Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 9: Stupid!




Gió hồ rót vào trong ống tay áo của đạo bào, bay phất phới, tựa như một chiếc đại kỳ.

Từ tôn trọng, cũng là do thực lực, Trần Trường Sinh không giữ lại bất cứ hậu thủ gì, xuất thủ chính là Nhiên Kiếm cường đại nhất, mà lựa chọn phương vị cùng góc độ một kiếm này, đương nhiên là dùng Tuệ Kiếm.

Một kiếm này có vẻ như thẳng tắp, trên thực tế đang không ngừng biến ảo quỹ tích.

Quan Bạch lẳng lặng đứng ở nguyên chỗ, kiếm không động, vực đã thành.

Chỉ nghe một thanh âm xuy lạp vang lên, ống tay áo của Trần Trường Sinh đã bị xé rách một mảng nhỏ.

Kiếm của hắn, cũng đã đi tới trước người của Quan Bạch.

Tô Ly ban đầu từng thảo luận ở nơi hoang dã, thế gian hiện tại có rất ít tinh vực hoàn mỹ.

Nhưng tình hình lúc này hoàn toàn không giống như hắn nói, bởi vì cũng không phải do kiếm của Trần Trường Sinh tìm được chỗ sơ hở trong tinh vực của Quan Bạch, mà là Quan Bạch chủ động mở ra tinh vực.

Tựa như ở trong Tầm Dương thành Lương Vương Tôn đối mặt với kiếm của Trần Trường Sinh đưa ra quyết định giống nhau.

Đều là cao thủ trên Tiêu Dao bảng, ở phương diện trí tuệ ứng đối thường thường có chỗ giống nhau.

Kiếm đạo tu vi của Quan Bạch mặc dù cao, nhưng cũng không cho rằng mình nhất định có thể vững vàng chiến thắng Trần Trường Sinh từng được Tô Ly tự mình chỉ điểm.

Không cách nào đạt được tuyệt đối ưu thế ở trên trình độ kiếm pháp tinh diệu, như vậy so với việc kết thành tinh vực, bị động chờ đợi bị công kích, còn không bằng dựa vào ưu thế tu vi để đón đỡ.

Kiếm của Quan Bạch cường ngạnh chém xuống phía trước.

Hắn cũng không để ý tới kiếm của Trần Trường Sinh.

Bởi vì tu vi cảnh giới của hắn cao hơn Trần Trường Sinh quá nhiều, cho nên hắn tin tưởng kiếm của mình nhất định sẽ nhanh hơn nặng hơn so với kiếm của Trần Trường Sinh, như vậy Trần Trường Sinh nhất định phải thu kiếm về để phòng ngự.

Thiên phú cao tới đâu, kiếm pháp tinh diệu như thế nào cũng không cách nào thay đổi sự thật này.

Kiếm của Quan Bạch tựa như một thác nước từ trên trời đổ xuống, mang theo tiếng vang ầm ầm như sấm, hướng Trần Trường Sinh đánh xuống, hắn chỉ có thể dừng cước bộ, thu kiếm.

Một chiêu kiếm không đường về, bị buộc phải thu hồi.

Bất kể là Nhiên Kiếm hay là Tuệ Kiếm, cũng mất đi ý nghĩa. Hắn từ chỗ Tô Ly học được hai chiêu kiếm cường đại nhất, đã bị phá một cách nhẹ nhàng như thế.

Cũng may Tô Ly đã dạy hắn ba kiếm, kiếm thứ ba thích hợp nhất để phòng ngự.

—— Vô Cấu kiếm nhìn như có chút không được tự nhiên trở về trước người của hắn, có chút ngốc nghếch giơ lên trên trời, nghênh đón thác nước từ trên trời ập xuống.

Thác nước đổ xuống chân núi, cho dù núi đá cứng rắn đến đâu, cũng sẽ bị thác nước ép thành một mảnh đầm sâu.

Nhưng trong nước, mọi người luôn thấy một vài tảng đá, phủ đầy rêu xanh, dù nước rửa ngàn năm, lại như cũ bất động không dao động, kiên trì đứng vững.

Tựa như đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh.

Đây là chiêu kiếm mà Tô Ly cũng không học được.

Kiếm thế của Quan Bạch như thủy triều tuôn ra, lại không thể đánh tan thủ thế của Trần Trường Sinh.

Ánh mặt trời tỏa xuống ven hồ, trong nháy mắt trở nên nhẹ hơn rất nhiều.

Bởi vì giữa kiếm của hai người, tóe ra vô số ánh sáng rực rỡ, xinh đẹp như hỏa thụ.

Oanh một tiếng vang!

Trần Trường Sinh lui lại chừng mười trượng, mới khó nhọc ổn định thân hình.

Đạo bào tan vỡ, giày da bể nát, trên thạch bình xuất hiện một đạo dấu vết rõ ràng.

Quan Bạch không cho hắn cơ hội thở dốc, kiếm liền lập tức theo tới.

Hắn dùng chính là Thiên Đạo viện Lâm Quang Kiếm, riêng bàn về tốc độ, có thể coi là vô song.

Vô số kiếm quang chiếu sáng ánh mắt của mọi người.

Tựa như mặt hồ dưới trời chiều có vô số kim tuyến khó có thể đếm hết.

Thanh thúy kiếm minh không ngừng vang lên, phá lệ dày đặc, cuối cùng biến thành một thanh âm thẳng tắp, khô khan đơn điệu rồi lại phá lệ làm lòng người run rẩy, tựa như ống tiêu rít ra âm độ cao nhất.

Quan Bạch cường đại kiếm ý cùng với thanh tiếu không ngừng tăng lên đến đỉnh điểm.

Kiếm quang trên thạch bình trở nên càng ngày chói mắt, để người ta không thể nhìn thẳng.

Mọi người đang xem cuộc chiến vẻ mặt trở nên càng ngày càng khẩn trương.

Quan Bạch kiếm đạo tu vi quá cường đại.

Trần Trường Sinh kiếm pháp dù tinh diệu đến đâu, nhưng có thể chống đỡ tới khi nào?

Lấy tình hình trước mặt xem ra, trận đối chiến này tựa như đã có kết quả cuối cùng.

Từ Hữu Dung ngồi sau rèm trắng, không có ai có thể thấy thần sắc lo lắng sâu trong mắt nàng, Nam Khê trai đệ tử ở bên cạnh hầu hạ, nhìn tay nàng nắm thật chặt, còn tưởng rằng nàng thấy Trần Trường Sinh sắp thua ở dưới kiếm của đối thủ, sinh ra hưng phấn vì đã đạt được ước muốn.

Trận pháp mà Thiên Cơ các bố trí đã sớm khởi động, đá xanh ven hồ sinh ra vô số cường đại khí tức, thanh quang như ẩn như hiện đem hai người cùng ngoại giới ngăn cách.

Tiếng kiếm ngân phảng phất một đường thẳng tắp rốt cuộc đứt quãng, cũng không có nghĩa là Quan Bạch không cách nào duy trì công kích dữ dằn như thế, ngược lại đại biểu kiếm ý của hắn đã tăng lên tới cực hạn, không cần cố ý ngưng tụ kiếm thế nữa, mà trở nên càng thêm tùy ý tự nhiên.

Kiếm ý trở nên hàn lãnh, trên mặt đất đá xanh bị cắt thành vô số vết rách bóng loáng, thậm chí ngay cả thanh quang bao phủ chung quanh cũng mơ hồ có dấu hiệu bị cắt vỡ.

Thân pháp của Trần Trường Sinh cùng Quan Bạch trở nên càng lúc càng nhanh, cơ hồ biến thành hai đạo lưu quang, tại chỗ tốc độ cao lướt chuyển không ngừng, rất khó nhìn rõ ràng, mà hiện tại bọn họ sử dụng kiếm chiêu cụ thể, trừ Thiên Cơ lão nhân cùng Lăng Hải Chi Vương thưa thớt mấy người, căn bản không có ai có thể nhìn hiểu được.

Không biết qua thời gian bao lâu, hai đạo thân ảnh kia mới tách ra.

Bụi mù dần tan biến, hai người cách hơn mười trượng lẳng lặng nhìn nhau.

Quan Bạch như lúc trước, không có bất kỳ biến hóa nào, Trần Trường Sinh lộ vẻ rất thảm, đạo bào bị xé rách vô số mảnh, sắc mặt tái nhợt, tay nắm Vô Cấu kiếm khẽ run lên.

Tất cả mọi người đã nhìn ra hắn bị thương không nhẹ, rất nhanh sẽ không nhịn được, nhưng không ai còn đối với hắn sinh ra khinh thị hoặc thất vọng, bởi vì hắn có thể ở dưới kiếm của Quan Bạch chống được tới lúc này, đã là chuyện vô cùng giỏi, không nên quên, hắn mặc dù là Giáo Hoàng đời sau, là thiên tài được mọi người ký thác kỳ vọng, nhưng hắn cuối cùng chỉ là thanh niên chưa đầy mười bảy tuổi.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người Trần Trường Sinh, mọi người chờ nghe được hắn nhận thua.

Nhận thua cũng không mất mặt, không ai có thể vĩnh viễn thắng lợi, cho dù nhân vật như Chu Độc Phu cùng Tô Ly, khi bọn hắn còn trẻ, cũng đã trải qua chuyện như vậy.

Nhưng sau một khắc Trần Trường Sinh nói một câu mà không ai nghĩ tới.

Hắn nhìn Quan Bạch nói: "Có thể phiền toái ngài đợi ta thêm một lát nữa hay không."

Quan Bạch vẻ mặt rất bình tĩnh, bởi vì hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này. Hắn đã chờ Trần Trường Sinh, đã đợi một năm, như thế nào để ý chờ hắn nhiều hơn một lát?

Hắn khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất, nhắm hai mắt lại.

Đây chính là câu trả lời của hắn đối với Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh nhìn hắn vẻ mặt chân thành tha thiết nói: "Cảm ơn."

Nói xong câu đó, hắn cũng khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu nhắm mắt minh tưởng.

Kiếm chiến đến đây, song phương bỗng nhiên ngồi xuống trên mặt đất bắt đầu minh tưởng.

Hình tượng này thật sự có chút quỷ dị.

Mọi người cảm thấy khó hiểu, tiếng nghị luận dần dần vang lên.

Rất nhiều người không rõ Trần Trường Sinh muốn Quan Bạch chờ hắn một lát là có ý gì.

Nhưng có ít người mơ hồ hiểu được.

Sắc mặt Lăng Hải Chi Vương trở nên cực kỳ khó coi.

Mao Thu Vũ toát ra vẻ mặt vui mừng.

Cẩu Hàn Thực đầu tiên cảm thấy hơi kinh hãi, sau đó mỉm cười im lặng.

Thiên Cơ lão nhân chỉ nhíu mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.