Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 19: Một đêm thành danh




Năm học đầu tiên ở trung học, 0.5-2 kia biến thành một cái rãnh nhỏ mà anh nhảy không qua.

Cố gắng cố gắng nữa, nhất định phải vượt qua Lâm Tiểu Trư! Anh không phát hiện rằng, trong lúc vô tình, trong mắt của anh chỉ còn thấy Lâm Tiểu Trư .

Cố gắng đến lúc tốt nghiệp trung học năm thứ nhất, trên sống mũi Hi Khang có thêm một chiếc kính cận 4 độ, trong cuộc thi cuối cùng rốt cục thể ngang tay với Lâm Tiểu Trư. Hai người cùng nhau vào một trường trọng điểm trong thành phố, còn cùng một ban.

Hi Khang hứng chí vô cùng, đập tay vào nhau, thề trong năm thứ hai trung học này phải thay đổi càn khôn*, vượt xa Lâm Tiểu Trư.

(*thay đổi càn khôn: thay đổi cục diện)

Sau khi thi xong giữa kỳ, thành tích bảng vàng được dán lên bảng tin, ba cái tên đầu tiên nổi danh trên bảng. Anh vẫn là tên thứ hai như cũ, tên thứ hai không là vấn đề, chỉ cần vượt qua Lâm Tiểu Trư là được.

Hi vọng may mắn! Cái tên đầu tiên không phải họ Lâm. Nhưng Tiểu Trư đi đâu rồi? Anh nhìn bảng vàng từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái sang phải, từ phải sang trái. Bên phải nhìn thấy chữ “Lâm”, bên trái nhìn thấy chữ “Xảo”, còn chữ “Tiêm” không tìm thấy. Cho dù tìm thấy chỉ sợ vô dụng, cũng không thể cùng một chỗ. Tiểu Trư rốt cục là đang làm gì thế?

Nảy lên trong lòng Hi Khang không phải là mừng rỡ khi đánh bại được đối thủ, mà là lo lắng. Đang từ trên đỉnh trượt đến giữa sườn núi, Tiểu Trư chịu được sao? Ban đầu mình chỉ trượt đến đứng thứ hai đã đau đến không muốn sống. Không được, phải nhìn cô bé thế nào mới có thể yên tâm được, dù sao cũng hàng xóm, cũng là bạn học nhiều năm như vậy.

Hi Khang đi tới cửa sổ phòng học mà tìm, cô không có tại chỗ ngồi. Chẳng lẽ tìm nơi nào yên lặng mà khóc sao? Đi nhìn một chút, biết cô lâu như vậy còn chưa từng thấy cô khóc lần nào.

Đi trong sân trường một vòng quả nhiên tìm thấy Lâm Tiểu Trư trong một bụi cây yên lặng. Không nhìn thấy nước mắt, chỉ có nước miếng, không biết từ lúc nào mà nơi này lại có võng vậy, cô nằm ngủ thiếp đi trên nó. Đúng là heo! Uổng phí anh cực nhọc mệt chết đi tìm, lòng như lửa đốt.

Cô lại còn đang cười, không biết đang mơ thấy mộng đẹp gì vậy? Cô nhất định là không bảng vàng, nếu không làm sao mà ngủ được?

Hi Khang lay cô: “Lâm Tiểu Trư, tỉnh lại!”

Tiểu Trư giống như heo ‘hừ hừ’ hai tiếng, cuộn mình vào ngủ tiếp.

Lay thêm cái nữa, lúc này tăng thêm đòn sát thủ, “Tiểu Trư, có bánh bích quy cookie này, có muốn ăn hay không?”

“Muốn!” Tiểu Trư như một con cá chép bật khỏi mặt nước mà ngồi dậy, đã quên ở trên võng, mất cân bằng trọng tâm nên ngã xuống đất.

Người dưới võng đưa tay kéo, một phen ôm lấy cô bé vào trong ngực. Cảm giác có chút khác thường, từ lúc nào cô trở nên mềm như vậy? Ôm rất thoải mái.

Người bị ôm kia ngơ ngẩn một chốc, kinh hồn đẩy anh ra, làm mặt lơ rồi vươn tay, “Cookie đâu?”

“Không có, gạt cậu thôi.” Trong ngực trống trơn có chút khó chịu, Tiểu Trư chết tiệt, chỉ có biết ăn thôi, sớm muộn gì cũng có một ngày ăn thành heo.

Một cước đá tới, “Tế Khang thối, vậy sao lại đánh thức tớ?”

Thuần thục tránh thoát, đồng thời vỗ vào đầu cô, “Đã nói không cho gọi tớ như thế nữa cơ mà! Cậu xem bảng vàng chưa?”

Vỗ trúng khiến cô nhảy dựng lên, “Đã nói không cho vỗ đầu tớ nữa mà! Nhìn lâu rồi, là tớ giúp người ta dán đấy!.” Rốt cục bắt được tay của anh, há mồm cắn một miếng.

“Ai bảo đầu cậu cao vừa đúng tầm tay thuận của tớ? Tiểu Trư chết tiệt, cắn đau như vậy!”

Nói đến lại thấy chua xót, năm thứ nhất trung học, thứ mà anh có thể thắng cô duy nhất chính là vóc dáng. Không thể làm gì khác hơn là mỗi mỗi ngày tranh đấu vỗ đầu của cô, hy vọng có một ngày khiến cô ngốc đi một chút. Mà Tiểu Trư thụ thân cao có hạn không vỗ đầu anh được, lại bắt đầu chơi trò cắn anh. Dù sao heo ăn thức ăn của heo cũng hợp ý trời.

Hi Khang vừa xoa tay vừa hỏi: “Này, Lâm Tiểu Trư, sao cuộc thi lần này cậu kém như thế?”

“Ai nói ? Đứng thứ 50 so với thứ nhất, thi đại học cũng đủ rồi.” Lâm Tiểu Trư lại nằm lên võng, “Nếu không có đồ ăn ngon, vậy tớ tiếp tục ngủ.”

Cô một chút cũng không cần? Hi Khang có cảm giác mình đang đánh vào một cục bông không chịu gắng sức, không chút nghĩ ngợi kéo cô, “Cậu còn ngủ được? Còn không đi học mau?”

Lâm Tiểu Trư đẩy tay anh ra, “Không đi, không đi! Tớ không muốn làm nô lệ của sách vở.”

“Cậu không đứng thứ nhất mà cũng không buồn sao? Không muốn đoạt lại sao?”

“Đoạt lại làm gì? Ngoài trời này có bầu trời khác*, sẽ có người khác vượt qua mình. Tớ không muốn đoạt lại đâu?” Tiểu học, trung học năm thứ nhất đã mắc mưu của anh, lãng phí quá nhiều thời gian vào học tập tranh giành với anh ngôi vị đệ nhất, năm thứ hai trung học không thể như thế nữa.

(*Ngoài trời này có bầu trời khác: Nguyên văn “Thiên ngoại hữu thiên” là một tư tưởng của Lão Tử trong Đạo Đức kinh. Câu nói này thể hiện vũ trụ quan của Lão Tử, một vũ trụ quan cách chúng ta trên 2.500 năm, khi mà những tiến bộ khoa học chưa ra đời và Lão Tử, như những nhà hiền triết phương Đông khác, đã cố gắng cắt nghĩa vũ trụ thông qua những nhận thức thuần nghiêm. Khi phát biểu “Thiên ngoại hữu thiên”, Lão Tử cho rằng ngoài thế giới hiện thực mà chúng ta đang sống còn có một (hoặc nhiều) thế giới khác mà ông chưa biết đến. Nói cách khác, vũ trụ bao la còn chưa đựng nhiều cuộc sống khác mà loài người đang cố gắng khám phá, tìm hiểu, cắt nghĩa…)

Cô nói sẽ không đoạt lại? Vậy những năm kia bọn họ đang làm cái gì thế?

Giống như một kiếm khách khổ luyện mấy năm kiếm thuật thành tài mới quyết tâm đến khiêu chiến với cao thủ, kết quả cao thủ kia nói “Ta rửa tay gác kiếm rồi.”

Bây giờ Hi Khang đang lâm vào trạng thái bị một đạp vào cõi trống không này, nói ra cũng không có đạo lí: “Không được, cậu không thể như vậy!”

“Phi! Ai thèm để ý cậu! Tớ cứ như vậy đấy.” Tuyệt đối, tuyệt đối không thể khoan nhượng.

Sau này Hi Khang dùng hết các cách cũng không dụ được ý chí chiến đấu của Lâm Tiểu Trư, cô cứ thế suốt hai kì học, ngày ngày trôi qua giống như heo vui vẻ. Anh đã từng cố gắng thông qua cha mẹ tạo áp lực, nhắc nhở ba mẹ cô, kết quả đôi vợ chồng kia nói “Chúng ta cũng không muốn nó như thế đâu, thôi thì tương lai tìm một nhà khá giả rồi gả đi. Thật sự chúng ta cũng không nuôi được nó cả đời.” Cả một nhà không biết cầu tiến!!!.

Mẹ của anh lại bắt đầu thích tản bộ lại, những bác kia cũng cảm thấy cuối cùng thì vật cũng về chủ cũ, nha đầu nhà họ Lâm kia không chăm chú học tập, thành tích không tốt như xưa, cũng không thể lấy làm tấm gương cho các đứa trẻ khác. Hi Khang vẫn là tấm gương tiêu chuẩn như vậy. Cái gọi là hoa mai muốn tỏa hương thì phải chịu lạnh giá đau khổ, chuyên cần có thể tự hoàn thiện mới là đúng đắn.

Hi Khang rất không vui, bởi vì Lâm Tiểu Trư là không đánh mà lui, anh không được thoải mái. Cho dù cái danh đệ nhất của anh có danh cũng có thực, nhưng nó không vượt qua ước vọng của anh. Anh đã có thói quen coi Lâm Tiểu Trư làm đối thủ, nhưng Tiểu Trư kia…

Bụi cây dao động lần thứ N, Lâm Tiểu Trư tỉnh lại, Lâm Tiểu Trư rốt cục rất nghiêm túc nói với anh: “Cậu đừng làm phiền tớ nữa, lý tưởng của tớ bây giờ chính là ngồi ăn rồi chờ chết!”

“Cái gì? Cậu nói gì?” Hi Khang không thể tin lỗ tai của mình, lại có người chí hướng ‘lớn’ như vậy sao? Anh muốn hiểu lời này thành nói nhảm, nhưng nhìn nét mặt và biểu hiện của cô thì không giống, chẳng lẽ ước nguyện thành thật, anh vỗ đầu cô nhiều quá đến hỏng rồi sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, mình làm như thế nào mới đền đầu cho cô? Hy vọng chẳng qua là nghe nhầm.

Nhưng hy vọng tan biến! “Cậu không nghe sai đâu, tớ không muốn làm người trên, tớ muốn ngồi ăn rồi chờ chết!”

Hừ, sao lại không thể ngồi ăn rồi chờ chết hả? Bị cậu gọi là heo nhiều năm như vậy, vậy tớ làm heo thì thế nào? Kể từ ngày đó, so sánh cuộc sống của mẹ và dì cả, tớ liền thay đổi lý tưởng sống.

Nhìn dì cả, ai nói cô không thể? Kết quả thì thế nào, mỗi ngày đều mệt mỏi làm việc, cuối cùng chồng sợ cô thành thiếu phụ quá tuổi, muốn ly hôn. Nhìn mẹ tớ, căn bản là cái gối thêu hoa*, ngồi ăn rồi chờ chết, nhìn mẹ sống rất vui vẻ. Chẳng những được chồng yêu thương, còn rất quan tâm tới con gái đây. Đáng giận nhất mẹ có lòng hư vinh cực mạnh, đi ra ngoài không cho tớ gọi là mẹ. Kết quả có lần cùng đi cắt tóc, bởi vì mẹ làm gì cũng phải thông qua sự đồng ý của tớ, thợ cắt tóc lại cho rằng mẹ là con gái của tớ. Quả thực tức chết đi được! Cho dù ngày thường tớ có vẻ già nua, còn mẹ nhìn rất trẻ tuổi nhưng cũng không hoang đường như vậy chứ? Nói là chị em cũng có người tin đó. Hừ! Nhất định phải có ngày dùng ná cao su bắn vỡ cửa kính nhà nọ!

(*cái gối thêu hoa: Thêu hoa trên gối – làm việc thừa thãi, rảnh rỗi quá mức)

Ai nha, mệt chết được. Dù sao, tóm lại là, rốt cuộc, cuối cùng tớ đã hiểu là, có thể làm người nhàn, làm người nhàn nhã ít đoản mệnh, trời thương người ngốc, người ngốc nhất định có phúc của người ngốc. Mất bò mới lo làm chuồng vẫn không muộn, tớ muốn sống như mẹ của tớ.

Lâm Tiểu Trư bất đắc dĩ thu võng lại, nhìn người nào đó còn chưa có phản ứng từ vụ kinh sợ, mình đi trước. Chán thật, làm sao trốn tới chỗ nào anh cũng tìm được nhỉ? Lần sau nên ngủ ở đâu? Hay đi thương lượng với chủ nhiệm lớp một chút, buộc võng vào góc cửa sổ phòng làm việc thì có được không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.