Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 43: Tỉnh lại




Edit+ Beta: •Tử Ân•

Phượng Y Nỉ sợ là đến lúc đó e đã muộn và để tránh đối phương hối hận.

Đến lúc đó lại là một cuộc hủy bỏ hôn ước, sợ làm mất hết thể diện Phượng gia, với lại bản thân hắn sẽ mất mặt, tha rằng giờ nghĩ trước, khiến cho đối phương thấy khó mà rút còn hơn.

Để khiến cho tiểu cô nương này mặc kệ đến lúc đó có đào hôn hay không, nàng nhẹ gật đầu đáp ứng, "Tốt! Năm ngày sau tỷ hẹn hắn đi ra, hai người có thể nói chuyện, như thế nào?"

"Cảm ơn như Yên tỷ!"

Phượng Y Nỉ nở nụ cườ vui vẻ, lông mày vẻ u sầu rốt cuộc cũng đi theo vui vẻ rời đi.

"Tốt rồi, nếu như tâm sự của muội nói hết ra rồi, bây giờ cũng không sớm, chúng ta cũng nên sớm trở về đi."

Quý Như Yên cười nói.

"Được."

Phượng Y Nỉ nhiệt tình tiến lên nắm tay của nàng, hai người thỉnh thoảng cười cười nói nói rời khỏi.

...

Lại nói Tích Tiểu Mộng, uống chén siêu cấp bổ sung nước canh kìa, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng muốn chết, cũng không biết mình là làm sao vậy, nhìn xem tấu chương, chỉ cảm thấy lực chú ý không cách nào tập trung.

Đối với hắn mà nói, đây là việc chưa từng có qua, lắc đầu tiếp tục trong khi làm việc.

Hướng Y Ninh từ khi ở tại Phủ Quốc sư, hầu như cách vài ngày, đều mang cho hắn một lần bữa ăn khuya.

Lúc này trời đẫ tối, Hướng Y Ninh cũng mang bữa ăn khuya đến.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy Tích Tiểu Mộng mặt đỏ tới mang tai, còn tưởng rằng hắn làm sao vậy, tiến lên đưa tay sờ trán của hắn, "Ngươi làm sao vậy? Mặt hồng như vậy?"

Nhiệt độ cơ thể hắn vô cùng nóng, khiến cho Hướng Y Ninh rút tay của mình về.

Bị Tích Tiểu Mộng bắt được tay của nàng, "Buông tay ra!"

Tay của nàng, giống như bị hắn dùng độ lửa cực nóng truyền vào, lại để cho hắn cảm giác tốt hơi có chút.

"Tiểu Mộng, có phải ngươi có chỗ không thoải mái hay không?"

Hướng Y Ninh lo lắng nhìn xem hắn, tay hắn cùng cái trán đều nóng!

"Đừng nói chuyện, phụng bồi ta là tốt rồi."

Về phần này, đằng sau đêm dài dài đằng đẵng, hai người này chuyện gì xảy ra, cũng cũng chỉ có trời mới biết rồi.

...

Hôm sau.

Quý Như Yên cũng không có trở về phòng xem, ngay ở đại đường thấy tiểu gia hỏa phía sau, trực tiếp mang theo nó ra cửa, mà Lạc Thuấn Thần sáng sớm không biết đi đâu.

Quý Như Yên cũng không dám đi gặp hắn, dù sao tối hôm qua nàng như vậy, đưa hắn một ít cổ con cái bổ sung nước canh.

Cho nàng mười cái lá gan, hiện tại cũng không dám xuất hiện ở trước mặt Lạc Thuấn Thần!

Chỉ tiếc, Lạc Thuấn Thần như là tìm ra nàng gặp lén lén lút lút rời khỏi, lại sớm đã đến Đấu Thú Tràng, đang ngồi ở trên vị trí, đợi nàng ngoắc ngón tay.

Hắn hôm nay một thân cẩm bào màu đen, lộ ra dáng người thon dài, tóc dài đen óng.

Theo gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài kia bay lên, tóc dài ở giữa không trung phiêu đãng.

Tăng thêm cái tà khí, khuôn mặt chúng sinh yêu nghiệt, đao gọt giống như hoàn mỹ vô khuyết hình dáng, tinh xảo tuyệt luân ngũ quan như trước làm cho lòng người kinh hãi không thôi, toàn thân càng là tản ra một loại màu đen khiếp người.

Quý Như Yên nuốt một ngụm nước bọt, từng bước một đi tới chỗ hắn, "Nàng như thế nào lại thức dậy sớm như vậy?"

"Nếu là buổi tối, e rằng muội cũng không thấy được."

Lạc Thuấn Thần cười xấu xa nói.

Quý Như Yên vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Sẽ làm sao đây?"

Lạc Thuấn Thần nhìn ra nàng không được tự nhiên, cũng liền tốt bụng nói một chuyện, cũng tốt làm cho nàng yên tâm.

"Nàng yên tâm, tối hôm qua cái chung đại bổ nước canh kia, đã có người uống. Hơn nữa hắn còn khen nàng làm nước canh không tệ!"

Ồ?

Rõ ràng còn có người uống?

Quý Như Yên ngẩng đầu nhìn hắn, "Chàng cho ai uống?"

"Tích Tiểu Mộng!"

Phốc!

Quý Như Yên thiếu chút nữa bị nước miếng của mình cho nghẹn chết!

Cái gì là bụng dạ đen tối? Người nam nhân thật cố chấp ngoan cố!

Ngay cả huynh đệ của mình cũng dối gạt, quả thực bụng dạ đều màu đen xuyên thấm rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.