Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 28: Xin lỗi




"Thánh quang?" Trần Trường Sinh vẻ mặt trở nên ngơ ngẩn.

Hắn dĩ nhiên biết thánh quang là gì, chẳng qua mặc dù hắn đọc một lượt Đạo Tàng, nhưng chưa từng đi qua Thanh Diệu Thập Tam ti, cũng chưa từng đi Thánh Nữ phong, tại sao trong thân thể lại tràn đầy thánh quang?

Đột nhiên, hắn nhớ tới một cái danh từ, đây là một từ rất ít khi được nhắc tới, ở Đạo Tàng cũng chưa từng ghi chép rõ ràng.

Hắn chân chính nghe được danh từ này, vẫn là thời điểm ngày tuyết rơi đầu năm nay, hắn và Từ Hữu Dung thảo luận Tô Ly tiền bối đã đi nơi nào.

Quả nhiên, một khắc sau hắn từ trong lời nói của Giáo Hoàng nghe lại được danh từ này.

"Chẳng lẽ sư phụ ngươi thật sự đã đi qua Thánh Quang đại lục?" Giáo Hoàng khẽ cau mày, tựa như gặp phải vấn đề rất khó lý giải được.

"Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn xác định, vẫn có tin đồn nói di tộc (những người bị đuổi giết) trong Vân Mộ có một phần xuyên qua bình chướng không gian đi tới Thánh Quang đại lục, Thái Tông Hoàng Đế không có cách nào đuổi tận giết tuyệt, mới phải dừng lùng bắt, nếu như một chi của Trần thị hoàng tộc hiện tại thật sự sống ở bên kia, có thể giải thích được phần nào tình thế của ngươi."

Trần Trường Sinh thế mới biết thì ra Thánh Quang đại lục cũng không phải là tồn tại hư vô phiêu miểu, thậm chí có thể có người đi đến bên đó, hơn nữa những người đó rất có khả năng là tộc nhân của hắn...

Nhưng có chút vấn đề vẫn chưa thể nào giải thích rõ ràng: "Chẳng lẽ người sống ở Thánh Quang đại lục, trong cơ thể cũng sẽ có nhiều thánh quang như vậy ư?"

"Trong truyền thuyết, Thánh Quang đại lục trong thiên địa tràn đầy vô hạn thánh quang, nhưng tình huống ngươi nói không thể xảy ra được, tình huống của ngươi cuối cùng rất đặc thù ."

Giáo Hoàng nhìn hắn thương tiếc nói: "Khi ngươi còn trong bụng mẹ, thiên luân cũng đã sụp đổ, theo đạo lý mà nói, căn bản ngươi không thể nào sống sót được. Theo ta đoán, hẳn là Thánh Quang đại lục bên kia có kỳ nhân, triệu tập số lượng thánh quang khó có thể tưởng tượng, mạnh mẽ quán chú vào trong cơ thể của ngươi, giúp cho ngươi sống tiếp."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát sau nói: "Sống có chút cực khổ."

"Nhưng sống cuối cùng chính là chuyện tốt."

Giáo Hoàng đưa tay khẽ vuốt đầu của hắn, nói: "Đi thôi, nếu như ngươi còn không rời đi, ta thật sự lo lắng Thánh Nữ có thể đem Quang Minh chánh điện đốt cháy hay không.

Trần Trường Sinh cúi đầu, tiếp nhận chúc phúc mang theo trìu mến của lão nhân.

Trên sàn nhà đá xanh cứng rắn vang lên thanh âm bánh xe nghiền ép, hắn đẩy xe lăn đi tới ngoài điện.

Giáo Hoàng nhìn bóng lưng của hắn nói: "Sau này đừng dùng phương pháp như thế để dò xét nữa, thực sự rất nguy hiểm."

Trần Trường Sinh dừng xe lăn, trầm mặc một lát rồi mới gật đầu.

"Vô luận nhân tính hay là nhân tâm, cũng đều không thể khảo nghiệm , bởi vì thời điểm ngươi bắt đầu nghĩ phương pháp để khảo nghiệm nó, nói rõ ngươi đã bắt đầu có hoài nghi."

Giáo Hoàng cuối cùng nói: "Mà hoài nghi chính là căn nguyên của mọi sự bất hạnh."

...

...

Lúc này mới đầu thu, chưa cảm thấy mùi vị hiu quạnh, ven hồ đại dong thụ vẫn rêu rao lá xanh, chỉ ở trên bãi cỏ thỉnh thoảng có thể thấy một chút lá rụng úa vàng .

Quốc Giáo học viện hôm nay đề phòng sâm nghiêm, Quốc Giáo kỵ binh cảnh giác tuần tra ở phía ngoài hẻm, tửu lâu phía ngoài hẻm ngày thường đèn dầu rực rỡ, cũng nhận được tin tức, đóng cửa thật sớm, rất vắng lạnh.

Nam Khê trai đệ tử không ở lại Ly cung, cũng không đi hoàng cung, mà đi thẳng tới Quốc Giáo học viện, ở trên bãi cỏ bắt đầu dựng lều, đồng thời không chút khách khí chiếm dụng tàng thư lâu.

Quốc Giáo học viện giáo tập cùng các học sinh bị một tấm vải dầy cản ở phía ngoài, nhìn các nữ đệ tử xinh đẹp của Nam Khê trai ra ra vào vào, trong lòng thật ra cũng không có quá nhiều cảm xúc mâu thuẫn, thậm chí có chút âm thầm vui sướng, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra, vẫn tức giận bất bình oán giận nói: "Quốc Giáo học viện lúc nào do Thánh Nữ phong quản lý vậy?"

Tô Mặc Ngu cùng Hiên Viên Phá lúc này đang trong phòng bếp sửa sang chưa được nửa năm bên kia hồ, dựa theo lời các đệ tử Nam Khê trai, bọn họ hiện tại tạm thời vẫn chưa thể trở lại tiểu lâu, chỉ có chờ đến thời điểm được phép, mới có thể trở về lấy đi tùy thân quần áo cùng đồ dùng hàng ngày của mình, chuyện này tự nhiên sẽ làm cho bọn họ rất là căm tức.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao người của Thánh Nữ phong lại ở trong học viện? Còn muốn đoạt chỗ của chúng ta, vậy chúng ta ở chỗ nào đây?"

Chiết Tụ ngồi ở ngưỡng cửa phòng bếp, nhìn vài cọng hòe mới bên tường, như bình thường giả mạo cô độc, mô phỏng tuyệt vọng, người trả lời vấn đề này, tự nhiên chỉ có thể là Đường Tam Thập Lục.

"Có một việc các ngươi còn không biết, nhưng ta tin tưởng, các ngươi lập tức sẽ biết, tựa như mọi người trên thế giới này vậy."

Hắn nhìn Tô Mặc Ngu cùng Hiên Viên Phá vô cùng nghiêm túc nói: "Trần Trường Sinh người này đã sớm có gian tình với Từ Hữu Dung rồi ."

Lời này rất thô tục nhưng lại có thể làm sáng tỏ mọi chuyện bây giờ.

Một mảnh an tĩnh, Tô Mặc Ngu cùng Hiên Viên Phá dùng không ít thời gian mới tiêu hóa được khiếp sợ trong lòng.

Phản ứng đầu tiên của Tô Mặc Ngu là cau mày nhìn Đường Tam Thập Lục một cái: "Tại sao có thể dùng lời lẽ thô tục như thế dùng ở trên người Thánh Nữ chứ."

Hiên Viên Phá phản ứng cũng rất trực tiếp, cảm thán than thở: "Viện trưởng thật sự rất giỏi a, chẳng qua... Điện hạ phải làm sao bây giờ?"

Lần này đến phiên Đường Tam Thập Lục kinh hãi, hắn nhìn hai người nói: "Chẳng lẽ các ngươi không thất vọng, không tức giận ư?"

"Tại sao phải thất vọng?"

"Đôi gian phu này đã giấu diếm chúng ta thời gian dài như vậy."

"Đường Đường, ta cảnh cáo ngươi, chuyện liên quan đến Thánh Nữ, không thể dùng ngôn ngữ thô uế như thế được." Tô Mặc Ngu vẻ mặt nghiêm túc nói.

Đường Tam Thập Lục căm tức nói: "Các ngươi đều bị người ta đuổi khỏi phòng rồi, còn muốn nói chuyện thay các nàng ư?"

Hiên Viên Phá khuôn mặt thật thà nói: "Chuyện này giống như là tân nương tử mang theo người nhà mình lần đầu tiên tới làm khách, dĩ nhiên phải chiêu đãi thật tốt mới được."

...

...

Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung cũng không biết mình lần nữa biến thành một đôi gian phu ở trong miệng Đường Tam Thập Lục, bọn họ đang thảo luận hành trình Ly cung lúc trước.

"Hoài nghi là khởi nguyên của mọi sự bất hạnh, đây là câu nói cuối cùng sư thúc nói với ta. Ta biết đây là lời dạy bảo cho ta, nhưng ta nghĩ, thời điểm nói những lời này, hắn sẽ nghĩ tới lão sư ban đầu đưa ta vào kinh đô, cũng chính là giữa hắn cùng Thánh Hậu nương nương cắm lên một cây gai, như vậy... đối với hắn mà nói, cũng là bất hạnh nào đó sao."

"Giáo Hoàng Bệ Hạ lòng mang thiên hạ, bất hạnh mà hắn cảm thụ, có thể là bất hạnh của thiên hạ này, bất hạnh của hàng tỉ lê dân."

"Nhưng bị lão sư lợi dụng như vậy, cho dù sư thúc thật sự cho rằng Thánh Hậu nương nương nên thối vị, vẫn sẽ cảm thấy có chút không thoải mái."

"Cho nên nói, lão sư của ngươi đúng là một người đầy mưu lược, ta hiện tại thật sự rất muốn biết, hắn đến tột cùng là người như thế nào."

Từ Hữu Dung thu hồi tầm mắt nhìn phương xa, nhìn Trần Trường Sinh nói.

Tinh quang cùng gió đầu thu từ ngoài cửa sổ đi vào, rơi vào trên mặt của hắn, rất thoải mái, tựa như cảm giác của mọi người về hắn.

Nàng không biết Kế đạo nhân hoặc là nói Thương viện trưởng, đến tột cùng là người thế nào, nàng chỉ biết là, chính mình chưa từng ghét cay ghét đắng một người như vậy.

Mặc dù người này là lão sư của Trần Trường Sinh.

Cũng chính bởi vì người này là lão sư của Trần Trường Sinh.

Thế gian có ai lại lạnh lùng vô tình đem học sinh mình một tay nuôi lớn để lợi dụng như một con cờ như thế, cũng không chịu bỏ qua cho sư huynh đệ từng tha mạng cho mình?

Trần Trường Sinh nhớ lại những lời Vương Chi Sách ghi lại trên bút ký ở Lăng Yên các.

Vương Chi Sách ở bút ký không chuyên môn đề cập tới Kế đạo nhân, chẳng qua chỉ tự thuật một chút Lăng Yên các đại thần cùng danh tướng bệnh trước khi chết, chính mình đi thăm , từng gặp phải hoặc nghe nói Kế đạo nhân đã tới.

Là thần y y thuật tốt nhất Đại Chu vương triều năm đó, ở lúc các đại thần danh tướng bệnh nặng, phụng chỉ đi thăm hỏi chẩn bệnh, tựa như là chuyện rất bình thường.

Nhưng nếu nghĩ ngược lại, cũng có thể nói là Kế đạo nhân phụng mệnh Thái Tông Hoàng Đế đi thăm hỏi đại thần danh tướng kia không lâu sau, đại nhân vật danh tiếng vang dội sử sách lần lượt trở về Tinh hải. Nếu như liên tưởng tiếp đến Kế đạo nhân là truyền nhân chánh thống của Quốc Giáo, nhiều năm sau khôi phục tên thật là Thương Hành Chu chấp chưởng Quốc Giáo học viện, âm thầm muốn lật đổ thống trị của Thánh Hậu nương nương ...

"Ta nghĩ... Lão sư hẳn là người mà Thái Tông Hoàng Đế năm đó tín nhiệm nhất sao."

Trần Trường Sinh nói xong câu đó, đột nhiên cảm giác được gió thu ngoài cửa sổ có chút hàn lãnh.

Trong phòng an tĩnh thời gian rất lâu.

Nếu như chuyện này thật sự phải lục lại tới thời đại Thái Tông, nếu quả thật muốn kéo dài tới đại lục xa xôi không biết kia, vậy thì quá đáng sợ.

Hắn và nàng mặc dù không phải thiếu niên thiếu nữ bình thường, nhưng dù sao hai tháng sau mới tròn mười bảy tuổi, bọn họ không biết năm đó đến tột cùng phát sinh chuyện gì, làm sao có thể nhìn thấu màn sương mù dày đặc ấy?

"Hiện tại chúng ta chỉ có thể xác định, Giáo Hoàng Bệ Hạ không có ác ý đối với ngươi." Từ Hữu Dung nói.

Trần Trường Sinh gật đầu, đây là sự thực hắn mạo hiểm vô cùng mới xác nhận được, nhưng kỳ thật hắn cũng không phải hoàn toàn hiểu được, tại sao Giáo Hoàng Bệ Hạ một khắc kia lại dừng tay.

Nếu quả thật theo như Giáo Hoàng Bệ Hạ nói, trong thân thể của mình ẩn chứa vô số thánh quang, ăn mình có thể bước vào cảnh giới khó có thể tưởng tượng, đạt được đại tự do chân chính , từ đó siêu thoát nỗi khổ sinh tử, ngay cả Ma Quân vì ăn mình cũng nguyện ý mạo hiểm tiến vào Hàn sơn, Giáo Hoàng Bệ Hạ làm sao có thể khống chế được chính mình?

Dư Nhân sư huynh đã nói, chỉ có Thánh Nhân có thể chống cự được sự hấp dẫn trong máu của mình, nơi này nói chính là năng lực, cũng không có nghĩa là dụng tâm nguyện.

Nếu như đổi thành bản thân Trần Trường Sinh gặp phải tình huống như thế, cũng không biết mình sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.

Ở trong lòng Giáo Hoàng Bệ Hạ, thứ gì quan trọng hơn những thứ này? Dĩ nhiên không phải là quyền thế.

Hắn lặng yên suy nghĩ, chỉ có thể là tương lai của Nhân tộc.

Từ Hữu Dung biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: "Cũng bởi vì có điều kính sợ."

Đại nhân vật như Giáo Hoàng Bệ Hạ vô luận cảnh giới thực lực hay là thân phận địa vị cũng đã ở chỗ cao nhất, còn có thể kính sợ cái gì?

Thế nhân ngẩng đầu có thể nhìn thấy tinh không cùng với phiến quang minh sâu nhất trong nội tâm.

Phiến quang minh này hoặc là đạo đức, hoặc là nguyên tắc, hoặc là tình yêu, hoặc là thân tình, hoặc là một chén mỳ trứng, hoặc là máu trong thân thể, ngươi khác ta khác.

Không phải tất cả mọi người đều có phần kính sợ này.

Từ Hữu Dung cho là lão sư của Trần Trường Sinh không có.

Cho dù ở chỗ cao, trong lòng vẫn còn có kính sợ, người như vậy thật sự rất rất giỏi.

Từ đầu tới cuối, từ thiên đến địa, từ quang minh tới hắc ám, không chỗ nào kính sợ, người như vậy thật sự rất đáng sợ.

Cho đến hiện tại, người kia thủy chung ẩn núp trong bóng tối, chỉ biết là hắn nhất định sẽ lợi dụng Trần Trường Sinh, nhưng không biết hắn lợi dụng Trần Trường Sinh như thế nào.

"Ta vẫn giữ nguyên cách nhìn lúc ở Hàn sơn."

Từ Hữu Dung nói: "Chúng ta nên đem mọi chuyện nói cho nương nương."

Trần Trường Sinh lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, thời gian rất lâu cũng không nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.