Lãnh Lệ Chi Tinh

Chương 66: Hung đồ xuất hiện




Có con cáo già Hạ An Lan ra tay, cậu không tin tiểu tử kia còn có thể sống nổi.

Trong lòng Nhạc Thính Phong nghĩ, lá gan thằng nhóc đó thật không nhỏ, không nhìn xem Thanh Ti là ai chứ, vậy mà cũng dám đưa thư tình.

Hừ, có tí tuổi đầu mà đã nghĩ chuyện xấu, sau khi lớn lên cũng sẽ là loại chẳng ra gì.

Tiểu tử kia một ngày còn ở trong trường, là một ngày Thanh Ti không được yên bình. Hy vọng đám cáo già này trực tiếp đem nó đá đi luôn cho rồi.

Tốt nhất là hôm nay đá đi luôn đi, ngày mai Thanh Ti sẽ không phải thấy nó nữa.

Ai dà,cậu đối với tiểu nha đầu đúng là tận tâm tận lực mà, ai bảo người ta gọi cậu một tiếng anh trai, đối với cậu lại tín nhiệm như vậy, sùng bái như vậy, cậu cũng phải giúp cô bé một phen thôi....

Nhạc Thính Phong cảm thấy mình quả thật là người tốt, lại còn cực kỳ mềm lòng.

Tô Ngưng Mi đứng sau lưng Nhạc Thính Phong. Cô không đoán được suy nghĩ trong đầu cậu nhóc, vẻ mặt lo lắng nói: “Mẹ thật sự là lo lắm đó, con nói xem Thanh Ti giờ mới 8 tuổi, đã bị thằng nhóc không đứng đắn theo đuổi. Nếu mà lớn hơn chút nữa, lên sơ trung rồi vào trung học. Ai nha, mẹ cũng không dám nghĩ nữa. Giai đoạn đó mấy đứa nam sinh đều có mối tình đầu, thấy Thanh Ti còn không nhanh chóng lao đến sao, đến lúc đó, cảm giác muốn đề phòng mà phòng không nổi.”

Tô Ngưng Mi thở dài, bỗng nhiên cảm thấy giấc mộng của mình có vẻ sắp tan biến.

Bước chân Nhạc Thính Phong khựng lại, cậu chợt nhớ tới trong lớp có vài nữ sinh được coi là xinh đẹp, ừ thì cậu cũng chẳng nhìn ra được bọn họ xin đẹp ở chỗ nào, mỗi cuối tuần cũng đều nhận được một hai lá thư tình.

So sánh bộ dáng mấy nữ sinh kia với Thanh Ti thì thật là khập khiễng. Bọn họ có thể nhận được nhiều thư tình đến thế, vậy Thanh Ti... có khi còn làm cho cái bàn sập luôn.

Trong đầu Nhạc Thính Phong không tự chủ nghĩ tới tình cảnh đó, cậu không nhịn được run lên một hồi.

Cậu cảm thấy chuyện này nghĩ lại vẫn có điểm không vừa ý! Nói chung là cậu đã muốn để Thanh Ti trở thành em gái, phận làm anh đương nhiên không hy vọng em gái mình lại bị một đám nam sinh dây dưa.

Nhưng mà với bộ dáng kia của Thanh Ti, chuyện này chỉ là câu giờ thôi, làm thế nào mới có thể hoàn toàn ngăn chặn hoàn toàn chuyện này được?

Nhạc Thính Phong đột nhiên cản thấy buồn bực, thật sự cậu không có bực vì chuyện của mình mà là hiện giờ bị ám ảnh bởi chuyện của Thanh Ti khiến cho phát bực.

Cậu xoay người hỏi: “Vậy mẹ nói xem... nên làm gì bây giờ?”

Tô Ngưng Mi bị hỏi có chút mơ màng: “Hả?”

“Cô bé lên sơ trung, trung học thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Ngưng Mi vẻ măt đau khổ: “Chuyện này... mẹ cũng không biết nữa? Con trai, sao đột nhiên con hỏi như thế?”

Khuôn mặt nàng u sầu nháy mắt biến thành tươi cười, “Không lẽ con không hiểu được, mẹ nói chính là... không phải là con... cũng lo lắng Thanh Ti bị người ta đoạt mất đấy chứ?”

Nhạc Thính Phong nhíu mày, “Mẹ xem mẹ đang nói đến cái gì chứ, tốt xấu gì Thanh Ti cũng gọi con một tiếng anh trai, con cũng coi cô bé là em gái rồi. Bây giờ cô bé còn nhỏ như thế đã có nam sinh gửi thư tình đến. Chờ lớn thêm chút nữa, như lớp con có mấy nữ sinh, con thấy so với Thanh Ti lớn lên còn kém xa, vậy mà mỗi tuần đều có thư tình. Con lo đến lúc đó, Thanh sẽ không đối phó nổi.”

Vẻ mặt Tô Ngưng Mi vô cùng bát quái, nụ cười có phần lấy lòng: “Con xem xem, thế này còn không phải là lo lắng bị cướp đi sao... Được rồi, con đừng nói làm mẹ rối lên. Nhưng mà, hiện giờ chúng ta có lo lắng cũng là uổng phí, loại sự tình này căn bản không thể nào khả năng ngăn chặn. Con cũng không thể một ngày 24 giờ đều phòng thủ trước mặt cô bé được, chỉ hy vọng là Du Dực ngày thường có thể chú ý nhiều hơn chút.”

Lạc Thành với thủ đô cách nhau quá xa, Tô Ngưng Mi lắc đầu.

Nhạc Thính Phong chau mày, không nói gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.