Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 49: Thân bại danh liệt (một)





Mà Thất công chúa chỉ huy quân đội Thạch tượng quỷ đợi cho vụ nổ qua đi đột nhiên xuất động, bọn họ xuyên qua luồng khí nóng còn chưa hoàn toàn tiêu tán, những địch nhân thực lực mạnh lọt lưới liền bị bao vây tầng tầng lớp lớp, thừa dịp bọn chúng bị tổn thương quân đoàn Thạch tượng quỷ vây công đánh chết. Nhóm Thần Quái cũng tiến lên hỗ trợ, hoặc là phóng trớ chú hoặc là trực tiếp công kích. Tóm lại, thời gian quân đội địch nhân bị giết chết chỉ cách nhau một đoạn thời gian rất ngắn.

Thấy tình hình như vậy, cho dù là người ngu ngốc cũng hiểu được, hôm nay bần đạo thắng định rồi. Đừng xem số lượng địch nhân vẫn còn chiếm ưu thế, nhưng mà bọn chúng không có ai chỉ huy, lại không có cao thủ trấn giữ. Mấy gã đại đầu mục và đại cao thủ Ngọc đế đã bị ta dọa cho sợ hãi chạy tán loạn hết rồi. Bên ta thì có Tru Tiên kiếm trận và tiểu Lục trấn giữ, hết thảy điều này làm cho sĩ khí địch nhân trực tiếp hạ xuống thấp nhất. Toàn bộ liền bắt chước lão Ngọc đế quay đầu bỏ chạy, không có bất kỳ người nào có dũng khí dừng lại đánh một trận với ta. Ta đây hiển lộ thực lực có thể giết chết ngay lập tức bảy gã chủ thần đỉnh cấp, ở trong mắt bọn họ sợ rằng đã biến thành quái thú vô cùng đáng sợ rồi thì phải?

Dưới tình huống như vậy, quân đoàn Thiên Sứ vốn tinh thần hạ xuống rất thấp đột nhiên phấn chấn hẳn lên. Nhất là những tướng lãnh Thiên sứ có kiến thức lại càng hưng phấn, cả đám nhanh chóng chủ động khiêu chiến. Lấy lực cơ động cao của Thiên sứ mà nói, đuổi đánh một đám địch nhân chạy tán loạn, quả thực là vô cùng thích hợp. Loại cơ hội nhặt công lao dễ dàng như thế này bọn họ làm sao bỏ qua được chứ?

Âu Dương Nhược Lan dĩ nhiên không ngăn trở bọn họ, nàng chỉ ra lệnh cho bọn họ tự mình kết trận hộ vệ xung quanh quân đoàn Kim long, không được phân tán khắp nơi. Dù sao kẻ địch cũng nhiều hơn chúng ta gấp trăm lần, một khi bọn chúng liều mạng quay ngược cắn một cái thì bên mình rất dễ bị đánh tan.

Những tướng lãnh Thiên sứ cũng hiểu đạo lý này, gật đầu đáp ứng ra lệnh tụ họp đại quân lại. Ta đây ở trong thành Thiên đường tập kết hơn một nghìn vạn quân đội. Hơn nữa đều là quân đội tinh nhuệ từ tiền tuyến điều về, lực chiến đấu của toàn thể tương đối cường hãn. Các tướng lãnh chỉ huy rõ ràng, nhanh chóng tụ họp đại quân thành trận hình nghiêm chỉnh, mấy chục triệu lính tiến hành đột kích. Năm vạn Kim long suất lĩnh đi đầu, giống như một thanh đao khổng lồ công phá chính diện quân địch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lúc này đã có thể nhìn ra điểm mạnh của quân đoàn Thiên Sứ, bọn họ tạo thành phương trận tiêu chuẩn trăm vạn người đột kích. Bất luận là địch nhân ở dưới mặt đất hay là trên bầu trời cũng ở trong phạm vi bọn hắn tấn công, chỉ cần bị bọn họ đuổi kịp liền bị bao vây triệt để. Cho dù là chủ thần cấp một cũng chỉ có một con đường chết. Quân địch tinh thần đã xuống rất thấp, nhìn thấy quân đội cường đại và tràn đầy sát khí như vậy lại càng không sinh nổi một tia ý niệm phản kháng. Chỉ biết cắm đầu chạy trốn, tận lực rời xa cái nơi kinh khủng nà càng nhanh càng tốt.

Trong quá trình đột kích chói mắt nhất chính là quân đoàn Kim long, mặc dù số lượng bọn chúng chỉ có năm vạn. Nhưng mà thể tích Kim long lớn hơn Thiên sứ rất nhiều, vì thế lực sát thương của bọn chúng quân đoàn Thiên Sứ không thể nào so sánh được. Sau khi đội hình thành lập ổn định, thực lực cá nhân cường đại đã hoàn toàn hiện ra.

Địch nhân vừa tiến vào phương trận của bọn họ liền bị nanh vuốt Kim long nhanh chóng xé thành mảnh nhỏ. Từ xa xa nhìn lại, bọn chúng tựu tựa như một cơn sóng thần bằng kim khí ập tới. Nơi Kim long đi qua thứ còn lại chỉ là vũ khí nứt gãy và mạnh vụn thi thể. So sánh với nhau thì quân đoàn Thiên Sứ ra tay còn nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất chết trên tay quân đoàn Thiên sứ còn có thể được toàn thây.

Quân đoàn Kim long bay ở phía trước, Anna dẫn đầu toàn thể công kích. Nàng hết sức buồn bực tình trạng hiện tại. Nàng vốn là lực chiến đấu chủ yếu nhất trong quân đoàn, mà hiện tại chưa có biểu hiện được nhiều, hoàn toàn bị xem như phương tiện chuyên chở. Bởi vì trên lưng nàng ngoại trừ Lệ Nhược Nhã ra, còn có Vong Ưu, Mân Nhi, Ái Liên Na cùng với hai vị Băng Hỏa công chúa. Có một đám pháp sư cường hãn như vậy ở cạnh, làm gì đến phiên Anna động thủ đây? Ngay cả Lệ Nhược Nhã cũng chỉ có thể ôm cây Nghịch Phản Thương ngồi ở một bên nhìn mà thôi.

Mà đám người Vong Ưu thì hưng phấn không thôi, liên tục nhắm vào mục tiêu sống ở trước mắt điên cuồng trút pháp thuật xuống. Đừng xem các nàng bình thời rất hòa thuận với nhau, một khi đi ra chiến trường tất cả đều rất nghiêm túc. Nếu như giết người có lẽ các nàng không làm được, nhưng mà địch nhân lần này đều là thuộc phe Hắc Ám, mỗi một tên đều là loại quái vật cực kỳ xấu xí, hèn hạ không cần phải nói. Bọn chúng còn thường dùng đầu lâu nhân loại làm thành dây chuyền đeo trên cổ. Chuyện này đã chọc giận tới các cô nương có tinh thần trọng nghĩa rất mạnh này.

Ỷ vào tiểu Lục cung cấp Thủy nguyên tố dư thừa, các nàng điên cuồng thi triển đủ loại pháp thuật. Cho dù là giết địch nhân nho nhỏ hay là chủ thần gì gì đều dùng pháp thuật cấp chín trở lên, căn bản không cần phải suy nghĩ đến vấn đề tiêu hao ma lực.

Trong đó Vong Ưu chính là điên cuồng nhất, bản thân nàng chiếm hết bảy phần địch nhân, bao gồm tất cả cao thủ cấp thứ thần trở lên, Tự Bạo trùng ở trong Ngọc Như Ý đã sớm được nàng thả ra mở đường, chính nàng không ngừng dùng cấm chú liên tục oanh tạc, khiến cho đám người Mân Nhi không còn bao nhiêu địch nhân để đánh. Ba thành còn lại Mân Nhi và Ái Liên Na phân ra làm hai, còn thừa lại một ít thuộc về Băng Hỏa công chúa. Dĩ nhiên Lệ Nhược Nhã nếu muốn tranh giành nhóm địch nhân này trên tay Băng Hỏa công chúa thì rất nhẹ nhàng. Thế nhưng, nàng là Thiên sứ cao ngạo khinh thường hành vi cướp đoạt tạp nham này, cho nên nàng dứt khoát nhường cho hai vị Băng Hỏa công chúa luyện tay.

Có cao thủ như các nàng mở đường, quá trình quân đội tiến công nhanh đến mức kinh người, một đường tiến mạnh cơ hồ không có chút trì hõan. Hơn nữa quân địch biểu hiện quá kém, cho nên phe ta cực kỳ thoải mái công kích. Rất nhanh, bọn họ đã đuổi giết ra vài ngàn dặm, cuối cùng xỏ xuyên qua trận địa quân địch.

"Quân đội tách ra hai bên, vòng qua sau lưng thành Thiên đường, giải trừ đội hình bao vây của bọn chúng." Vong Ưu ra lệnh. Sau đó chính nàng mang theo quân đoàn Kim long chuyển về phía sau, chém thẳng vào khu vực quân địch ổn định và dày đặc nhất. Vong Ưu vốn thông minh không nào để cho bọn chúng có cơ hội trở mình.

Đám người Vong Ưu vừa đánh ra ngoài vòng vây liền tiến hành bao vây ngược lại. Mà bần đạo thì đứng giữa vòng vây đó. Ta chuyển động quanh khu vực gần thành Thiên đường thành, bởi vì chỗ này có nhiều cao thủ địch nhân nhất, ta không thể để mặc cho bọn hắn làm cho quân đội của ta tổn thất được. Vì thế ta điều khiển Tru Tiên kiếm trận bay loạn trong lòng quân địch, qua lại xen kẽ, cắt đứt quân đoàn tinh nhuệ của địch thành nhiều mảnh nhỏ. Cho đến khi toàn bộ bọn chúng sợ hãi chạy trối chết mới thôi.

Sau khi bần đạo chém thêm mấy gã chủ thần cấp một, đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy chung quanh Thiên đường toàn là địch nhân chật vật chạy trốn, toàn bộ đã giải tán hết, hẳn là không thể nào tiếp tục gầy dựng lại quân đội. Lúc đó ta mới thở phào nhẹ nhỏm, biết rằng địch nhân không có khả năng cắn ngược nữa rồi. Vậy thì một chuyện mấu chốt cuối cùng chính là tru diệt đầu đảng của tội ác, lão già Ngọc đế.

Lúc này Ngọc đế đang ở ngoài vạn dặm nhíu mày nhìn lại này. Mặc dù tình cảnh không ổn và mới vừa bị đánh bại, nhưng người này vẫn còn cực kỳ trầm ổn, không hề bối rối chút nào, không hỗ là Ngọc đế thống trị Thiên Đình mấy chục ngàn năm Cho dù hắn hèn hạ vô sỉ cỡ nào, chỉ tính riêng phần khí độ này đã khiến cho lòng người phải sợ hãi than thở rồi.

Ở chung quanh Ngọc đế ngoại trừ mình nhân mã của hắn là ba mươi vạn thiên binh thiên tướng ra, còn có mấy nhóm thuộc hạ phân tán vừa thu nhận. Tất cả đang trợn mắt nhìn nơi màn trình diễn tru diệt kinh khủng ở phía xa. Bọn họ quả thực không thể tin được, quân đội cường đại như vậy lại có thể thất bại, còn là nghiêng hẳn về một phía. Tất cả mọi người nhịn không được từ sâu trong nội tâm sinh ra sợ hãi đối với Thiên Không Thành. Rất hiển nhiên, Thiên Không Thành kinh khủng đã trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn trong lòng bọn họ.

Trải qua giết chóc hồi lâu, oán khí trong lòng bần đạo xem như bộc phát hoàn toàn. Lúc này ta phát hiện ra vị trí Ngọc đế cũng không nhịn được nữa. Nghĩ ân ân oán oán xưa nay với tên này, bần đạo nhất thời lửa giận lại bộc phát. Là hắn, chính vì tư tâm của bản thân hắn đã liên hiệp với Jesus mưu hại ta cùng Athena. Ý đồ cướp đoạt Hạo Thiên thần kiếm. Là hắn, vì muốn che dấu tội lỗi, không tiếc trợ giúp Thiên Chiếu và Tu Tả tội ác ngập trời tàn sát sinh linh. Cũng là hắn, vì muốn đạt thành mục đích độc bá Đông Phương Thần Giới, cả gan cấu kết người chim hãm hại ân sư và Phật tổ.

Quan hệ giữa ta và hắn chính là thù hận như biển. Nghĩ đến những thứ này, ánh mắt bần đạo lập tức đỏ bừng, ta chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân đang muốn sôi trào lên, tựa như cả người đang có liệt hỏa hừng hực thiêu đốt vậy.

Khi tâm tình tăng lên đến đỉnh điểm, bần đạo ngửa mặt lên trời gầm hét lên: "Ngọc đế lão nhi, có ngon đừng chạy." Vừa la xong, bần đạo lập tức thoát khỏi Tru Tiên kiếm trận, hóa thân thành tia sáng lao thẳng tới chỗ Ngọc đế.

Ngọc đế nhìn thấy ta lỗ mãng như thế hai mắt đột nhiên sáng ngời, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng nói: "Tiểu tử Tam Phong này khẩu khí không nhỏ, trẫm đứng ở đây đợi ngươi tới bắt đó." Vừa nói dứt lời, hắn cũng tự mình lao về phía ta. Hiển nhiên, hắn nhìn thấy ta thoát khỏi Tru Tiên kiếm trận nên cho là có cơ hội tốt. Vì thế hắn mới khẩn cấp xung phong, dựa theo ý nghĩ của hắn, chỉ cần có thể bắt sống ta. Vậy thì trận chiến này hắn tuyệt đối có thể lật ngược được tình thế. Lấy thực lực của hắn, đừng nói bắt một gã chủ thần cấp một như ta, chỉ sợ bắt giữ chủ thần đỉnh cấp cũng không thành vấn đề. Mặc dù hắn biết rõ trên tay của ta có Hạo Thiên thần kiếm, nhưng cũng không thèm quan tâm. Dù sao chênh lệch giữa chúng ta cũng hơn hai cấp bậc mà.

Hai người chúng ta lao tới với tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách vạn dặm. Khi tới gần nhau chừng mười dặm, Ngọc đế cười lạnh một tiếng, nói: "Không hỗ là Tam Phong, nếu không ngu ngốc thì cũng là kẻ điên khùng mà thôi, người như ngươi có thể thành cái gì chứ? Trói lại cho ta !" Dứt lời hắn tiện tay thả ra một sợi Khổn Tiên Thằng (sợi dây thừng trói tiên) kim quang lấp lánh, sợi dây hóa thành một con Kim long ngự gió mà đi, lấy tốc độ nhanh như thiểm điện quấn lấy ta. Khổn Tiên Thằng chính là bảo vật đỉnh cấp của Thiên Đình, đầu tiên được luyện trong lò bát quái của Thái Thượng lão quân ba năm, sau đó Ngọc đế dùng Thiên Hỏa tế luyện lần nữa, chuyên môn dùng để bắt giữ thần minh.

Tốc độ Khổn Tiên Thằng cực nhanh, hơn nữa nó chuyên phá các loại pháp thuật phòng hộ, một khi bị nó trói lại sẽ tự động giam cầm hết thảy pháp thuật hoặc thần thông của người bị trói. Chính thực là một kiện siêu cấp thần khí. Nó cũng là thần khí cuối cùng mà hiện tại Ngọc đế có thể lấy ra.

"Ha ha." Bần đạo nhìn thấy vật này cũng không thèm quan tâm, cười to nói: "Lão già ơi là lão già, ngươi cũng quá khinh thường kẻ điên rồi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, nhà ngươi còn ngu hơn cả kẻ điên nữa. Phá cho ta !"

Bần đạo gầm lên giận dữ, Khổn Tiên Thằng vô duyên vô cớ ngừng lại, cùng lúc đó Hạo Thiên thần kiếm ở trên tay ta đột nhiên tản mát ra một đạo kiếm quang thật to, lưu chuyển hàng tỉ ngôi sao chèn ép tinh thần, từ thân kiếm phát ra ánh sáng ngọc đại biểu cho dị năng đầu tiên của Hạo Thiên thần kiếm, chính là sắc bén không gì không phá nổi.

Bần đạo nhẹ nhàng vung tay lên, pháp bảo Khổn Tiên Thằng nổi tiếng khắp Thiên Đình đã bị Hạo Thiên thần kiếm hoàn toàn bao vây ở bên trong, hàng tỉ ngôi sao xuyên qua bắn phá nó thành phấn vụn.

Ngọc đế liền sợ ngây người, bần đạo không hề do dự chút nào, thừa cơ hội này ta dốc toàn lực khống chế Hạo Thiên thần kiếm triển khai tuyệt học đắc ý nhất của ta là Thái Cực kiếm pháp. Ta huy động cánh tay bắn ra vô số đạo Kiếm hoàn vây quanh Ngọc đế.

Ngọc đế lúc này mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng triển khai thân pháp né tránh trận địa Kiếm hoàn, vừa chật vật tránh né lấy Hạo Thiên thần kiếm công kích, vừa bi phẫn nói với ta: "Đây là xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao có thể phát huy ra thuộc tính xuyên phá của Hạo Thiên thần kiếm chứ? Đây rõ ràng là kỹ năng chỉ có cấp bậc như sư phụ ngươi mới có thể thi triển mà?" Nhìn bộ dạng đau lòng kia cơ hồ là sắp khóc đến nơi rồi.

"Khà khà, đúng là ngu ngốc." Bần đạo cười nói: "Đạo gia ta tại sao phải nói cho ngươi biết, ta muốn ngươi buồn bực đến chết vì sự ngu ngốc của mình đó! Ha ha, xem kiếm!" Dứt lời bần đạo xuất ra một kiếm nhanh hơn một kiếm, không cầu có công chỉ cầu liên tục quấn lấy, toàn lực phát huy bao vây triệt để lão Ngọc đế vào trong vòng Kiếm hoàn của ta. Bây giờ ta đang chờ đợi Thiên Không Thành bay qua đây là hết thảy mọi chuyện thuận lợi.

Tâm tình bần đạo lúc này cực kỳ hưng phấn. Cuối cùng ta cũng ám toán được lão Ngọc đế lấy âm hiểm nổi tiếng kia một lần, thật sự là có một chút cảm giác thành tựu. Quả thực ta đây rất là khoan khoái.

Nếu như nói thật thì đạo lý cũng không hề phức tạp. Lần trước, bần đạo cứu viện Đạo Môn từng bị con khỉ kích thích nên xuất thủ tập kích siêu cấp chủ thần Hòa Lạp. Lúc ấy ta dùng lá cây của tiểu Lục làm vật dẫn truyền toàn bộ năng lượng từ chỗ tiểu Lục tiến vào trong Hạo Thiên thần kiếm. Rốt cục có thể phát huy ra năm thành thực lực của Hạo Thiên thần kiếm, chỉ một kích phá liền hủy năm kiện thần khí của Hòa Lạp. Tiếp theo là đánh cho Hòa Lạp không có khả năng hoàn thủ.

Chuyện này nhắc nhở bần đạo, trên đường ta trở về lần này đã nhờ tiểu Lục dùng một lớp vỏ cây tốt nhất trên người hắn tạo thành một cái lớp vỏ bao bọc phần chuôi Hạo Thiên thần kiếm. Công dụng vẫn giống như lá cây kia, nó có thể truyền năng lượng của tiểu Lục trực tiếp vào trong Hạo Thiên thần kiếm. Bởi vì lần này là lớp vỏ cây tinh tuyển nên hiệu quả tốt hơn rất nhiều, không đến nổi xuất hiện tình trạng một kích là hỏng. Cho nên ta có thể liên tục nhận được năng lượng của tiểu Lục, do đó lão Ngọc đế đã bị vây ở chỗ này.

Thế nhưng, lần trước tiểu Lục phải không ngừng truyền năng lượng vào đến cuối cùng mới phát huy được năm thành uy lực Hạo Thiên thần kiếm. Nhưng mà bây giờ vì muốn gia tăng tính bí mật tiểu Lục chỉ có thể chậm chạp truyền năng lượng. Cho nên hiện tại ta chỉ có thể phát huy ra ba thành uy lực của Hạo Thiên thần kiếm. Cũng may ba thành thực lực cũng tạm đủ rồi, thuộc tính không gì không phá đủ để hủy diệt Khổn Tiên Thằng, cũng khiến cho Ngọc đế lâm vào sợ hãi. Không dám khinh thường ta nữa, hắn bây giờ chỉ có thể bị động chịu đòn mà không hề có lực hoàn thủ.

Mặt khác, ta có thể phá hủy Khổn Tiên Thằng ngoại trừ Hạo Thiên thần kiếm sắc bén ra. Còn có một nguyên nhân trọng yếu nữa, đó chính là ta từ chỗ Lão Quân sư huynh biết được một bộ phận khẩu quyết sử dụng Khổn Tiên Thằng. Mặc dù mệnh lệnh của ta không có tác dụng bằng Ngọc đế, nhưng mà quấy nhiễu một lát vẫn được. Chính vì thế lúc nãy ta mới làm cho Khổn Tiên Thằng bất chợt ngừng lại. Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng mà đối với bần đạo thời gian nhiêu đó này đã quá đủ rồi. Ta đây có thể khắc chữ trên thân con ruồi đang bay kia mà, chém trúng một sợi Khổn Tiên Thằng đứng yên là quá dễ dàng.

Nếu như không có đoạn khẩu quyết này, bần đạo ứng phó Khổn Tiên Thằng sẽ phải hao phí không ít công sức. Hơn nữa, một khi làm như vậy sẽ bại lộ thực lực của ta, đừng mong vây khốn lão Ngọc đế như hiện tại.

Thế cục bây giờ đúng là quá tốt. Song đúng lúc đó, một nguy cơ khác từ từ lộ ra. Bần đạo trong giây lát ý thức được vấn đề này, trong lòng nhất thời cả kinh.

Thì ra, Ngọc đế bị khốn trụ hồi lâu, thiên binh thiên tướng dưới tay hắn cũng sẽ không đứng nhìn, ba mươi vạn đại quân lập tức giết qua chỗ chúng ta. Mặc dù sự gia nhập của bọn hắn không có uy hiếp an toàn của ta. Nhưng mà, nếu như bọn chúng bất kể hy sinh tính mạng tấn công mạnh mẽ hoàn toàn có thể làm nhiễu loạn kiếm thế của ta, do đó lão Ngọc đế sẽ thoát ra ngoài. Ta mất khí lực cực lớn, thật vất vả mới vây khốn hắn lại, làm sao cam tâm để hắn chạy thoát chứ?

Cho nên bần đạo bắt đầu lo lắng, vấn đề mấu chốt bây giờ là đánh giá Thiên Không Thành và thiên binh thiên tướng rốt cuộc ai tới nơi này trước. Thiên Không Thành tới trước ta nắm chắc thu thập cả đám thiên binh thiên tướng kia luôn. Còn nếu như thiên binh thiên tướng tới trước, lão già Ngọc đế sẽ thoát đại nạn rồi, lần sau có muốn bắt hắn sẽ khó khăn hơn nhiều. Cơ bản là không thể nào thực hiện được.

Lúc này chiến trường của chúng ta cách Thiên Không Thành hơn ba ngàn dặm, cách thiên binh thiên tướng có hơn sáu ngàn dặm. Thoạt nhìn tựa hồ bên phía chúng ta gần hơn một ít. Nhưng mà Thiên Không Thành to lớn như vậy, tốc độ di động làm sao có thể so sánh với thiên binh thiên tướng? Tốc độ hai bên xê xích quá xa, y theo bần đạo tính toán, phe tới đầu tiên chắc chắn là thiên binh thiên tướng rồi. Ta đây cực kỳ buồn bực, căm tức vung kiếm tấn công tới tấp, bắt đầu hạ xuống sát chiêu.

Mà lão Ngọc đế cũng nghĩ đến chuyện này, ngược lại không có nóng nảy chút nào. Chẳng qua không ngừng né tránh, đồng thời trêu chọc: "Tiểu tử, ta thừa nhận hôm nay ngươi thắng, nhưng mà chỉ cần ngươi giết không được ta, hãy đợi ngày sau ta xử ngươi ra sao!"

"Hừ." Bần đạo căm tức nói: "Cũng chỉ là con chó mất nhà, ngươi có thể làm gì ta được?"

"Ha ha, đủ cuồng." Ngọc đế cười âm độc nói: "Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp. Ngươi sau này cũng nên cẩn thận một chút, bất kể đi đâu cũng phải mang theo các vị phu nhân đó. Nếu không, lỡ may bị trẫm đụng phải, hắc hắc, trẫm có thể không khách khí. Ha ha."

"Tên phế vật không biết xấu hổ." Bần đạo giận dữ gầm lên: "Đối phó nữ nhân thì tính bản lãnh gì chứ? Có ngon ngươi tìm đến ta nè!"

"Có ngon ngươi bỏ Hạo Thiên thần kiếm xuống, ta đây liền đi tìm ngươi tính sổ." Ngọc đế cười hắc hắc nói.

"Khốn nạn !" Bần đạo chửi ầm lên: "Ngươi cao hơn ta hai cấp bậc còn nói được những lời này, ngươi rốt cuộc có còn liêm sỉ hay không hả?"

"Liêm sỉ? Ha ha." Ngọc đế cười nói: "Thứ đó nhàm chán lắm, không có cũng được, chỉ cần ta thu thập được ngươi rồi thu lấy Hạo Thiên thần kiếm là tốt rồi. Nếu như ngươi chịu giao Hạo Thiên thần kiếm cho ta, bản thân ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, thế nào?"

"Ngươi không đi chết luôn cho rồi?" Bần đạo cười lạnh nói: "Một tên không biết đến liêm sỉ mở miệng nói chuyện ai mà tin?"

"Không tin thì thôi !" Ngọc đế bất cần nói.

"Ngươi cũng nghe cho ta." Bần đạo căm tức nói: "Cho dù lần này ngươi chạy thoát, ta cũng sẽ có biện pháp bắt ngươi tru diệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.