Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 6




Trên đường về ký túc xá, Từ Dịch Nhiên cứ mãi nghĩ về lời nói của Lục Nhất Minh.Cậu lúc trước luôn sống trong hồi ức, cũng như Diệp Lạc nói, khóa chặt trái tim mình.

Giờ đây Nghiêm Uyên đã kết hôn, cậu cũng nên buông xuống. Có nên lại một lần nữa mở rộng trái tim ……

Đột nhiên bên cạnh truyền đến một câu, “Này, coi chừng.”

Từ Dịch Nhiên quay người tìm người phát ngôn, “Hả !” Như do bị thúc giục, Từ Dịch Nhiên bước hụt một bước xuống đường. Người qua đường tốt bụng vội chạy tới đỡ Từ Dịch Nhiên đứng dậy.

“Đã nhắc nhở em phải coi chừng rổi.”

Từ Dịch Nhiên phiền muộn, thầm nghĩ nếu anh không nhắc, không chừng tôi có thể tự thấy được. Trong ngực oán hận, nhưng vẫn là nên nói tiếng tạ ơn. Chân đau quá a…….

Diệp Lạc đỡ Từ Dịch Nhiên ngồi lên ghế dài bên đường, xoa chân.

“Làm sao vậy?”

“Chân có lẽ đã bị trật rồi.” Từ Dịch Nhiên ngẩng đầu, đau đến nỗi vành mắt cũng đã biến hồng.

“Nhanh đi bệnh viện.” Nói xong, Diệp Lạc liền dìu cậu đứng lên.

“Không rắc rối như vậy, chỉ là hơi đau.” Từ Dịch Nhiên đẩy anh ra, nhảy lò cò bạch bạch tiến về phía trước.

“Trật chân cũng có nặng có nhẹ, cứ đến bệnh viện xem qua đã. Em chờ chút, tôi đi đón xe.” Diệp Lạc đem cậu thả ở bên đường, chính mình đến đường lớn bắt xe.

Từ Dịch Nhiên đứng trên một chân, ngắm nhìn vẻ mặt khẩn trương của Diệp Lạc, thấy có chút buồn cười.

“Được rồi, đi thôi.” Diệp Lạc đỡ Từ Dịch Nhiên lên xe taxi, đi đến bệnh viện lân cận.

Trải qua một loạt kiểm tra, kết quả cuối cùng là “giãn dây chằng”. Diệp Lạc ở một bên dìu Từ Dịch Nhiên. Cậu phải nhảy lò cò từng bước, chân phải quấn băng, anh khẽ cười.

“Hay lắm sao mà cười !” Từ Dịch Nhiên cắn răng hỏi.

“Khụ khụ, không hề.” Diệp Lạc nỗ lực nhịn xuống tiếu ý.

Ra khỏi bệnh viện, Diệp Lạc lại đỡ Từ Dịch Nhiên lên taxi, quay về trường. Xuống xe, Từ Dịch Nhiên lại cứ từng bước nhảy nhảy về phía trước. Diệp Lạc vẫn ở bên cạnh đỡ cậu.

Đi được một đoạn, Từ Dịch Nhiên bám một tay vào Diệp Lạc, “Chờ chút, chân đau quá.” Nhảy lò cò nhiều quá, chân đã đau muốn khóc. Từ Dịch Nhiên định ngồi xuống ghế bên cạnh đường nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa mới chuẩn bị đi, chỉ thấy Diệp Lạc ở trước mặt đưa lưng về phía cậu.

“Làm gì thế ?”

“Tôi cõng em.” Diệp Lạc giải thích cho Từ Dịch Nhiên.

“Này, đây là bên ngoài, cõng cái gì mà cõng.”

“Không sao, buổi tối không có người.” Kỳ thực Diệp Lạc còn bỏ thêm một câu, “Cũng không phải là lần đầu tiên.” Chẳng qua là âm thanh rất nhỏ, Từ Dịch Nhiên nghe không được.

“Ách, tôi nghỉ một lát là có thể đi rồi. Không cần phải cõng.” Từ Dịch Nhiên hướng về phía cái ghế mà đi.

“Xấu hổ cái gì , nhanh lên.” Diệp Lạc lôi kéo tay Từ Dịch Nhiên. Cậu thấy Diệp Lạc nghiêm túc như vậy, cũng không còn cách nào khác, đành nằm úp sấp lên lưng anh.

Diệp Lạc cõng Từ Dịch Nhiên , đi theo con đường quen thuộc.

“Này, đây không phải đường về ký túc xá của tôi.”

“Ừ, là đường về ký túc xá của tôi. Chân em không tiện, đến chỗ tôi để tôi chăm sóc cho em.”

“Tôi vẫn còn một chân mà, không nghiêm trọng thế đâu.”Diệp Lạc chỉ cười không nói gì, vẫn cố chấp giữ nguyên lộ tuyến.

“Haiz, tôi tự hỏi sao lại thấy quen thuộc vậy. Chẳng lẽ tôi trước đây từng được anh cõng qua.” Mặt Từ Dịch Nhiên dán sát vào lưng Diệp Lạc, “ Quả nhiên thực sự rất quen thuộc !” Vị đạo này cũng phảng phất trong trí nhớ.

“Em quả nhiên không nhớ rõ, tôi đã cõng con ma men nhà em hai lần đó.”

“Hả, thật không…… Tôi nghĩ anh là đỡ tôi về. Đoạn anh đỡ tôi thì tôi vẫn còn nhớ.”

“Tôi hỏi khi không phải nhưng sao điểm quan trọng nhất thì em lại quên chứ.” Diệp Lạc dở khóc dở cười.

“Được rồi, mai tôi đến nhà Lục Nhất Minh ăn cơm, anh có thời gian rảnh không?”

“Ừ, có. Sáng mai em có tiết đúng không. Chúng ta cùng đi.”

“Ân.”

Trên đường buổi tối vắng người, ánh đèn đường leo lắt, Diệp Lạc cõng Từ Dịch Nhiên chậm rãi bước đi. Hai lần trước cũng không có phát hiện thì ra con đường này dài như vậy.

Mà bất tri bất giác, mối tương liên giữa hai người dường như gần hơn rất nhiều.

Hôm sau, Từ Dịch Nhiên mãnh liệt phản đối Diệp Lạc cõng, chỉ cho anh đứng một bên nâng đỡ.

“Em xuống lầu cẩn thận một chút, đừng đi nhanh như vậy.”

“Rồi , rồi.”

Một tay Từ Dịch Nhiên vịn vào lan can, chân nhẹ nhảy lò cò về phía trước, Diệp Lạc ở phía sau cẩn thận che chở.

“Hay tôi đi mua một cái gậy? Em không thể ngày nào cũng nhảy như thế này. Chân sẽ lại đau.”

“Em không cần, có phải là tàn tật đâu mà cần gậy.” Từ Dịch Nhiên vừa nói vừa nhảy, “A.”

“Làm sao vậy ?” Diệp Lạc vôi vã chạy lên trước mặt Từ Dịch Nhiên, “Chân đau sao ?”

“Không phải, cắn vào lưỡi rồi……”

“…………..”

Cuối cùng thì Từ Dịch Nhiên cũng từng bước lại từng bước nhảy đến nhà Lục Nhất Minh.

“Tiểu Nhiên nhi, chân huynh làm sao vậy ?” Lục Nhất Minh chứng kiến chân Từ Dịch Nhiên băng trắng kín, lo lắng hỏi.

“Không sao, hôm qua trên đường về bị trượt chân.”

“Ông lại không nhìn đường hả !”

“Không có gì, giờ thì tốt rồi. Không cần lo lắng.” Từ Dịch Nhiên biết Lục Nhất Minh trong lòng không yên tâm, “ Đúng rồi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, đừng có nói cho mẹ tôi.”

“Đã biết, tôi còn sợ dì trách tôi không chiếu cố tốt ông đây.” Lục Nhất Minh nhìn nhìn chân Từ Dịch Nhiên một chút, “Lát để Dĩnh Phàm đun thuốc bổ xương cho ông.”

“Ngu ngốc, tôi là thương dây chằng !”

“Uống thuốc bổ xương cũng được chứ sao, chẳng lẽ đun thuốc chữa dây chằng ?? Ông dám uống sao .”

Từ Dịch Nhiên đầu đầy hắc tuyến …..

Mà tại phòng bếp, Đỗ Dĩnh Phàm cùng Diệp Lạc một bên nấu ăn, một bên trò chuyện.

“Thầy Diệp.”

“Khụ khụ, có thể không cần gọi tôi như vậy, tôi so với các cậu cũng không lớn hơn bao nhiêu, gọi là Diệp ca là được rồi.”

“Ừ, được. Diệp ca, anh đối với Tiểu Nhiên là chân tâm sao ?”

Diệp Lạc không nghĩ đến Đỗ Dĩnh Phàm sẽ trực tiếp vào vấn đề như vậy, nhưng anh cũng không chút do dự trả lời, “Ừ, tôi thật sự nghiêm túc.”

Đỗ Dĩnh Phàm liếc nhìn Diệp Lạc thấy anh hơi kéo khóe miệng.

“Tuy rằng tôi cùng Tiểu Nhiên nhận thức không lâu, nhưng đã sớm coi cậu ta như em trai, nếu anh dám đối với cậu ấy không tốt, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.” Đỗ Dĩnh Phàm nói liền một lời, vô cùng trôi chảy.

“Ân, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với em ấy.”

Nghe Diệp Lạc khẳng định, Đỗ Dĩnh Phàm cũng cười cười. Hai người lại tiếp tục rửa rau, nấu cơm.

Lại nói về hai người đang ở phòng khách ngồi xem tivi vui đến quên trời đất, ngẫu nhiên bàn tán về tình tiết bộ phim và diễn viên , thỉnh thoảng lại ôm bụng cười bò ……. Nghe động tĩnh bên ngoài, hai người trong phòng bếp cũng bất giác mỉm cười.

Hoàn chương 28.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.