Lãnh Phi Sủng Phu

Chương 26: Thông báo của nhất thăng




Max thắp sáng hai ngọn nến trên bệ lò sưởi, rồi từ từ quay lại nhìn vào người phụ nữ đã xông vào quỹ đạo của chàng với vận tốc của sao chổi. Đã có thời, khi còn là đứa trẻ, chàng đã ẩn náu dưới cái cây bị sét đốn ngã, và chàng đã thoát ra một cách kỳ diệu. Chàng đang hi vọng mạnh mẽ lần này chàng cũng thoát ra một cách kỳ diệu như vậy.

Nàng nhặt những mảnh thuỷ tinh vỡ đang vương vãi trên sàn nhà lên. Khi nàng vứt chúng vào thùng rác, nàng quay lại đối mặt với chàng.

Mái tóc sẫm màu lửa đổ xuống vai nàng như làn sóng; đường nét của nàng được tìm thấy ở các tác phẩm tượng thần Hi Lạp. Nhưng đôi mắt nàng mới là thứ lôi cuốn chàng, nó lớn và sẫm màu bất chấp vẻ xanh xao của làn da nàng.

Đôi mắt sẫm màu ấy đầy vẻ cảnh giác nhưng cùng lúc đó chúng cũng nhìn thẳng vào chàng. Chàng thích sự thẳng thắn của nàng. Nàng sẽ không la hét rằng mình bị hãm hiếp hay cố gắng lảng tránh phần trách nhiệm của mình về những điều đã xảy ra giữa họ. Câu hỏi là – chính xác thì điều gì đã xảy ra giữa họ?

Chàng không thể đặt tên cho nó. Tất cả những gì chàng công nhận là chàng không có ý định cho phép người phụ nữ này bước ra khỏi cuộc đời chàng chẳng kém gì việc từ bỏ quyền sở hữu Người Đưa Tin.

Nàng nhận ra rằng ngực nàng vẫn để trần. Không đỏ mặt cũng không tỏ ra kích động, Max nhận thấy với vẻ tán đồng. Mắt nàng vẫn đóng khung vào chàng, nàng bắt đầu cài cúc áo lót. Cũng chẳng hại gì. Ham muốn chưa được thoả mãn vẫn còn đe doạ sự kiểm soát của chàng, và họ còn nhiều việc phải thảo luận.

Chàng tặng nàng một nụ cười trấn an nàng và cùng lúc, tim nàng tan chảy. “Ta thực sự khá là vô hại,” chàng nói.

Sự đề phòng trong đôi mắt nàng từ từ tiêu tan. “Ngài ư? Trông ngài chẳng có vẻ gì là vô hại với tôi cả. Thực tế là trông ngài như thể vừa bước ra khỏi cuộc chiến tranh vậy.”

Chúa ơi, chàng yêu giọng nói khàn khàn, vẻ nghiêm nghị, vẻ cám dỗ tội lỗi của nàng – và đầy mâu thuẫn, bản thân nàng hoàn toàn giống một quý cô. Những lời của nàng khiến chàng nhận ra, và chàng nhìn xuống quần áo mình, trông thấy chiếc áo sơ mi và nơ quàng cổ của chàng bị vấy máu rồi ngẩng lên và cười toe toét. “Ta đã tham gia cuộc đấu,” chàng nói. “Ta bị thua.” Chàng sờ lên mặt mình. “Mọi người bảo mắt sáng ra, mắt ta sẽ bị thâm tím.” Chàng cử động quai hàm và cảm thấy mũi của mình. “Nó có thể còn tồi tệ hơn.”

“Ngài là Corinthian à?”

Chàng có thể biết được qua âm sắc giọng nói nàng rằng nàng chẳng đề cao Corinthian lắm. “Ta cho là vậy. Tại sao?”

“Tôi có hai đứa em trai, chúng là Corinthian hoặc khao khát muốn là Corinthian, và chúng nó luôn luôn lao vào các trận đánh đấm.”

“Đây là trận thi đấu. Có sự khác biệt đấy.”

Nàng cẩn thận xem xét chàng, nhìn đường cắt may của quần áo chàng, chiếc quần bó sát phù hợp, mắt nàng nán lại ở đôi bốt Hessian với những chùm tua rua bằng vàng.

Chàng hài hước nói. “Trong trường hợp em quá xấu hổ để hỏi, Weston ở đường Bond Street là thợ may của ta và Schulz là thợ đóng giày.”

“Tôi đã đoán ra rồi,” nàng lạnh lùng trả lời.

Nàng kết luận chàng là thằng cha vớ vẩn, một thành viên trong nhóm công tử bột. Max không biết có nên cười phá lên hay là trèo lên một con ngựa cao lớn và nói cho nàng biết rằng ở thế giới báo chí, chàng được xem là lực lượng cần được tính đến.

Nàng sẽ biết rằng chàng là lực lượng cần được tính đến sớm thôi.

Cố gắng di chuyển mà không khiến nàng sợ hãi hết mức có thể, chàng bước đến phía nàng. Nàng chẳng nao núng hay nhảy bổ đến; nàng chỉ đơn giản là với lấy áo khoác và mặc nó.

“Xin em,” chàng nói, “hãy ngồi xuống. Chúng ta có nhiều điều phải nói.”

“Tôi thích đứng hơn.”

Chàng hối tiếc vì phải tham gia cuộc đấu ý chí quá sớm. “Ta thực sự phải yêu cầu em như vậy.”

Như thể có lẽ nàng sẽ tranh cãi với chàng, nhưng liếc nhìn khuôn mặt không cười của chàng là tất cả sự thuyết phục cần thiết để nàng làm theo ý muốn của chàng. Nàng chọn một cái ghế lưng thẳng cạnh chiếc bàn nhỏ màu gụ. Chàng lấy cái ghế đối diện.

Khi chàng vẫn im lặng, nàng nói vẻ thiếu kiên nhẫn. “Ngài muốn nói gì với tôi?”

“Đầu tiên,” chàng nói, “chúng ta phải làm rõ một số việc đã.”

Chàng với lấy tay trái của nàng. Một cái liếc đủ nói cho chàng điều chàng cần biết. Chàng để nàng giật mạnh tay ra. “Em chưa kết hôn,” chàng nói. “Ta cũng vậy.”

“Rồi sao?”

“Điều đó sẽ làm mọi thứ đơn giản hơn. Tên ta là Max Worthe. Và không, ta không thường xuyên trèo qua cửa sổ phòng các quý cô, những người xa lạ với ta. Ta không phải kẻ bất hảo bất kể bề ngoài có vậy hay không,” Chàng cười tinh quái, “Điều đã diễn ra trong căn phòng này một phút trước.”

Không đỏ mặt, nhưng hàng lông mi dài của nàng cụp xuống để giấu kín cảm xúc của nàng. “Ngài Worthe,” nàng bắt đầu.

“Xin hãy gọi ta là Max.”

Nàng thở dài. “Tôi mạo muội coi đó là lời xin lỗi. Điều đó không cần thiết, ngài biết đấy.” Nàng hướng mắt lên nhìn thẳng chàng. “Tôi không hiểu sao ngài lại quan trọng hoá vấn đề như thế. Rốt cuộc thì chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra. Chúng ta đều là người lớn, đều tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Nhưng giờ nó kết thúc rồi. Đó chỉ là...” Nàng khó khăn nuốt khan, và làm Max cười. “... là khoảng thời gian giải lao dễ thương. Nhưng, như tôi nói rồi đấy, nó đã kết thúc, và giờ là lúc phải dừng lại.”

Tiếng cười lớn của chàng làm nàng giật mình, và nàng cau mày. Lắc đầu, Max nói, “Ta không thể nói cho em biết ta dùng những lời này mỗi khi kết thúc một cuộc tình thường xuyên đến mức nào đâu, nhưng trong trường hợp này, nó sẽ không như vậy. Điểm đầu tiên, đó không phải lời xin lỗi, và điểm thứ hai, chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra, như em nói, chỉ là bởi vì ta không muốn như vậy.”

Chàng cho nàng một khoảnh khắc để thấm những lời chàng nói, nhận thấy ngực nàng nhấp nhô lên xuống nhanh thế nào, cuối cùng, sắc đỏ yếu ớt lan toả dưới da nàng, và chàng tiếp tục, không thể không có sự hài lòng ở mức độ nào đó, “Ta nói điều này chỉ để thuyết phục em rằng ta là người đàn ông cao quý. Ta hứa ta sẽ không đi quá xa và ta giữ lời.”

Nàng định đứng lên, nhìn thấy điều gì đó trong vẻ mặt chàng cảnh báo nàng đừng có thử làm vậy, và nàng lại ngồi sụp xuống ghế. “Nếu ngài muốn sự biết ơn của tôi,” nàng nói. “ngài có nó. Nhưng cuộc đối thoại này sẽ dẫn đến đâu? Ngài muốn gì từ tôi đây?” Nàng thở sâu. “Tôi cảnh báo ngài, sự biết ơn của tôi chỉ đến thế thôi. Nếu ngài nghĩ rằng ngài có thể thuyết phục tôi lên giường với ngài, thì ngài đã lầm to tính cách của tôi rồi đấy.”

Bài diễn văn nho nhỏ này làm Max vui sướng. Người phụ nữ này không làm bộ đoan trang kiểu cách. Không e lệ giả tạo hay giả vờ bị xúc phạm. Bài diễn văn của nàng thẳng thắn cũng như cái nhìn nàng đang hướng vào chàng.

“Ta không biết chuyện này sẽ dẫn tới đâu,” chàng nói, bẻ cong sự thật một chút. Chàng biết chàng muốn nó dẫn tới đâu. Chàng muốn nàng với xúc cảm mãnh liệt khiến chàng vừa choáng váng vừa hài lòng. Chàng chưa từng gặp nàng trước đây. Nhưng chàng là người đàn ông văn minh. Chàng có thể trì hoãn điều mình muốn cho đến khi các nghi lễ được thực hiện đúng đắn. “Đó là, ta muốn biết về em nhiều hơn, giống như chúng ta được giới thiệu một cách thích hợp trong phòng khách của mẹ.” Chàng tặng cho nàng một nụ cười cầu hoà. “Rồi chúng ta sẽ bắt đầu từ đó.”

Nàng nghiêng người về phía chàng. “Đã gần ba giờ sáng rồi.”

“Ta chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo hơn lúc này trong cuộc đời mình. Em có thể bắt đầu nói cho ta biết tên của em được rồi đấy.”

“Rồi ngài sẽ đi?”

“Có lẽ.”

“Là Sara,” nàng trả lời ngay lập tức.

“Tiếp tục đi.”

“Sara Childe.”

“Sara,” chàng nói, nhấm nháp âm thanh của tên nàng. “Và ai là William?”

Nàng ngả người dựa vào lưng ghế. “William?”

“Em nói tên đó khi ta trèo qua cửa sổ.”

Nàng xù lông nhím. “Tôi cũng có thể hỏi ngài Deirdre là ai.”

“Deirdre,” chàng nói giọng nghiêm túc, “vừa trở thành câu chuyên xa xưa rồi. Em chẳng cần phải làm mình phiền muộn vì nàng ấy.”

Nàng quan sát chàng như thể chàng là cây cỏ hoang đáng ghét mà nàng vừa phát hiện ra trong vườn hoa của mình. “Nghe thật là nhẫn tâm.”

“Ta không nhẫn tâm,” Max phản đối. “Deirdre và ta đã thoả thuận với nhau. Chúng ta có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ khi nào một trong hai người muốn. Em không tán thành à?”

“Tôi chẳng quan tâm là do người này hay người kia, miễn là ngài đừng có kết thúc mối quan hệ với người tình của ngài vì tôi là được.”

Như vậy, nàng không tán thành mối quan hệ này. Thật đáng tiếc.

“Tôi đã nói gì khiến ngài thích thú lắm à?”

Max xoá sạch nụ cười của chàng. “Chỉ là ta chợt nghĩ rằng ta có thể là ứng cử viên số 1 cho bệnh gút và ta tự hỏi làm thế nào ta có thể tránh nó. Tiếp đi, nàng đang kể với ta về William.”

Cái nhìn bối rối của nàng dần dần biến mất. “William,” nàng nói, “cũng là câu chuyện xa xưa rồi.”

“Người tình cũ.”

“Không như cách ngài nghĩ đâu.”

Khi nàng lại trốn tránh trong sự im lặng lần nữa, Max thở dài thiếu kiên nhẫn. “Nghe này,” chàng nói, “chúng ta sẽ ngồi đây cả đêm mất nếu em không nói cho ta biết điều ta muốn biết. Em nói ra tên của William khi ta trèo vào cửa sổ rồi em cố đập vỡ đầu ta. Điều đó khiến ta tin rằng em sợ người đàn ông đó. Ta muốn biết tại sao.”

Nàng gồng mình khi một ý nghĩ xuất hiện. “Nếu như ngài nghe thấy tôi nói William, ngày phải biết tôi không phải là Deirdre của ngài chứ.”

Chàng nhăn nhó. “Nàng ấy không phải Deirdre của ta. Nàng ấy đã kết hôn rồi và tên chồng nàng ấy là William. Giờ thì đừng có bĩu môi như vậy. Nó không hợp với em đâu. Deirdre và chồng nàng có sự thông hiểu. Họ được tự do đi theo con đường riêng của mình.”

Nàng không bĩu môi nữa nhưng tất cả những gì nàng nói là, “Tôi hiểu.”

Max nén một tiếng thở dài. Chàng đang bắt đầu nghi ngờ nó có thể là bệnh gút hoặc chẳng là gì với người phụ nữ này, và nó không phù hợp với chàng tí nào. Có lẽ một khi chàng hiểu nàng rõ hơn, sự hấp dẫn của nàng sẽ phai mờ. Nó luôn như vậy. Hơn một người tình của chàng đã gọi chàng là người hay thay đổi và đó là sự thật.

“Em đang nói về William,” chàng nói. “Tại sao em sợ anh ta?”

“Tôi không sợ anh ta.”

“Ta thấy không có vẻ giống như vậy.”

“William chết rồi. Và tôi nói tên anh ta bởi vì... bởi vì tôi đang nghĩ về anh ta. Đó là tất cả.”

“Ngược lại, ta muốn nghe về anh ta nhiều hơn. Không chỉ vì tò mò vu vơ đâu. Nếu như em đang có rắc rối gì đó, ta sẽ giúp em.”

“Ngài...”

“Ngoan cố?”

Nàng lắc đầu và cười. “Tôi định nói rằng ‘rất tốt bụng.’”

Nụ cười của nàng làm chàng loá mắt. Còn hơn thế. Chàng choáng váng bởi cảm giác lạ kỳ rằng chàng đã đợi nụ cười này từ rất, rất lâu rồi. Nhưng điều này thật lố bịch. Chàng chưa từng gặp Sara trước đây. Với sắc thái ấn tượng của nàng, nàng là kiểu phụ nữ mà đàn ông không dễ dàng quên lãng. Có gì đó lởn vởn quanh tâm trí chàng, nhưng chàng không thể nhìn rõ được.

Nàng nói, “Chẳng có gì nhiều mà nói. Tôi đã từng nghĩ tôi yêu anh ta. Tôi phát hiện ra anh ta là một gã đàn ông tàn bạo.” Nàng dừng lại, rồi trả lời câu hỏi trong mắt chàng. “Có một cô gái trong vùng. Cô ấy sống với đứa con, con của William. Anh ta đã bỏ rơi cô ấy. Tôi phát hiện ra điều đó và chỉ vậy thôi.”

“Và điều gì đã xảy ra với anh ta?”

“Anh ta cưới người khác và gặp một tai nạn khủng khiếp.”

Chàng cười. “Một sự giải thoát tốt đẹp cho thế giới.”

“Tôi cảm thấy đúng như vậy.” Nàng nhìn thẳng vào chiếc đồng hồ. “Tôi muốn mời ngài bữa ăn nhẹ nhưng không còn thời gian.”

“Em có ý đó à? Em đã nói ‘bữa ăn nhẹ’? Cám ơn em, ta đánh giá cao em vì lời đề nghị đó.”

Môi nàng mím chặt lại nhưng nàng đứng lên không phản đối, đi đến cái rương lớn mòn vẹt dưới chân giường và một lúc sau, lấy ra một cái bình bạc và một chiếc ly nhỏ bằng bạc. Nàng đặt chúng lên bàn phía trước Max.

“Rượu thuốc brandy,” nàng nói. “Nó không phải loại hảo hạng nhất nhưng nó là tất cả những gì có ở đây.”

“Nó sẽ rất ngon, cám ơn em.”

Vì nàng không mời chàng, chàng tự rót cho mình một ít và nâng chiếc ly lên bằng một tay. Chàng chẳng thích brandy nhưng chàng thích kéo dài cuộc chuyện trò mà rõ ràng là nàng muốn chấm dứt. Chàng nghĩ chàng hiểu nàng háo hức muốn thoát khỏi chàng. Nàng ngại ngần không muốn chấp nhận những gì đã xảy ra giữa họ. Chàng cũng thế. Có lẽ chuyện đó chẳng là gì cả. Có lẽ tất cả chỉ là do đầu óc chàng tạo ra, là trò chơi của trí tưởng tượng đã khoác cho người phụ nữ này sự yếu đuối, dễ bị tổn thương mà nàng dường như đang cố gắng đến đau đớn để che giấu nó. Chàng cầu Chúa đó chỉ là trò chơi của trí tưởng tượng. Rồi chàng có thể quay về cuộc sống độc thân thoải mái của mình và quên hết mọi điều về nàng.

Nhưng chàng không nghĩ vậy.

Khi lần đầu bắt gặp bóng dáng nàng, trước khi chàng trèo qua khung cửa sổ, chàng đã bị ấn tượng rằng có lẽ, cuối cùng, Deirdre cũng quan tâm đến chàng. Nàng đang nhón chân, có vẻ sắp thổi tắt ngọn nến, khi nàng hạ thấp người và tựa lông mày vào bệ lò sưởi. Trông nàng quá bất lực, quá cô độc, và chàng đã mất tự chủ vì hối hận đã nhẫn tâm trốn nàng đi với bạn. Chàng đã quá chắc chắn, cho đến giây phút đó, rằng Deirdre chưa từng trải qua cảm xúc thật sự trong cuộc đời nàng, ngoại trừ tức giận. Rồi nàng gập vai lại, như thể gánh lấy những gánh nặng mà nàng biết nàng không thể vứt bỏ được, và giây phút tiếp theo tất cả bọn họ đều chìm sâu vào bóng tối.

Và sức hấp dẫn của Deirdre dường như chưa bao giờ mạnh mẽ như thế. Chàng không nghĩ rằng sẽ mang nàng lên giường khi chàng với lấy nàng. Tất cả những gì chàng muốn là bế nàng trên tay và an ủi nàng.

Và sau đó, chàng khám phá ra người phụ nữ trong cánh tay chàng không phải là Deirdre, Sự hấp dẫn của nàng làm chàng lảo đảo, thậm chí còn hơn thế bởi vì các mối quan hệ với phụ nữ của chàng luôn luôn được làm dịu bởi liều thuốc chua cay. Trong cuộc đọ sức này, tuy nhiên, lại là một quý cô chua cay. Nàng nắm bản thân mình trong tay và chàng chắc chắn, nàng hối hận vì đã để chàng quá gần gũi mình. Khốn kiếp, họ gần như đã trở nên thân mật. Nàng không thể xoá sạch điều đó như là họ chỉ bắt tay nhau được.

Chàng một ngụm nhỏ trong chiếc ly của mình, rồi nói nhẹ nhàng, “Kể cho ta về em đi, Sara. Em sống ở đâu? Em đang đi đâu?”

“Max...” Nàng nhìn chàng vẻ khẩn cầu. “Chẳng có gì quan trọng. Tôi nên nói với ngài từ đầu. Tôi sẽ kết hôn. Đó là nơi tôi sẽ đến ngay bây giờ, để gặp gia đình hôn phu của tôi. Nó đã được sắp đặt.” Nàng chạm vào tay áo chàng rồi nhanh chóng rút tay nàng ra. “Tôi rất tiếc nếu tôi khiến ngài hiểu sai về tôi.” Nàng liếc nhìn chiếc giường và run rẩy. “Tôi không thể giải thích được điều đã xảy ra giữa hai ta và thậm chí tôi sẽ chẳng cố giải thích. Nhưng...”

“Nàng sẽ kết hôn!” Giọng chàng cho thấy sự choáng váng.

Nàng vỗ nhẹ đầu mình. “Đó là nơi tôi đang đến.”

Tiếng đập mạnh khi Max đặt chiếc ly bạc xuống bàn làm nàng giật nảy mình. “Nàng không đeo nhẫn.”

“Nó được cất trong rương của tôi cho an toàn.”

“Nàng không thể nào yêu người đàn ông đó được!”

Nàng lại liếc nhìn chiếc giường, rồi nhìn xuống đôi tay đang đang vào nhau của mình. “Có lẽ là không, nhưng tôi rất tự hào về anh ấy.”

“Bỏ hắn đi. Hoãn đám cưới lại. Chí ít nàng cũng cho bản thân nàng cơ hội để hiểu chính mình chứ.”

“Tôi hiểu chính mình.”

Đôi mắt hướng lên gặp ánh mắt chàng chẳng để lộ ra chút cảm xúc hay sự hối hận nào cả. Chàng đã từng thấy đôi mắt giống của nàng ở doanh nhân khôn ngoan khi họ mặc cả tổng số tiền trao đổi. Nó khiến chàng muốn với ra và lắc lắc nàng, ước giá như có thể đập tan cái mặt nạ mà nàng nàng giấu mình phía sau.

Nàng nhanh chóng nói tiếp. “Thoả thuận hôn nhân đã được ký rồi. Hôn phu của tôi là người hết sức hào phóng. Khi tôi kết hôn, các em tôi sẽ được đảm bảo tài chính. Tôi không thể bỏ rơi chúng được.”

Chàng nói qua kẽ răng. “Không nói đến đến đảm bảo tài chính của bản thân nàng.”

Ánh mắt nàng và chàng chạm nhau toé lửa. “Tôi thà là vợ chứ không làm nhân tình.” Nàng dừng lại, và nở một nụ cười thoáng qua. “Hoặc có lẽ tôi đã đánh giá lầm ngài chăng? Có lẽ ngài là người đàn ông thực thụ? Có lẽ ngài sẽ cầu hôn tôi? Ngài có chu cấp cho tôi không, Max? Nói luôn đi, hoặc hãy giữ im lặng vĩnh viễn.”

Những lời này, những lời chua cay của Max bốc trong họng như mật đắng. Chàng không thể tin được sao nàng lại hiểu chàng đến vậy. Chàng đã nghĩ nàng khác, và nàng chỉ giống như tất cả những người phụ nữ mà chàng từng biết. Họ không xem đàn ông là người mà chỉ xem sổ ngân hàng, tài khoản càng lớn thì người đàn ông càng được quý trọng.

Khi cái nhìn chằm chằm của nàng dao động, và mắt nàng lảng tránh khỏi mắt chàng, nỗi nghi ngờ vụn vặt bắt đầu phá huỷ cơn giận dữ của chàng. Nếu nàng muốn thoát khỏi chàng, nàng đang đi đúng đường. Có lẽ chàng quá cứng rắn với nàng. Nàng chỉ là phụ nữ, và nàng sẽ mất nhiều hơn chàng nếu như nàng đi theo tiếng gọi con tim.

“Sara,” chàng khiển trách, “quên những tham vọng vụ lợi đó đi. Hãy đánh liều với ta đi. Hãy cho cả hai chúng ta thời gian để hiểu nhau. Đó là tất cả những gì ta đề nghị.”

Nàng thở dài. “Đúng như tôi nghĩ. Ngài không thể chu cấp cho tôi phải không? Và nàng cùng sẽ chẳng cầu hôn tôi, đúng không Max?”

“Không, cho cả hai câu hỏi,” chàng cắn cảu. Chàng đã đứng lên và nhìn chằm chằm xuống đầu nàng đang cúi xuống với sự khinh miệt không giấu giếm. “Tất cả những gì cần nói là chúc mừng đám cưới sắp tới của nàng.”

Mắt nàng không nhìn chàng. “Cám ơn ngài.”

Max khó khăn rời khỏi căn phòng khi nỗi nghi ngờ vụn vặt nở bùng ra thành sự nghi ngờ to lớn và cuối cùng là tin chắc. Nàng tranh cãi với chàng một cách có tính toán chỉ để thoát khỏi chàng. Chẳng có vị hôn phu nào hết. Nếu có thì nàng đã nói cho chàng biết khi chàng xem tay nàng và thấy không đeo nhẫn.

Nàng là đồ chết nhát, nàng là thế, và tất cả là thế. Có những điều khác thường đã xảy ra giữa họ trong căn phòng đó nhưng quý cô này quá hèn nhát để chấp nhận.

Chàng thôi thúc muốn quay lại và làm cho ra lẽ với nàng nhưng chàng nghe tiếng chìa khoá trong ổ khoá và biết rằng chẳng lời nào chàng có thể thuyết phục nàng mở cửa cho chàng cả.

Đồ chết nhát, chàng lầm bầm. May cho quý cô, chàng có đủ dũng khí cho cả hai người họ. Chưa xong đâu.

Ý nghĩ tiếp theo xoá tan nụ cười của chàng. Deirdre. Chàng chẳng nhiệm vụ chẳng vui vẻ gì phải thực hiện, và ngay khi nó kết thúc, ngay khi chàng có thể hướng toàn bộ năng lượng của mình để giải quyết vấn đề của chàng với Sara.

Sara đợi cho đến khi nàng nghe thấy tiếng bước chân Max xa dần dọc theo hành lang rồi mới rời khỏi cửa. Cửa sổ là mục tiêu tiếp theo của nàng. Chỉ khi nó đóng lại và an toàn thì nhịp tim nàng mới bắt đầu chậm dần. Nàng lùi lại chiếc ghế lưng thẳng và vòng tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình. Nàng cảm thấy yếu đuối và bàng hoàng. Nàng không thể tin được nàng đã tiến gần để việc vứt bỏ mọi thứ đi như thế nào.

Sara, hãy đánh liều với ta.

Không! Không! Không! Điều đó chỉ dẫn đến thảm hoạ mà thôi.

Khi chàng thắp nến và ngay lập tức nhìn thấy chàng là một Corinthian, nàng nghĩ nàng đã có sự đào thoát may mắn. Nàng khinh thường những gã công tử bột bất kể họ tự gọi mình là gì. Nhưng nàng phải thú nhận rằng, công tử bột hay không, chàng vẫn là một người sang trọng, sang trọng, lịch thiệp và tử tế. Trí tưởng tượng của nàng đã không công bằng với chàng, nhưng nàng đúng về những nếp nhăn ở khoé mắt khi chàng cười, và nụ cười ân cần.

Và nàng cũng đúng về sắt thép trong chàng.

Ngoan cố, chàng tự gọi mình như vậy, và chàng chẳng hề phóng đại. Chàng sẽ chẳng thoả mãn cho đến khi chàng lôi tất cả bí mật ra khỏi người nàng. Max Worthe là người đàn ông nguy hiểm, và nàng cầu Chúa nàng sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.

Sara, hãy đánh liều với ta.

Nàng nhìn chiếc giường và cơn rùng mình lại chạy khắp người nàng. Nàng không thể bắt đầu giải thích những việc đã xảy ra trên chiếc giường đó, nhưng nó làm sáng tỏ khiếm khuyết rõ ràng trong tính cách nàng. Nó thật mất tư cách; nó thật hèn hạ; nó... là trải nghiệm tuyệt vời nhất mà nàng từng có trong cuộc đời mình.

Đó là một trong những thất bại của nàng. Nàng sẽ chẳng bao giờ có khả năng có chàng. Và sự thật là, nàng đang có nguy cơ chết người sẽ mất tất cả mọi thứ, mọi thứ mà nàng đã đặt cược bằng cuộc sống của mình.

Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc giường rất, rất lâu, rồi đột ngột đứng dậy, nàng di chuyển nhanh quanh căn phòng, thu nhặt đồ đạc của mình để đóng vào rương. Nàng sẽ không thoải mái cho đến khi nàng thoát khỏi tầm với của Max Worthe.

Vào buổi sáng hôm sau, Max tỉnh dậy cùng với lũ chim. Đã từng vậy khi chàng sống ở nông thôn. Hầu hết mọi người nghĩ nông thôn yên tĩnh, bình dị so với thành phố nhưng chàng chưa từng thấy thế. Những âm thanh ồn ào của lũ quạ và bồ câu, đấy là chưa kể đến những con chim biết hót thật phiền nhiễu, chưa bao giờ thất bại trong việc đánh thức chàng, dẫu cho chàng có thể ngủ ngay cả cuộc diễu binh có đi ngang qua phía dưới cửa sổ phòng ngủ chàng ở Whitehall.

Cuộc sống thành phố là quá nhiều cho thị hiếu của chàng.

Nhưng đây là một buổi sáng mà chàng không định thức dậy cùng lũ chim. Bình mình mới chỉ là một sắc đỏ mờ mờ phía chân trời. Bên trong quán trọ, chẳng có sự náo động nào cả. Không phải là chàng không tin lời Sara nhưng chàng chẳng đánh liều. Có lẽ nàng xấu hổ phải đối diện với chàng sau những gì đã xảy ra đêm qua. Có lẽ nàng quyết định chạy trốn và chàng thì có những ý tưởng khác. Cho đến khi chàng gặp vị hôn phu của nàng, chàng sẽ giữ Sara Childe trong tầm mắt mình.

Suy nghĩ về Deirdre không còn là vấn đề khiến chàng phải chịu những tiếng vo ve khó chịu nữa. Chàng cười với hình bóng của mình trong tấm gương đặt phía trên bồn rửa khi chàng xoa xà phòng lên mặt. Khi chàng bước vào phòng mình đêm qua, chàng thấy nó rỗng không, nhưng Deirdre đã để lại cho chàng một thông điệp đầy tính hùng biện, hùng biện hơn nhiều so với bất cứ điều gì có thể viết ra giấy. Nàng đã dỡ tung quần áo của chàng, cắt rời tất cả ống tay áo khoác của chàng đến tận khuỷ tay và cũng làm như vậy với quần chàng. Chỉ có áo sơ mi và quần áo lót là được tha. Vì thế chàng buộc phải mặc lại áo khoác và quần chàng đã mặc hôm qua.

Chàng không biết sao chàng lại cười. Chàng không thể ngủ nhiều hơn hai tiếng; đống quần áo Weston đắt tiền của chàng đã bị rải khắp sàn như đống giẻ rách cũ; chàng ê ẩm khắp mình mẩy; và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tờ Tin Tức Exeter có thể rơi vào tay người khác bởi vì chàng không có thời gian đeo đuổi nó ngay lúc này.

Peter Fallon đang đợi chàng ở Exeter. Peter sẽ là người phải đương đầu với sự phẫn nộ của người chủ giận dữ khi chàng, Max, không xuất hiện để ký vào đống giấy tờ. Chẳng thể giúp gì. Có điều gì đó chàng không muốn đặt tên, đã chạm vào vai chàng, và nếu bây giờ chàng quay đi, chàng sẽ luôn luôn tự hỏi...

Sara.

Điều gì về nàng khiến nàng quá khác biệt? Chàng dừng lại ở ý nghĩ đó khi chàng bắt đầu cạo râu. Chàng biết nhiều người phụ nữ đẹp hơn, nhưng không ai làm chàng mê hoặc nhiều bằng một nửa. Chỉ có một người phụ nữ khác đã gần như ám ảnh chàng là Sara Carstairs, nhưng đó chỉ vì cô ta đã thoát khỏi tội giết người.

Chàng ngồi trên giường, tháo bốt ra khi ý nghĩ về Sara Carstairs xâm chiếm tâm trí chàng lần nữa. Chàng nhớ lại phiên toà và dường như chẳng có gì tác động lên nàng như thế nào. Chàng nhớ chàng đã muốn lắc nàng thế nào, ước giá như có thể đập tan cái mặt nạ mà nàng nàng giấu mình phía sau.

Đúng như chàng muốn lắc Sara đêm qua.

Chàng lắc đầu. Sara là một bông hồng Anh đặc trưng. Nàng có mái tóc sáng màu và đôi mắt màu xanh. Sự tương đồng với Sara Childe là...

Chàng đứng đó, nhìn chằm chằm vô định vào đôi bốt khi cảm giác đó loé lên như ánh sáng trong đầu chàng. Chàng đã đợi nàng cười với chàng từ rất, rất lâu rồi. Nàng dường như rất thân quen với chàng. Chàng muốn lắc nàng, ước giá như có thể đập tan cái mặt nạ mà nàng nàng giấu mình phía sau. William đã cưới người khác và gặp một tai nạn khủng khiếp.

William Neville đã cưới em gái nàng và rồi nàng giết anh ta.

William. William Neville.

Điều đó không thể là sự thật được. Sara Carstairs có mái tóc sáng màu và cặp mắt màu xanh biển. Sự thật là ở phiên toà, tóc nàng được giấu trong mù trùm đầu và nàng không bao giờ nhìn xuống phía khán giả, nhưng làn da của nàng quá sáng nên đơn giản là chàng đã giả thiết rằng nàng là một bông hồng Anh đặc trưng.

Và đó là cách chàng luôn luôn nhớ về nàng.

Chàng nhớ điều gì khác nữa về Sara Carstairs. Nàng là người phụ nữ hấp dẫn đàn ông, không phải chỉ bởi sắc đẹp mà còn bởi sự pha trộn đầy thu hút của vẻ trong trắng và trần tục. Và đó chẳng phải là điều đã mê hoặc chàng đêm qua ư? Chàng không biết có nên đề nghị Sara thành tình nhân của mình hay nàng là kiểu phụ nữ không chịu sự sắp đặt nào ngoài hôn nhân.

Sara Childe và Sara Carstairs là một, và là cùng một người. Chàng thận trọng kiểm chứng giả định này, và sau quá trình ngẫm nghĩ khá lâu, chàng thốt ra câu chửi thề tục tĩu rồi ném mạnh chiếc bốt vào tường. Sara Childe và Sara Carstairs là một, và là cùng một người! Chàng không biết tại sao chàng không nhận ra. Ba năm đã trôi qua từ khi chàng nhìn thấy nàng, nhưng ấn tượng của nàng đã khắc sâu vào trí nhớ. Chàng đã nghĩ chàng sẽ nhận ra nàng, giây phút chàng hướng ánh mắt nhìn nàng, nhưng chàng bị sắc thái đẹp kỳ lạ và u ám đó làm cho lú lẫn.

Chàng không biết vì sao chàng lại tức giận đến thế. Chàng đã cầu mong một sự đào thoát diệu kỳ và chúa đã đưa tay cho chàng. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ có gì giữa chàng và Sara Carstairs. Nàng có nhiều tình nhân còn hơn những bữa tiệc của chàng. Chàng biết điều đó là thật bởi vì chàng đã tích luỹ một đống hồ sơ về người phụ nữ nhà Carstairs với nhiều thông tin đủ để viết một quyển sách. Nàng chẳng nhặng xị khi một người đưa nàng lên giường, đêm qua đã chứng minh điều đó. Chỉ cần chàng kiên nhẫn, chàng có thể có được nàng.

Có rất nhiều thứ đêm qua làm chàng mê mẩn thì giờ đây lại làm chàng ghê tởm. Chàng nghĩ có điều gì đó đặc biệt giữa họ nhưng tất cả chỉ là Sara Carstairs cần một người đàn ông chứ không phải chỉ riêng chàng. Bất cứ người đàn ông nào cũng được. Và chàng đã giữ khoảng cách bởi vì chàng bị vẻ trong sáng của nàng lừa phỉnh. Chàng sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy lần nữa.

Nàng nói dối. Nàng chẳng có vị hôn phu nào cả. Chính bản thân nàng là người có quyền thừa kế. Sara Carstairs chẳng cần phải kết hôn vì đảm bảo tài chính. Nàng muốn thoát khỏi chàng và vớ được câu chuyện này để đánh lừa chàng.

Lúc này chắc nàng cao chạy xa bay trên một cái chuồng nào đó rồi. Đêm qua, chàng tò mò đến ngoan cố và đó là điều làm nàng sợ hãi. Được thôi, sẽ chẳng khó khăn gì bám theo dấu vết của nàng. Sẽ chẳng có nhiều xe ngựa trên đường vào cái giờ kinh khủng này. Chàng sẽ truy kích nàng nhưng giờ đây mục tiêu của chàng là bất cứ cái gì ngoài tình ái. Chàng muốn một câu chuyện cho tờ báo của mình, và không cách này thì cách khác, chàng sẽ có được nó.

Chưa bao giờ trong đời mình chàng trải qua cơn giận dữ đến lạnh giá thế này. Chàng đợi cho đến khi mình có thể bình tĩnh lại trước khi rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.