Lạnh Lùng Ư! Đó Là Tính Cách Của Tôi

Chương 11




Sau khi hát xong, Đỗ Dĩnh Phàm mới thả tay xuống, giải thoát cho đôi mắt của Lục Nhất Minh. Lúc mắt cậu có thể quen với ánh sáng của màn hình máy tính thì trên khung bình luận đã đều là mấy câu [Chúc Thanh Nguyệt –sama 

 Vô Tội Quân mãi mãi hạnh phúc ! Đến khi bạc đầu !].

Lục Nhất Minh quay đầu nhìn Đỗ Dĩnh Phàm, hai mắt chạm nhau, cùng nhau mỉm cười.

Đến mười hai giờ, số lượng người vẫn không hề có xu hương giảm bớt. Trên khung bình luận cũng bắt đầu phát [Thanh Nguyệt – sama, sinh nhật vui vẻ !]. Người quản lý bắt đầu mở bài Chúc Mừng Sinh Nhật. Một sinh nhật đón cùng với những người bạn chưa từng gặp mặt. Lục Nhật Minh khẽ tựa vào vai Đỗ Dĩnh Phàm, lẳng lặng lắng nghe.

Phát hết bài hát, Đỗ Dĩnh Phàm và mấy CV còn lại hàn huyên một chút liền thúc giục mọi người đi ngủ. Nhóm CV nói chúc ngủ ngon xong cũng đều logout. Lượng người trong phòng cũng nhanh chóng giảm đi rất nhiều.

Đỗ Dĩnh Phàm cùng Lục Nhất Minh nói thêm mấy câu cũng rời mạng.

Từ Dịch Nhiên tắt YY, đang chuẩn bị out QQ để tắt máy thì âm báo QQ vang lên.

Diệp Lạc Vô Thanh : Em rời phòng chưa.

XXOO : Dạ ? Đã trễ thế này , không đi ngủ sao ?

Từ Dịch Nhiên có hơi nghi ngờ. Lúc trước Diệp Lạc luôn thúc giục cậu logout đi ngủ sớm, tuy rằng hôm nay là ngoại lệ nhưng vẫn có điểm quái lạ.

Diệp Lạc Vô Thanh : Đêm nay, anh có lời muốn nói với em.

XXOO : Ân, được.

Từ Dịch Nhiên lại một lần nữa lội lên YY, vào phòng của mình.

“A ! Lão đại, cậu sao lại lên muộn thế này !” Trong kênh còn có một cái áo hồng.

“Ừ, bạn sao cũng khuya như vậy còn chưa ngủ ? Nữ sinh thức khuya là không tốt a.”

“Tôi online tìm tài liệu mà, vừa may bắt được cậu. A !”

“Làm sao vậy ?”

“Hậu kỳ đại nhân sao cũng đến ! Các người hẹn trước ?” Áo vàng cô nương kích động nói.

“Ừ, chúng tôi có chút chuyện cần nói, đi trước a. Bạn đi ngủ sớm một chút.”

“Ừa, được, đi thôi đi thôi ~” Tuy là cách màn hình máy tính nhưng dường như vẫn thấy được quang mang lóe lên trong mắt nàng.

“Khụ khụ, không được nghe lén !”

“Ách …..”

Từ Dịch Nhiên ném xuống mấy lời này liền mở một phòng nhỏ, nhân tiện kéo theo Diệp Lạc.

Áo vàng GN mắt thấy hai người vào phòng riêng, cho rằng loại bí mật này cũng không thể nghe trộm được rồi !

“Chuyện gì a?”

Diệp Lạc bên kia im lặng một hồi, một tiếng cũng không nói ra.

“Này, anh không phải là quên ấn F2 chứ .” Từ Dịch Nhiên trêu ghẹo anh.

“Tiểu Nhiên.”

“A ?” Từ Dịch Nhiên nghe khẩu khí Diệp lạc có phần nghiêm túc, vội đáp lời.

“Hôm nay…….. Em có thể cho anh một cái đáp án không ? Anh yêu em, em, có thể chấp nhận anh không ?” Diệp Lạc lấy hết can đảm mới nói ra được những lời này.

“Em ……….”

Bên kia cứ lẳng lặng như là đang chờ đọi câu trả lời.

“A, mà chẳng phải chúng ta đang là tình nhân sao ?” Cảm giác được sự khẩn trương của Diệp Lạc, Từ Dịch Nhiên cười khẽ, liền nói như vậy.

“Em là nói thật ?” Đối với lời nói của Từ Dịch Nhiên, Diệp Lạc từ hồ có phần ngoài ý liệu.

“Bằng không thì là gì ?”

“A, anh còn nghĩ là em …..” Diệp Lạc nói được phân nửa liền dừng lại.

“Nghĩ em là gì ?”

Giọng nói Diệp Lạc thấm chút u buồn, vẫn là nói ra : “Lần trước em gọi, anh còn nghĩ là em muốn nói.” Sau lần nghe được cú điện đó, Diệp Lạc thiếu chút đã định buông tha.

“Điện thoại ? Lúc nào ?”

“Chính là lúc em cùng Lục Nhất Minh nói về lá thư chia tay kia.” Từ Dịch Nhiên suy nghĩ một lúc, ngày đó Lục Nhất Minh đi rồi, điện thoại cậu quả thực hiển thị là đang gọi cho Diệp Lạc. Vậy là Diệp Lạc đã nhấc máy, anh ấy nghe được.

“Ha ha, anh thật ngu ngốc. Chắc chắn anh không có nghe đầy đủ.”

“Anh …. Sợ em ….” Thanh âm Diệp Lạc hơi thấp, “Cho nên nghe được phân nửa thì ném điện thoại lên bàn đi tắm.”

“Hắn hiện tại đã có cuộc sống của mình, mà em cũng đã có con đường của em. Em sẽ không đi quấy rầy hắn. Hơn nữa anh không phải đã nói vị trí trong lòng chỉ có thể dung nạp một người.” Từ Dịch Nhiên nhẹ giọng giải thích, cậu cũng đã sớm muốn nói cho Diệp Lạc những lời này .

Diệp Lạc nghe đến mụ người, “Người kia …. Là anh sao ?”

“Bằng không có thể là ai !” Từ Dịch Nhiên quả thật là bị Diệp Lạc chọc cho nở nụ cười, người này làm sao lại ngốc như vậy.

“Hắc hắc, Tiểu Nhiên, anh yêu em.”

“Ân, em biết rồi.” Từ Dịch Nhiên cười cười, khẽ trả lời, “Được rồi, đã trễ lắm rồi, nhanh đi ngủ đi, trưa mai còn cùng bọn Dĩnh Phàm ca đi ra ngoài ăn sinh nhật.”

“Ừ, Tiểu Nhiên ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Rồi hai người cùng out YY, để lại một áo vàng GN một mình một kênh ngoài oán niệm ……….

~Toàn văn Hoàn~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.