Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 26: Đi chơi




Trên con đường vạn dặm về kinh, Từ Hữu Dung cứ cách một thời gian ngắn, sẽ phải thi triển Thánh Quang Thuật cho Trần Trường Sinh, đem khí tức của hắn ngăn cách khỏi thế giới này.

Thời điểm đi ngang qua Bắc Sơn quận, nàng còn truyền máu cho Trần Trường Sinh liên tục hai lần.

Vô luận tâm thần hay là chân nguyên cùng với Thiên Phượng chân huyết và thánh quang trân quý nhất, nàng cũng đã tiêu hao quá nhiều.

Hơn nữa ở trên Hàn sơn nàng vì cứu Trần Trường Sinh, đón đỡ chiêu Thiên Đạo Kiếm, đã bị thương không nhẹ.

Nhưng nàng vẫn không thể nghỉ ngơi.

Lúc này, nàng lẳng lặng đứng ở Quang Minh Điện, là bởi vì nơi này có thể làm cho nàng khôi phục nhanh hơn, nhất là có thể đạt được bổ sung thánh quang.

Hơn nữa nơi này cách bên kia rất gần, chỉ cách một bức tường, nếu như có chuyện, nàng có thể trong thời gian ngắn nhất, phá tan bức tường này, xông qua bên ấy.

Lúc này, Giáo Hoàng cùng Trần Trường Sinh đang nói chuyện với nhau ở bên kia.

Tinh thần nhô lên cao, kinh đô như bị thủy quang màu bạc bao phủ, sâu trong Ly cung khắp nơi đều là mái hiên, tương đối mà nói còn bảo lưu lại rất nhiều bóng đêm.

Trần Trường Sinh vén thảm ra, nhưng không đứng lên.

Hắn cúi đầu, rất chân thành đem tấm thảm xếp thành một khối vuông nho nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Giáo Hoàng nói: "Sư thúc, ta đến tột cùng là ai?"

Hắn đã hỏi Thiên Cơ lão nhân câu hỏi này.

Thiên Cơ lão nhân cho hắn câu trả lời khẳng định rất chắc chắn, nhưng không đủ chính xác.

Giáo Hoàng lẳng lặng nhìn hắn, nhìn thời gian rất lâu. Ngay khi Trần Trường Sinh cho là sẽ giống như mấy lần trước, chính mình vẫn sẽ không thể nhận được đáp án chuẩn xác , Giáo Hoàng chậm rãi mở miệng: "Ban đầu lúc nhận được thư sư phụ ngươi gởi, ta nghĩ ngươi là sư điệt vào kinh chữa bệnh, chữa bệnh chính là tu thân, ngươi tu chính là thuận tâm ý, cho nên ta không ra mặt."

Trần Trường Sinh nghe lời này, nhớ tới chuyện đã phát sinh hai năm rưỡi trước mới vào kinh đô, mơ hồ hiểu được, hẳn là tại trước lúc chính mình tiến vào Quốc Giáo học viện, thư của sư phụ đã đến kinh đô.

Giáo Hoàng đi tới phía sau hắn, đẩy xe lăn đi tới trong điện, hai bên thềm đá có khắc điêu khắc mây bay, bánh xe lăn ở phía trên, phát ra khanh khách thanh âm rất có tiết tấu, tựa như thanh âm của Giáo Hoàng lúc này, trong bình tĩnh lộ ra mùi vị cảm khái: "Cho đến về sau Mai Lý Sa tìm ta, ta mới biết được, thì ra hắn cũng nhận được một phong thơ."

Trong đêm cung điện rất u tĩnh, nước trong ao phản diệu tinh quang, thạch bích cùng lang trụ tỏa ra thanh quang loang lổ, bồn thanh diệp nhẹ nhàng rêu rao, xinh đẹp gần như yêu dị.

"Nói thật, cho đến hiện tại, ta cũng không biết sư phụ ngươi đến cùng muốn làm điều gì."

Giáo Hoàng buông xe lăn, đi tới bên hồ nhặt lên bầu gỗ, múc lên nửa gáo nước, bắt đầu tưới cho thanh diệp.

Tinh quang từ ngọc lưu ly trên đỉnh điện rơi xuống, rơi vào trên ma y mà Giáo Hoàng đang mặc, tựa như viết xuống vô số ký hiệu cực kỳ khó hiểu.

Trần Trường Sinh nhìn hắn khom người xuống , trầm mặc một lát mới hỏi: "Ngài không biết hắn muốn làm gì, vậy tại sao lại trợ giúp cho hắn?"

"Ta hiểu rõ, chuyện ngươi muốn biết nhất là tại sao sư phụ ngươi muốn đưa ngươi vào kinh... Nếu như ngươi thật sự là Chiêu Minh Thái tử."

Nước trong bầu gỗ rơi vào trong chậu, phát ra thanh âm ào ào, không át đi được thanh âm của Giáo Hoàng, mà giống như tạo thành bối cảnh.

"Việc mà sư phụ ngươi cả đời này muốn làm, rất đơn giản, chính là mời Thiên Hải xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, hoặc là đuổi xuống, để cho ngôi vị hoàng đế quay về với Trần thị, ta nghĩ... Hắn để cho ngươi vào kinh nhất định là có suy tính về phương diện này. Đến hôm nay, ta đã mơ hồ đoán được ý đồ của sư phụ ngươi, chẳng qua còn không cách nào chắc chắn."

"Năm đó Quốc Giáo học viện huyết án, đều nói là sư thúc ngài đích thân đánh chết sư phụ ta, bây giờ nhìn lại, dĩ nhiên không phải là thật."

Giáo Hoàng thanh âm thanh nhu dễ nghe tựa như nước chảy: "Quốc giáo chánh thống chỉ có hai người là ta và sư phụ ngươi, ta làm sao nhẫn tâm giết hắn, hơn nữa, năm đó mặc dù hắn trong hoàng cung bị Thiên Hải đánh trọng thương, nhưng ta muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy... Ta vốn cho là chuyện này sẽ vĩnh viễn được ẩn giấu, nhưng không ngờ tới, ngươi đã đến kinh đô."

Trần Trường Sinh nói: "Bởi vì ta tới kinh đô, bởi vì là lá thư của sư phụ, bởi vì ngài muốn chiếu cố cho ta, cho nên Thánh Hậu nương nương sẽ rất dễ dàng tra ra được, sư phụ ta còn sống."

"Đều nói Thiên Cơ lão nhân có thể thấm nhuần thiên đạo, đều nói Hắc Bào mưu kế vô song, thật ra sư phụ ngươi mới thật sự là người đầy mưu lược, lại không nhắc tới mục đích thực sự khi hắn đưa ngươi vào kinh là gì, chỉ nói chuyện hắn cố ý để cho Thiên Hải biết hắn còn sống, chẳng khác nào đã tạo ra một vết rách giữa ta cùng Thiên Hải, hơn nữa vết rách này sẽ càng lúc càng lớn."

"Nếu như không thể bồi bỏ lại vết rách này, hiểu lầm giữa ngài cùng Thánh Hậu nương nương cuối cùng sẽ thành địch ý."

"Đúng vậy, một khi đã có địch ý, một khi phát giác ra địch ý của đối phương, như vậy thời điểm đứng đối diện nhau, sẽ biến thành địch nhân."

"Như vậy chẳng phải là nói, sư phụ đang lợi dụng ân tình của ngài đối với hắn năm đó, ép ngài đứng cùng phe với hắn ư?"

Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng của Giáo Hoàng, phát hiện càng ngày càng câu lũ, càng lúc càng giống một lão nhân mỏi mệt, thanh âm trong vô thức xuống thấp, giống như tâm tình của hắn lúc này.

Giáo Hoàng thanh âm lại bình tĩnh như cũ: "Ta nói rồi, sư phụ ngươi mới thật sự là người mưu lược, trong suy nghĩ của hắn, vì đạt được mục đích, bất kỳ thứ gì cũng có thể bị hy sinh ."

Trần Trường Sinh nghe lời này, tâm tình càng thêm buồn bã, nói: "Tại sao lại như vậy?"

Tay Giáo Hoàng buông lỏng chuôi bầu gỗ, cầm lấy khăn lông khô bên cạnh bồn xoa xoa tay, nói: "Năm đó ta với sư phụ ngươi đối địch, là bởi vì cách nhìn bất đồng đối với thế giới này, hôm nay sư phụ ngươi dùng hết thủ đoạn, ép ta đứng về phía hắn, ta lại có thể bình tĩnh tiếp nhận, bởi vì thời gian đã thay đổi rất nhiều chuyện, cách nhìn của ta cùng Thiên Hải đối với thế giới này đã bất đồng."

Trần Trường Sinh nhớ tới lần nói chuyện trong cung điện này sau khi rời Thiên Thư lăng.

"Ta hiện tại cũng cho rằng Thiên Hải nên thối vị."

Thanh âm của Giáo Hoàng vang lên trong điện, thanh âm cũng không lớn, nhưng bầu trời đêm cao cao vô cùng xa xôi, phảng phất vang lên một đạo sấm sét.

Trong điện tĩnh lặng không tiếng động, trừ thanh âm bầu gỗ lơ lửng trên không trung tưới nước cho chậu thanh diệp kia.

Không biết qua thời gian bao lâu, Trần Trường Sinh mở miệng lần nữa: "Như vậy ta thì sao? Ta rốt cuộc sắm vai như thế nào? Ngài cùng Mai Lý Sa đại chủ giáo hai năm qua chiếu cố ta như thế, đến tột cùng là tại sao?"

"Ta chỉ có thể suy đoán ý nghĩ của sư phụ ngươi mà thôi, Mai Lý Sa có lẽ biết nhiều hơn một ít, nhưng ngươi phải tin tưởng, vị lão nhân đã trở về Tinh hải này sẽ không có tâm tư hại ngươi, ý nghĩ của hắn cùng ý nghĩ của sư phụ ngươi cũng không hoàn toàn giống nhau, hắn kiên trì cho rằng, trong quá trình này ngươi sẽ phải chịu rất nhiều thương tổn, nhưng cũng sẽ đạt được rất nhiều chỗ tốt."

"Chỗ tốt?"

"Mai Lý Sa cho rằng chỉ có thông qua phương pháp này mới có thể trị lành bệnh của ngươi."

"Bệnh của ta có thể trị lành ư?" Thanh âm của Trần Trường Sinh khẽ run lên.

Giáo Hoàng đi tới trước xe lăn, nhìn ánh mắt của hắn, thanh âm yên lặng như nước: "Vận mệnh cũng có thể được thay đổi, huống chi chỉ là bệnh?"

Trần Trường Sinh rất nhanh bình phục cảm xúc, nhìn Giáo Hoàng thật tình hỏi: "Sư thúc ngài đã sớm biết ta có bệnh."

Giáo Hoàng nói: "Đúng vậy."

Trần Trường Sinh vẻ mặt trở nên càng thêm thật tình: "Như vậy, ngài cũng biết chuyện kia chứ?"

Nơi này là chỗ sâu nhất, u tĩnh nhất, thậm chí u ám nhất trong Ly cung, chỉ có ngọc lưu ly trên đỉnh điện có thể tỏa ra chút ít tinh quang.

Hắn ngồi trên xe lăn, thảm lông cừu được gấp thành khối vuông be bé chỉnh tề đặt ở bên chân, tấm áo đơn bạc.

Thời gian trôi qua, long tương tinh sáng nhất trong bầu trời chẳng biết lúc nào đã đi tới trên đỉnh điện, tinh quang xuyên thấu qua ngọc lưu ly rơi xuống, rơi vào trên người của hắn.

Tinh quang còn mềm nhẹ hơn tuyết, lúc rơi xuống tự nhiên lặng lẽ không tiếng động, nhưng không biết tại sao, tựa như có một thanh âm xuy rất nhỏ vang lên, tựa như thứ gì bị thiêu đốt.

Đó là Trần Trường Sinh mượn tinh quang, đốt không nhiều tinh huy còn lưu lại trong thân thể.

Trong thân thể của hắn kinh mạch đều đã gãy lìa, vô luận u phủ hay là cánh đồng tuyết sinh ra chân nguyên, cũng không chỗ để chảy đi, đụng chạm chung quanh.

Rất nhanh, thân thể của hắn trở nên nóng rực, mặt cùng cổ, bao gồm hai tay lộ ra khỏi y phục, cũng trở nên có chút hồng rực.

Dùng ánh mắt trông qua, đó là màu hồng phấn nhợt nhạt, nhưng ở trong thân thể của hắn, đó là màu đỏ như máu, bởi vì điều này đại biểu trong thân thể của hắn đang chảy máu.

Theo nhiệt độ càng ngày càng cao, da tay của hắn trở nên càng ngày càng hồng, đã từ cảm giác khỏe mạnh biến thành yêu dị quỷ mị, đồng thời, một đạo khí tức vô cùng mờ nhạt từ vô số lỗ chân lông cùng với ngũ quan bên ngoài thân thể của hắn phát ra, theo gió đêm phất phới, đi tới trước người Giáo Hoàng.

Giáo Hoàng vẻ mặt chợt biến hóa, vô tận tinh hãn trong tròng mắt sâu thẳm, thoáng qua đã biến thành tinh hà cuồng bạo.

Ở trong đôi mắt, đã không thấy bất kỳ cảm xúc nhân từ, chỉ có thể nhìn đến hờ hững cường đại, cùng với ý chí lãnh khốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.