Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 46: Đếm ngược thời gian đến giải Kim Phượng




Cho tới hiện tại, một màn vừa nãy phát sinh vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, nhớ tới linh lực dâng trào mênh mông của Trần Lạc, lại khiến Lãnh Cốc không nhịn được tê dại đầu óc. Lại nghĩ tới thứ đồ chơi linh tượng bạo liệt, hung tàn ngập trời của Trần Lạc, không biết đó là thứ linh tượng gì, khiến linh hồn hắn vẫn còn đang run rẩy.

Không phải lần đầu tiên Lãnh Cốc chịu đả kích, cẩn thận nghĩ lại, chính hắn cũng bị Trần Lạc đả kích không biết bao nhiều lần. Lúc ở học phủ Trung Ương, cái gì là Thái Dương song linh nguyên, một tiếng gào to khiến linh hồn người ta trở về chỗ cũ, một mình đấu mấy ngàn người, đấu thiên kiêu, đấu pháp tắc tiểu linh giới, đấu đại lão học phủ, đấu tự nhiên, đấu đại thương thiên. Lúc ở thành Thanh Đế, nào là Cửu Cung đại trận cục, nào là trong nháy mắt sáng tạo ra không trận pháp không gian, nào là trạng thái tinh thần Đại Vô Cực, đấu mười đại thiên kiêu Trận pháp, đấu trận pháp bảy mày, đấu phe phái chính tông, đấu Quang Minh điện, đấu tự nhiên, đấu Đại Thương Thiên… Nào là Vu pháp nghịch thiên, Trận pháp nghịch thiên… Trời ơi!

Hai năm qua, cả hai đại lĩnh vực Vu pháp và Trận pháp, Trần Lạc đều đạt được thành tựu nghịch thiên, mỗi một thứ đều đủ để ngạo thị thiên hạ, loại người này quả thực biến thái không có giới hạn, tụ tập rất nhiều thành tựu nghịch thiên cùng kiêm, nói không khoa trương chút nào, nếu như thế giới Huyền Hoàng tồn tại một người nào như vậy, đây cơ hồ là một dạng như Thần Ma, hoàn toàn có thể nghênh ngang đi lại, là một loại đả kích kịch liệt với Vu sư và Trận sư khắp thiên hạ. Nhưng còn may, xem như ông trời có mắt, giáng thẩm phán xuống đầu gia hỏa này.

Là bằng hữu, Lãnh Cốc không hi vọng Trần Lạc bị thẩm phán, nhưng là một Vu sư, là một vị thiên kiêu, hắn thật không hi vọng trên thế giới này có một tồn tại biến thái như Lạc gia. Có suy nghĩ như vậy trong lòng, kỳ thực Lãnh Cốc vẫn cảm thấy có lỗi với Lạc gia, cảm thấy lòng mình còn quá nhỏ, nhưng sau đó lại nghĩ, không phải như vậy, đây không phải vấn đề lòng dạ không đủ, dù lòng dạ có lớn hơn nữa, cũng không thể chấp nhận được một tên đại biến thái, cả Vu pháp và Trận pháp đều nghịch thiên.

Nguyên bản sau khi Lạc gia bị thẩm phán, Lãnh Cốc cảm thấy tất cả đã qua, lòng tự tôn bị đả kích cũng quay trở lại, cũng có thể đường hoàng ra dáng tu hành, ít nhiều cũng thấy được điểm quang vinh và tương lai sán lạn. Nhưng hiện tại, không tưởng nổi tu vi Lạc gia dĩ nhiên… Mẹ nó, dĩ nhiên không hề bị thẩm phán, không những không bị thẩm phán, hơn nữa còn mạnh hơn hai năm trước nhiều lắm.

Linh lực dâng trào mênh mông kia, đó còn là linh lực sao? Đó là biển rộng mới đúng chứ? Đó là sóng vỗ cuồn cuộn mới phải? Coi như ôn dưỡng linh tượng một trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm, liệu có được linh lực thâm hậu như Lạc gia? Còn có linh tượng của Lạc gia, cái thứ khi tức bạo liệt kia, cơn giận giữ ngợp trời kia, ngay cả linh bảo thượng cổ Phạm Nguyệt Hồng Liên của Táng Hoa cũng không gánh nổi, thi triển ra Hoa Chi Luân Hồi vẫn là niềm kiêu ngạo của nàng cũng không áp chế nổi, cuối cùng chỉ có thể vạch trần cửu thiên mới miễn cưỡng áp chế, quan trọng nhất chính là, linh tượng của Lạc gia từ đầu tới cuối ngay cả mặt mũi vẫn chưa hề lộ ra.

- Hiện tại người bên ngoài còn không biết tu vi Lạc gia không có bị thẩm phán, nếu như biết được… Chà chà… Không biết sẽ dọa chết bao nhiêu người, cũng không biết đám gia hỏa tự cho là thiên kiêu, một lòng kiêu ngạo nghe được chuyện này, sẽ bị chà đạp đến cỡ nào.

- Ai, người so với người, hàng so với hàng thực là… Người ta nói không sai, chẳng ai muốn chính mình sinh ra cùng thời với Lạc gia. Hắn dây không phải tự mình tìm phiền phức sao?

Lãnh Cốc liên tiếp than thở, thật sự không chịu được sự thực Lạc gia một lần nữa vấn đỉnh. Thấy bộ dáng Tần Phấn ở một bên suy tư, Lãnh Cốc hỏi:

- Ta nói này điện hạ, ngươi cũng nói mấy câu xem nào.

Tần Phấn xoay người, nhìn hắn, cứ thế nhìn, hỏi:

- Ngươi muốn ta nói gì đây?

- Nói cái gì cũng được.

- Không phải, ngươi bảo ta nói gì? Ta có thể nói gì được? Ta không có lời nào để nói.

Tần Phấn mỹ nam, tuyệt đối là nam tử tuấn tú nhất trên thế giới này, tuấn dật phi phàm, chỉ là hiện tại, trên khuôn mặt tuấn dật biểu lộ ra thần tình khá là ưu thương, mi tâm nhíu chặt, hơi lắc đầu, nói:

- Ta qua bên kia vào vườn đi dạo.

- Ngươi đi đi, ta lười vận động, ai…

Lãnh Cốc nằm nhoài trên bàn đa,s than thở, nện ngực giậm chân.

Vườn đây là một vườn hoa, bên trong đủ loại hoa màu hồng nhạt, đóa hoa nở rộ tỏa ra vô hạn sinh cơ, Tần Phấn không nhận ra loại hoa này, nhưng sau khi nhìn thấy vẫn đoán ra được tên loại hoa này, là hoa Cửu Thiên Ngũ Uẩn, bên trong hàm chứa khí tức sinh mệnh nồng đậm, có tác dụng bảo dưỡng dung nhan, nghe nói có thể thanh xuân mãi mãi. Còn nghe nói, thứ đồ chơi này cũng là linh dược thượng đẳng trị liệu Linh Hải, có thể khiến Linh Hải gãy vỡ thức tỉnh, trọng yếu nhất là có thể ôn dưỡng linh tượng, ngửi mùi thơm ngát một lần bằng mười năm tĩnh tu, tuyệt đối là bảo vật vô giá trên thế gian đương thời, cũng là tài nguyên tu hành cực kỳ hi hữu. Có điều, trong thiên hạ chỉ có một người mới có thể trồng được thứ đồ chơi này, người đó chính là Táng Hoa.

- Tiểu Tần vương tử, làm sao chỉ có một mình ngươi, hai người bọn họ đâu?

Táng Hoa mặc một bộ bạch y đứng trong khóm hoa, tựa như tiên nữ cửu thiên, tại giống như tiên tử trong hoa, lông lẫy, một tấm dung nhan phượng nghi thiên hạ, hoàn mỹ tuyệt sắc, vừa giống như đến từ nguyệt cung cửu thiên, cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm. Nàng hơi khom người, tóc dài tự nhiên buông xuống, đúng là đang hái Cửu Thiên Ngũ Uẩn hoa.

- Trần Lạc đang tắm, Lãnh Cốc đang ngẩn người.

Tần Phấn xem ra rất tôn kính Táng Hoa, trước tiên chào một tiếng Hoa tỷ, sau đó mới đáp lời. Hắn biết thân phận của Táng Hoa, chính là vì biết, thế nên mới không dám có bất kỳ thất lễ.

- A, gia hỏa kia quả nhiên vẫn không nhịn được, đã đi tắm rửa rồi.

Táng Hoa phong thái trác việt, dáng vẻ ưu nhã, tay ngọc thon dài hái cánh hoa Cửu Thiên Ngũ Uẩn, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc, cười nói:

- Chỉ là tiểu tử Lãnh Cốc còn đứng đó làm gì đây.

- Đại khái là bị việc Trần Lạc sau khi chịu thẩm phán không đánh mất tu vi dọa cho như thế.

- Bị dọa? Ha ha, nói ra cũng phải, hai năm trước gia hỏa kia lấy Vu pháp nghịch thiên, bên ngoài đồn đại tu vi hắn mất hết, kết quả thì sao, nửa năm trước hắn lại lấy Trận pháp nghịch thiên, chỉ là ai có thể nghĩ đến những thành tựu nghịch thiên của hắn không có bị thẩm phán, đây thực sự là một chuyện khó có thể tin nổi, phàm là người tu hành, có ai có thể tiếp thu một tồn tại nghịch thiên như hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.