Lãnh Nữ Thập Nhị Phu

Chương 11




(6) - Ngươi chạy đi đầu thai à?​

Nàng lại tháo hài của Chiến Liên Thành xuống, kiểm tra chân hắn một lượt, vẻ mặt vẫn còn hoang mang, nàng rõ ràng đã nhìn thấy, ở chân hắn có một đường hắc tuyến, kéo dài lên tận đến đầu gối.

Hắc tuyến này nhìn qua rất bình thường, nhưng đây lại chính là nguyên nhân dẫn đến hai chân Chiến Liên Thành bị bất động như vậy.

Nhạc Thiên Tuyết sờ sờ cằm, bệnh này của Chiến Liên Thành, đến nàng cũng không có biện pháp, đợi đến khi hắc tuyến kéo dài đến nửa người trên, hắn chắc chắn sẽ không sống được nữa.

Nếu không phải Chiến Liên Thành dùng nội lực áp chế, hắn đã sớm mất mạng, nhưng dựa theo tình hình này thì xem ra, Chiến Liên Thành chỉ còn sống được hai ba năm nữa.

Nhạc Thiên Tuyết kiểm tra hắn xong, làm bộ bình tĩnh lui về, nhưng thực ra trong lòng đã hoảng như kiến bò trên chảo nóng rồi!

Không phải nàng thương hại gì Chiến Liên Thành, mà là ở hiện đại, môn chủ đời trước của nàng cũng vì loại độc dược này mất mạng, nàng thì bất lực không có cách nào cứu giúp được sư phụ của mình, đây là nỗi đau khổ lớn nhất đời nàng!

Lần nữa đối mặt với độc dược này, Nhạc Thiên Tuyết có nên cứu hay không?

Tâm tình rối tung rối mờ khiến Nhạc Thiên Tuyết đến lúc hừng đông mới ngủ được.

Chiến Liên Thành vừa tỉnh lại, trong lòng thoáng kinh ngạc, không ngờ hắn lại ngủ ngon lành như vậy.

Bỗng hắn lại cảm giác như chân mình bị vật gì đè lên, vừa cúi đầu nhìn, đã thấy Nhạc Thiên Tuyết dùng chân của hắn gối đầu rồi!

Trong lòng lại trỗi lên một cỗ khó chịu, hắn liền đưa tay đẩy Nhạc Thiên Tuyết ra.

Bị ném sang chỗ khác nhưng nàng vẫn ngủ khò khò, cứ như là heo tái sinh vậy.

Chiến Liên Thành nhìn nàng chăm chú một lúc, không có ý định đánh thức nàng.

Suối nước chảy róc rách qua từng khe đá, âm thanh nghe vui tai đến sống động, Nhạc Thiên Tuyết nghe tiếng nước mơ hồ tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt, cảm giác cái gối mình tựa thật thoải mái.

Nàng còn xoay người, đưa tay sờ sờ cái gối kia.

Mặc dù có hơi cứng cứng, nhưng vẫn không tệ.

Đột nhiên, nàng mở to mắt ra, khựng người quay đầu lên nhìn, cái gì a... Cái gối thực ra lại chính là đùi của Chiến Liên Thành?!

Nàng lập tức ngồi phắt dậy, trong lòng thầm than mấy tiếng, thể nào lát nữa Chiến Liên Thành sẽ đòi bạc của mình cho coi!

"Nhạc Thiên Tuyết."

"Đây!" Nhạc Thiên Tuyết cứng người đáp một tiếng.

Chiến Liên Thành thấy thái độ kia của nàng, nhàn nhạt nói:"Chân bản vương tê rần rồi, ngươi lại xoa bóp đi."

Nhạc Thiên Tuyết có chút kinh ngạc, chỉ xoa xoa đơn giản như vậy?

Thế này không giống Chiến Liên Thành chút nào, nhưng nếu hắn đã không để ý đến rồi, nàng cũng làm bộ tuân theo thôi.

Y thuật của nàng lợi hại, thành ra việc xoa bóp này cũng thuần thục vô cùng, xoa xoa cho Chiến Liên Thành một chút, lực tay vừa đủ, vị trí cũng chính xác, nhờ vậy, Chiến Liên Thành cảm thấy hai chân mình bỗng chốc có lực lên rất nhiều.

Ánh mắt hắn lóe lên một vệt sáng mơ hồ, nhưng rất nhanh sau đã tan biến.

Nhạc Thiên Tuyết tiếp đó lại đỡ Chiến Liên Thành đứng lên, khí lực cũng tiêu hao đến mấy phần.

Bệnh này của Chiến Liên Thành, chỉ có một ngảy đặc biệt trong tháng mới có thể đứng lên, thời gian còn lại hai chân đều bất động vô lực.

Thì ra hắn thật sự cũng bại liệt, thiệt thòi thay trước đây nàng lại hiểu lầm hắn như vậy.

Đi tới giữa trưa vẫn không nhìn thấy một cột khói bếp nào, hai người cũng không biết rốt cuộc phải đi tiếp đến đâu.

Chiến Liên Thành bỗng nghĩ tới một chuyện liền hỏi:"Đêm qua thích khách vừa mới sống chết mò đến, tại sao hôm nay lại gió êm sóng lặng như vậy?"

Nhạc Thiên Tuyết thong thả đáp:"Chiến Vương gia không biết sao? Bọn họ chỉ bị khống chế, trong vô thức mà tìm tới chúng ta, cho nên bọn họ chỉ có thể lần theo mùi mà đi, nhưng hôm qua ta đã nghĩ cách thay đổi mùi của cơ thể, những kẻ kia không hề thông minh, dĩ nhiên không thể tìm được chúng ta."

Chiến Liên Thành ánh mắt ngưng lại, xem ra Nhạc Thiên Tuyết này hiểu rất rõ sự tình, lời nói rất thông minh, thì ra Nguyên Thiên Tứ cũng biết hảo hảo chỉ giáo nàng.

Hai người vừa đi vừa nghỉ đã hơn nửa ngày, rốt cục cũng ra khỏi cánh rừng âm u, không rõ phía trước là nơi nào, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy có khói bếp.

Nhạc Thiên Tuyết lập tức phấn chấn lên hẳn, rốt cục cũng thấy được bóng người rồi, vậy muốn trở lại kinh thành cũng dễ dàng hơn.

Bước chân càng lúc càng nhanh hơn, Chiến Liên Thành thì đã lấm tấm mồ hôi rồi.

Hắn vốn sĩ diện, chưa hề nghĩ tới phải nói thẳng mình không đuổi kịp, nhưng vẫn không nhịn được nói ra: "Nhạc Thiên Tuyết, ngươi chạy đi đầu thai à? Nhanh như vậy làm gì!"

Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới chậm lại một chút, nàng bĩu môi, nếu như còn lề mề như vậy thì không biết khi nào mới tới được ngôi làng đây.

Con ngươi nàng khẽ đảo, dứt khoát nói:"Chiến Vương gia! Ta cõng ngươi!"

Chiến Liên Thành sững sờ, nàng đang nói cái gì?

Nhạc Thiên Tuyết không nói nhiều lời, lập tức đến trước mặt Chiến Liên Thành, sau đó liền dùng lực đỡ Chiến Liên Thành lên lưng!

Hắn nhất thời sửng sốt, đây là loại nữ nhân gì!?

Nhạc Thiên Tuyết ung dung cõng Chiến Liên Thành đi, tựa như không tồn nhiều sức lực, bước chân cũng nhanh không khác khi nãy!

Nếu như là ba tháng trước, Nhạc Thiên Tuyết tuyệt đối không có khả năng này, chỉ có điều trong ba tháng này, nàng đã dùng đan dược bồi bổ thân thể, hơn nữa còn kiên trì rèn luyện, thể lực cũng như lực tay của nàng, so với nam nhân không hề thua kém!

Chiến Liên Thành cảm thấy rất nhanh, chỉ có duy nhất một điều không tốt chính là Nhạc Thiên Tuyết quá gầy, xương lưng lộ ra khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

Chưa hết thời gian uống cạn một chén trà, đã nhìn thấy đằng trước một thôn làng nho nhỏ hiện ra.

Nhạc Thiên Tuyết còn chưa đi tới gần thôn kia, bên cạnh đã có người nói: "Đáng thương thật...! Nam nhân này xảy ra chuyện gì vậy? Lại còn để một nữ tử phải cõng hắn."

Là người dân trong thôn trang to nhỏ với nhau, Chiến Liên Thành nghe xong, mặt đen như đáy nồi.

Hắn định mở miệng kêu Nhạc Thiên Tuyết thả mình xuống, nhưng nàng lại nhanh hơn một bước nói:"Vị đại thẩm này, ca ca ta có bệnh, không thể đi nổi, chúng ta bị lạc đường ở đây, đại thẩm, người có thể thương tình cho chúng ta trọ lại một đêm không?"

Vị đại thẩm kia thấy thái độ Nhạc Thiên Tuyết rất thành khẩn, không có vẻ gì là vờ vịt, bèn cười tươi nói:"Thì ra là như vậy, hai người theo ta nào."

Sắc trời đã sẫm tối, Nhạc Thiên Tuyết lại không biết làm cơm, chỉ có thể đâm đầu vào rửa chén.

Con trai của đại thẩm đã sớm rời khỏi làng kiếm đường sinh nhai, nên đại thẩm chỉ sống cùng chồng mình ở đây suốt mấy năm trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.