Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 45: Lễ chúc mừng




Vừa nãy tuy hắn nhắm hai mắt, nhưng cũng có thể cảm giác được bầu trời biến hóa, Táng Hoa chỉ tay, bầu trời thật sự giống như bị chọc thủng, chảy ra ánh sáng không biết là thứ đồ chơi gì, thần thánh mênh mông, bên trong càng hàm chứa một loại khí tức Quang Minh cực kỳ tinh thuần, tinh thuần hơn bất kể loại Quang Minh nào hắn từng gặp qua.

- Ta không phải người?

Táng Hoa đột nhiên nở nụ cười, đó là một loại bật cười yên lặng:

- Ngươi không biết ngại nói ta không phải là người? Ngươi hỏi hai người kia một chút, ta và ngươi so ra, ai càng không giống người hơn?

Lãnh Cốc nhìn Táng Hoa, trong đầu lập tức hiện ra tình hình vừa nãy, Táng Hoa giơ tay chỉ thẳng lên trời, trực tiếp vạch trần cửu thiên, sau đó nhìn về phía Trần Lạc, trong đầu cũng hiện ra lôi vân bão táp và tiếng nộ hống trầm muộn phảng phất như đến từ viễn cổ. Hắn lắc đầu một cái, cảm thấy hai kẻ trước mắt này đều không phải người, hắn rất muốn hỏi Táng Hoa một chút, người bình thường có thể chỉ tay vạch trần cửu thiên được sao? Có thể khiến cho cửu thiên thần quang giáng lâm được sao? Hắn cũng rất muốn hỏi Trần Lạc một chút, người bình thường có thể có linh tượng khủng bố như vậy sao? Khủng bố bạo liệt đến cực điểm, hung tàn đến cực điểm, cơn giận giữ ngợp trời, hận không thể cắn nuốt cả thiên địa, nói xem hai người các ngươi là người? Con mẹ nó, ai tin chứ!

- Ngươi đến tột cùng là thành tựu linh tượng gì?

Vì áp chế linh tượng Trần Lạc, Táng Hoa đã phải tiêu hao linh bảo thượng cổ Phạm Nguyệt Hồng Liên, thi triển thuật thần thông Hoa Chi Luân Hồi, lấy chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn huyền diệu đại tự nhiên đồng thời áp chế cũng không làm nên chuyện gì, cuối cùng không thể không mở ra Ngân Hà Cửu Thiên mới áp chế được, quan trọng là linh tượng gia hỏa này từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xuất hiện. Táng Hoa thực sự không thể tưởng tượng được đến tột cùng là linh tượng gì mới có thể kinh khủng như vậy, tiếng nộ hống phảng phất đến từ viễn cổ kia, cho đến hiện tại vẫn còn vang vọng bên tai, đầy rẫy hung tàn bạo liệt, cơn giận ngợp trời, quả thực không cách nào hình dung.

Nghe thấy Táng Hoa muốn hỏi vấn đề này, Tần Phấn và Lãnh Cốc cũng chăm chú nhìn Trần Lạc, bọn họ cũng rất muốn biết đáp án.

Trần Lạc đứng lên, vừa nãy áp chế linh tượng, hiện tại chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, liếc mắt nhìn ba người, lắc đầu một cái, nói:

- Đừng hỏi ta, đừng nói các ngươi muốn biết, ngay ta đây cũng muốn biết.

- Ngươi ngay cả mình thành tựu linh tượng gì cũng không biết?

- Kỳ quái lắm sao?

Trần Lạc bất đắc dĩ đáp lại.

Lẽ nào không kỳ quái? Thiên hạ có người nào ngay cả mình thành tựu linh tượng gì cũng không biết?

- Hai năm trước ngươi lấy Vu pháp nghịch thiên, ba đại thành tựu nghịch thiên rõ ràng bị thương thiên thẩm phán, tại sao…

Táng Hoa lại hỏi ra một vấn đề mấu chốt, vấn đều này thì Tần Phấn và Lãnh Cốc đồng dạng cũng muốn biết.

Trần Lạc xoa xoa cái trán lấm tấm mồ hôi, liếm môi khô khốc, cười nhạo một tiếng, khinh thường nói:

- Trời xanh tính là cái lông, cho nó thêm ba cái mật cũng không thẩm phán được lão tử.

Dứt tiếng, Lãnh Cốc chỉ cảm thấy cả người tê dại, khóe miệng Tần Phấn không nhịn được co giật hai lần, miệng nhỏ mê người của Táng Hoa cũng hơi đóng mở, muốn nói cái gì nhưng lại thôi. Ba người không phải chưa từng gặp gỡ kẻ tùy tiện, cũng không phải chưa từng gặp gỡ kẻ hung hăng, nhưng cái kiểu coi trời bằng vung, chẳng chút kiêng kỵ như gia hỏa trước mắt này, bọn họ tuyệt đối gặp lần đầu tiên, cái gì là trời xanh tính là cái lông, cho nó ba cái mật cũng không thẩm phán được lão tử? Hắn cũng quá…

Kỳ thực, nói xong câu đó, chính Trần Lạc cũng không nhịn được buồn cười, thấy dáng vẻ sững sờ của ba người, hắn cười nói:

- Được rồi, ta chỉ nói đùa một chút thôi, các ngươi đừng tin là thật chứ, cả người đổ mồ hôi, kiếm một chỗ đi tắm đi.

- Ngươi cứ đi như vậy sao?

- Thế nào, ngươi còn có chuyện gì?

- Vì áp chế linh tượng của ngươi, Phạm Nguyệt Hồng Liên của ta bị làm hỏng rồi, lẽ nào ngay cả một câu cảm ơn ngươi cũng không có?

- Ngược lại quên mất, thật ngại quá, chân thành cảm tạ ngươi.

- Chỉ thế thôi sao?

- Vậy ngươi muốn làm thế nào?

- À…

Táng Hoa ngẩng đầu nhìn, nói:

- Nơi đây nháo ra động tĩnh lớn như vậy, hấp dẫn không ít người tới, chúng ta trước vẫn nên rời đi rồi nói sau.

Dứt lời, Táng Hoa vung tay lên, ba người còn không biết chuyện gì xảy ra, sau một khắc liền đến một tòa trang viên mỹ lên, trong trang nồng đậm linh khí, hoa thơm chim hót, sinh cơ dạt dào, các loại hoa cỏ khiến người ta hoa mắt, tựa như lạc vào một rừng hoa.

- Đây là nơi nào nhỉ?

- Một tòa trang viên tại vực Tây Ách.

Trần Lạc âm thần kinh hãi, không biết Táng Hoa thi triển thủ đoạn gì, trong nháy mắt công phu đã đến vực Tây Ách, tu vi cao thực là tốt, muốn đi tới đâu chỉ là việc cỏn con, thoáng chốc đã tới.

- Ngươi đưa chúng ta đến nơi này làm gì?

Tận mắt thấy Táng Hoa vạch trần cửu thiên, trong lòng Trần Lạc vẫn còn có chút mâu thuẫn với nàng, nghĩ lại cửu thiên là đia phương thế nào, đây chính là chỗ ở trước đây của chư thần, nàng này chỉ tay liền vạch trần, người như vậy, có thể không khiến người ta sợ sệt sao?

- Vẻ mặt đó của ngươi là sao, chẳng lẽ còn sợ ta ăn ngươi?

Táng Hoa tức giận nguýt Trần Lạc một cái, dung nhan tuyệt sắc đoan trang, phượng nhi thiên hạ làm ra hành động như vậy, thật khiến tâm hồn người ta dập dờn, nói:

- Không phải ngươi nói muốn tắm rửa sao? Phía hậu viên có bích đàm, tự mình đi đi.

- Có tiện không?

- Ngươi tự xem rồi làm, dù sao ta cũng không thấy bất tiện.

Táng Hoa không tiếp tục để ý ba người, đi vào trong phòng không biết làm gì.

Ba người ngồi trên ghế đá trong đình viện, ánh mắt hai người Tần Phấn và Lãnh Cốc nìn chằm chằm vào Trần Lạc, tựa như đang nhìn một con quái vật, thấy Trần Lạc cả người không dĩ chịu, hơn nữa lúc áp chế linh tượng, cả người nhuốm mồ hơi, hiện tại rất khó chịu, cắn răng một cái, đơn giản đứng dậy, trực tiếp đi ra phía hậu viện.

Tòa trang viên này không phải lớn một cách bình thường, riêng lầu các bên trong đã có bảy tám nóc, đi vòng một vòng lớn theo hành lang, rốt cuộc đi tới nơi gọi là hậu viện. Hậu viện là một bãi cỏ màu xanh bát ngát, cũng có một bích đàm rộng chừng hơn mười thước, bên trong bích đàm là bích thủy trong suốt thấy đáy. Trần Lạc suy nghĩ một chút, là thằng đàn ông, hắn cũng không sợ bị nhìn lén, không chút do dự liền cởi quần áo nhảy vào trong bích đàm, bích thủy mát lạnh khiến cho người ta sảng khoái, cũng không biết bích đàm này là thế nào, nhu thuận như tơ lụa, khiến cho lỗ chân lông toàn thân Trần Lạc cũng không nhịn được mở ra toàn bộ.

Trần Lạc tại đây ngâm mình trong bích đàm, hai người Tần Phấn và Lãnh Cốc ngồi trong đình viện lại trừng mắt to nhỏ, Tần Phấn xem ra còn tốt hơn một chút, chắp tay đứng dậy, nhìn hoa cỏ trong sân, không biết đang suy tư cái gì. Lãnh Cốc thì lại nằm xoài trên bàn đá, bộ dáng uể oải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.