chẳng quan tâm đến cú đấm của chàng.

Mighty Jack lắc tay chàng và nói với chàng rằng chàng là đối thủ giỏi thế nào. Simon và Martin đang rống vào tai chàng rằng chàng là người đàn ông duy nhất ở Stoneleigh đã có thể trụ ba hiệp vớ Mighty Jack. Dường như chàng đã thắng. Ai đó nâng tay chàng lên, và khán giả reo hò điên cuồng. Không điều gì có lý với Max.

“Đã đến lúc ăn mừng,” Simon gào lên.

Chàng cởi áo khoác ra và khoác vào vai Max.

Max, người chiến thắng, được mang đi từ vũ đài bởi các phụ tá của chàng. Mighty Jack lững thững theo sao họ. Trận đấu đã kéo dài năm phút.

Sara đang đợi họ trên đầu cầu thang. Tay nàng gập chéo ngang ngực và lông mày nàng nhíu xuống. Mọi người đã đi ngủ và nàng thì đang mặc đồ ngủ. Max đang vòng tay qua cổ các em nàng và rõ ràng chàng cực kỳ hư hại. Má chàng sưng tướng lên và môi chàng bị rách. Họ có thái độ kỳ quặc như những cậu học trò láu lỉnh.

Và nàng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người họ.

Họ cười hi hí dừng lại khi nhìn thấy nàng. Nàng không nói gì, không nói một lời nhưng bước đều về phía phòng ngủ của mình và để cửa mở cho họ. Họ lách người đưa Max qua cửa.

“Ta đã đoạt được đai vô địch*, Sara,” chàng nói. “Đừng hỏi ta lý do. Đây là cho em. Simon, đưa cho cô ấy đai vô địch.”

(* sovereign: đồng sovereign là tiền vàng của Anh trước đây, có trị giá 1 bảng. Khi Deco tra trên mạng thì thấy cái đai vô địch quyền anh có in hình 2 đồng sovereign ở bên nên tạm dịch là đai vô địch)

Simon đưa cho Sara đai vô địch và nàng thả nó lên bàn với không một lời cám ơn, và thậm chí còn chẳng thèm nhìn.

“Ta cho là,” Max nói, “cũng như chở củi về rừng thôi. Ý ta là, một người vợ giàu có có thể làm gì với đai vô địch đây?”

Simon cười hi hí.

Martin nói, “Giờ, Sara, không cần phải nhìn như thế đâu. Bọn em chỉ ăn mừng thôi mà. Ở King’s Head. Tất cả Stoneleigh đều ở đó. Và bọn em gần như chẳng có gì để uống. Kể cho chị ấy đi Max.”

“Chúng ta gần như chẳng có gì để uống,” Max nói.

Martin cười ngoác miệng đến tận mang tai. “Max là người hùng của Stoneleigh, Sara, Max, kể cho chị ấy đi.”

“Ta là người hùng,” Max nói. “Ối! Cẩn thận, Martin. Đau!”

Sara chỉ vào giường, và các em trai nàng cung kính nhẹ nhàng đặt Max xuống nhưng chàng không nằm xuống.

“Cô ấy thường xuyên thế này à?” Max hỏi. “Các cậu biết đấy, im lặng và trề môi ra?”

Simon cười. “Không. Chị ấy thường thuyết giáo. Nhưng chúng em chỉ là em trai thôi. Em cho là chị ấy phải canh chừng bước đi của mình với anh.”

“Tôi không có trề môi,” Sara nói, bực tức đáp trả. “Tôi... tôi...”

“Gì cơ?” Max hỏi, hé mắt nhìn lên nàng.

Môi nàng lại ngậm chặt, nàng với tới chàng để giúp chàng cởi đồ nhưng nàng không chạm vào nhẹ nhàng và Max lầm bầm phản đối.

Simon kéo nàng ra. “Cẩn thận, Sara. Max đã bị đánh tới mức có thể giết chết hầu hết đàn ông đấy.” Chàng không thể nén sự kích động của mình khi trí nhớ quay lại. “Chị nên nhìn anh ấy! Chống lại Mighty Jack Cleaver, không kém! Anh ấy bị nện mới kinh làm sao. Em và Martin sợ chết khiếp bởi vì Max không chịu thua. Chị hiểu không Sara? Max đã chiến thắng cuộc thi đấu! Anh ấy là người duy nhất ở Stoneleigh có thể đứng vững sau ba hiệp đấu với nhà vô địch.”

Nhìn Sara như thể sắp khóc oà lên. “Ôi, Max,” nàng nói. “Những thằng bé xấu xa này đã làm gì với chàng thế? Đây có phải do Simon không?” Nàng quỳ xuống bên cạnh Max và nhìn vào khuôn mặt méo mó của chàng. “Em biết chàng đã nghĩ chàng sẽ thi đấu với Simon.”

Những lời này làm Simon đỏ bừng mặt.

Max nói, “Đó không phải là lỗi của Simon. Chúng ta có thể nói chuyện này sau không? Ta cần được giúp cởi đồ. Ta muốn ngâm mình trong nước ấm, rồi ta muốn một ly brandy thật lớn để giúp đầu óc ta thoát khỏi những đau đớn và nhức nhối.” Nàng nhìn Sara. “Sara, giúp ta.”

“Ôi, Max.” Nàng khụt khịt và với lấy một chiếc bốt của chàng nhưng khi nàng nhìn thấy các khớp chân tay của chàng, nàng thở dốc. Chúng bị trầy xước chảy máu. “Max, Max,” nàng nói dịu dàng. Mắt nàng đầy nước, nàng cầm hai tay chàng áp vào má mình và nhìn chàng.

Chàng tặng nàng một nụ cười luôn làm nàng tan chảy vì yêu thương.

Simon huých vào khuỷ tay Martin. “Đi ra khỏi đây thôi,” chàng thì thào.

Martin gật đầu. “Quá nhiều đường cho khẩu vị của em.”

Họ nhón chân đi ra cửa. Martin chuồn đi luôn nhưng Simon thì quay lại. “Max-” Chàng dừng lại và hắng giọng. “Em tự hỏi là liệu anh có... chuyện là... khi anh hồi phục lại, tất nhiên, ừm, em sẽ coi là đặc ân lớn nếu anh đưa em ra ngoài cùng Arrogance.”

“Anh chẳng thích gì hơn,” Max nói nhẹ nhàng.

Khi cửa đóng lại, Sara nói, “Tất cả chuyện này là về cái gì thế?”

“Ta nghĩ em trai em vừa mới xin lỗi ta.”

Sara nhìn chằm chằm vào đôi bốt của chàng. “Em không nghe nó nói ‘Em xin lỗi’.”

“Ồ, đàn ông có nhiều cách khác nhau để xin lỗi so với phụ nữ.” Chàng nhìn nàng tháo một chiếc bốt ra. “Em làm như thể em sinh ra ở chuồng ngựa ấy.”

“Em có hai đứa em trai,” nàng nói, như thể giải thích mọi thứ.

Max hiểu. “Người nàng vô cùng yêu quý.”

“Vâng, tất nhiên. Em thiết tha yêu thương chúng. Nhưng không có nghĩa là em mù trước những lỗi lầm của chúng.”

Tiếng cười của Max biến thành tiếng rên rỉ, và Sara ngay lập tức tỏ ra hối lỗi. “Em quá thô bạo à?”

“Không, không. Ta ổn cả, nhưng một cốc brandy sẽ giúp ta.”

Nàng cởi nốt chiếc bốt kia của chàng và rời đi đến phòng chàng lấy brandy. Khi nàng quay lại, chàng đang dựa vào đầu giường tựa lưng vào gối. Mặt chàng có nhiều vết thâm hơn khi nàng rời đi.

“Em sẽ đi gọi bác sĩ,” nàng vội nói.

“Không.” Chàng cầm lấy cốc rượu từ nàng và nhấm nháp từ từ, rồi nói. “Ông ta sẽ chẳng cám ơn em vì gọi ông ta đến khi mà chẳng có gì không ổn với ta cả, chẳng có gì mà một giấc ngủ ngon không thể chữa lành. Tin ta đi, Sara. Ta đã tham gia nhiều trận đấu để biết rằng ta không bị thương tổn gì đáng kể.” Chàng tặng nàng một nụ cười tươi rói. “Lần cuối, ta chỉ trụ được hai hiệp với Mighty Jack thôi. Chắc hẳn ta đã khá hơn.”

Bài diễn thuyết nho nhỏ của chàng vừa làm nàng bực, vừa làm nàng muốn khóc. Nàng không thích trông thấy chàng thế này, tất cả đều bầm dập, rách nát. Nhưng đây là lỗi của chính chàng. Không ai ép chàng thi đấu cả. Và thực tế chàng vừa mới nói chàng sẽ lại làm thế.

Không nếu nàng có gì để làm với việc này. Nhưng giờ không phải lúc tranh cãi với chàng, không phải khi chàng nhìn quá yếu ớt và bất lực. Tất cả những gì nàng nói là, “Em sẽ gọi Arthur để chuẩn bị cho chàng tắm.”

“Ý tưởng tuyệt.”

Khi nàng quay trở lại giường, chàng giơ cốc ra. Chàng chỉ uống một chút. Nàng cầm lấy từ chàng và đặt lên bàn.

Chàng nhắm mắt lại. “Drew Primrose ở King’s Head,” chàng nói. “Anh ta bảo với ta rằng em chưa đưa cho anh ta bản hợp đồng hôn nhân em bắt ta ký. Điều đó có nghĩa là em đã có suy nghĩ khác à?”

Nàng nghĩ về nó một lát. “Có lẽ,” nàng nói vòng vo.

“Ta rất mừng, bởi vì hợp đồng đó chỉ huỷ hoại gia đình em thôi. Ta đã suy nghĩ về nó rất nhiều, và ta có những ý kiến riêng về điều gì là tốt nhất cho họ. Em có muốn nghe điều ta nghĩ không?”

Nàng ngồi bên mép giường. “Chàng chỉ mới biết họ có vài tuần thôi Max.”

“Và điều đó có nghĩa là ta có thể nhìn nhận họ rõ ràng hơn em.”

Nàng nghi ngờ điều đó nhưng nàng hứng thú với điều chàng định nói. “Được thôi. Chàng nói đi.”

Chàng không cần sự khuyến khích thêm nào nữa. “Bắt đầu với em trai nàng,” chàng nói. “Họ chỉ giống như những gã trai trẻ ở độ tuổi của họ. Họ khiến chúng ta nhiều đêm mất ngủ cho đến khi họ ổn định. Nhưng hãy đợi đến khi họ biết họ muốn làm gì với cuộc đời họ trước khi chúng ta quyết định giúp họ.” Chàng ngáp. “Và trong khi chúng ta chờ đợi, hãy cho Martin học ở một trường khác ở Oxford. Ngay lúc này, cậu ấy bị ảnh hưởng quá lớn bởi cái bóng của Simon. Họ sẽ vẫn gặp nhau nhưng Martin sẽ có vòng xoay bạn bè riêng. Cậu ấy cần học cách tự đứng trên đôi chân của mình. Chúng ta sẽ bàn bạc với cậu ấy, tất nhiên, nhưng ta nghĩ bây giờ cậu ấy sẽ lắng nghe ta.” Một nụ cười toe toét khác. “Đây là phần thưởng của ta khi chịu ăn đấm bởi Mighty Jack.”

Chàng chạm ngón tay vào má nàng và chúng bị ướt. “Giờ, ta đã nói gì thế này?” chàng hỏi, hoang mang.

“Em không biết.” Nàng lau mắt bằng ống tay áo. “Em không biết sao em lại biến thành cái bình tưới nước thế này.”

“Nếu như ta phải chăm sóc cho gia đình này nhiều năm như nàng, tự một mình ta, ta sẽ không trở thành bình tưới mà thành người mất trí hoàn toàn.”

Chàng được thưởng bằng một tiếng cười sũng nước.

Chàng làm rối tung tóc nàng. “Giờ em không cô đơn,” chàng nói nghiêm trang. “Ta ở đây. Ta là chồng em. Đừng loại trừ ta. Đừng bao giờ loại trừ ta.”

Bàn tay lạnh giá của thực tại chạm vào tim nàng, và nàng cúi đầu xuống để chàng không thể đọc được vẻ mặt nàng. Những ngón tay chàng dịu dàng di chuyển từ tóc nàng đến má nàng, và chàng nâng cằm nàng lên để nàng không thể trốn tránh ánh mắt chàng được.

“Đó là gì vây?” chàng hỏi dịu dàng.

“Em đang nghĩ về Constance,” nàng nói.

“À, Constance. Bà ấy có nhưng ý tưởng đúng đắn, em biết đấy. Hội mùa London sẽ không phải cho Lucy mà cho bà ấy. Bà ấy cô đơn, Sara và bà ấy là mối đe doạ, không chỉ cho chính bà ấy, mà cho tất cả đàn ông ở Stoneleigh.”

“Em không hiểu,” Sara nói với sự xúc động.

“Bà ấy cô đơn,” Max dịu dàng lặp lại. “Một người phụ nữ như vậy cần một người chồng. Và một khi bà ấy kết hôn, bà ấy sẽ hạnh phúc hơn và chúng ta cũng vậy.”

Nàng thở dài. “Điều đó không dễ dàng thế. Bọn em không có bạn bè và người quen ở London, và thậm chí nếu có, ai sẽ cưới người mang họ Carstairs?”

“Ta đã làm đó thôi.”

Nàng cười lặng lẽ. “Vâng, nhưng mà-”

Chàng làm nàng im lặng bằng cái phủi tay. “Ta có bạn bè và người quen ở London. Nhưng thôi đừng đề cập đến từng chi tiết. Một khi chúng ta biết vấn đề là gì, chúng ta có thể nghĩ cách giải quyết. Và đối với ta, hình như tiền không giải quyết được các vấn đề của gia đình em.”

“Em chưa bao giờ nói hay tin rằng tiền sẽ giải quyết tất cả vấn đề. Đúng là em muốn bảo vệ Anne nhưng em cũng muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi mất của cha em, tất cả là vậy.”

Chàng đan những ngón tay mình qua những ngón tay nàng. “Và em đã làm bằng việc kết hôn với ta. Ông tin tưởng vào phán quyết của em. Đó là lý do tại sao, trong di chúc của mình, ông lại cho phép sự uỷ thác bị phá bỏ bằng hôn nhân của em. Giờ chúng ta có hai người để quyết định chăm lo cho gia đình em thế nào là tốt nhất.”

Nàng mỉm cười với Max. “Em nhớ,” nàng nói, “cái đêm ở Reading, em nghĩ chàng là một người đàn ông tử tế, tốt bụng. Em nghĩ chắc thần hộ mệnh của em là người đã khiến chàng vào nhầm phòng đêm đó.”

“Và ta nhớ,” chàng nói, “rằng định mệnh đã chạm vào vai ta, và rằng nếu ta không chấp nhận, ta sẽ luôn luôn tự hỏi ta bỏ lỡ điều gì.”

Nàng cúi xuống chàng, và môi họ gặp nhau, nhưng áp lực tay nàng đè lên ngực chàng làm chàng nhăn mặt, và nàng thả ra.”

“Thú nhận đi, Sara,” chàng nói. “Ta là điều tốt đẹp nhất từng đến với em.”

“Em không chối bỏ điều đó, nhưng-”

“Nhưng gì?”

Nàng không chắc mình là điều tốt đẹp nhất từng đến với chàng. “Em ước Anne có thể hạnh phúc như em.”

“Nếu chúng ta có thể giải quyết điều bí ẩn về William, ta nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc hoặc ít nhất cô ấy sẽ yên bình.”

“Em nghĩ chúng ta sẽ quên William. Em nghĩ chàng đã nói chàng không còn quan tâm đến việc kiếm câu chuyện đó cho tờ báo của chàng.”

Lông mi chàng đang cụp xuống nên chàng bỏ lỡ nỗi sợ hãi loé lên trong mắt nàng. “Ta đang nghĩ về chúng ta,” chàng nói, ngáp. “Ta không muốn William ném cái bóng của hắn bao trùm cuộc đời chúng ta nữa. Chúng ta sẽ tìm hắn, Sara, hay ít nhất chúng ta cũng cố gắng.”

Chàng cười chậm rãi và ngái ngủ rồi nằm nghiêng. “Khi nào em mới định thú nhận điều đó, Sara?”

Một cơn rùng mình sợ hãi xuyên qua người nàng. “Thú nhận gì cơ?”

“Rằng em yêu ta? Rồi ta sẽ thú nhận...” Chàng thở dài.

Nàng đứng đó, nhìn chằm chằm vào chàng, tim nàng dội điên cuồng vào lồng ngực.

Có tiếng gõ cửa, và nàng đi ra trả lời. Đó là Arthur, người giúp việc. Nàng bảo anh ta đi. Max đang ngủ và nàng không muốn đánh thức chàng. Nàng không muốn nói những lời đó bởi vì nàng không biết phải trả lời chàng ra sao.

Nàng đắp chăn lông vũ cho chàng, và để mình thoải mái trên một trong những chiếc ghế. Nhưng nàng có cố đến đâu thì giấc ngủ cũng không đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.