Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 14: Họp báo (1)




Bức rèm có thể ngăn cách ánh mắt của người khác, nhưng không ngăn cách được hai người lúc đã sớm tâm ý tương thông.

Từ Hữu Dung nhìn hắn xoay người trông lại, đã biết hắn suy nghĩ cái gì, nghĩ ngợi một lát rồi khẽ lắc đầu.

Sở dĩ Trần Trường Sinh cảm thấy có chút quen thuộc, không chỉ bởi vì viên tiểu hắc thạch nằm trên mâm cùng viên tiểu hắc thạch của hắn hình dáng rất tương tự, còn bởi vì tiểu hắc thạch truyền đến khí tức ba động cùng viên tiểu hắc thạch mà hắn tìm được ở Lăng Yên các rất tương cận, nói một cách khác, Thiên Cơ các lấy ra viên tiểu hắc thạch này, có thể cùng Vương Chi Sách có liên quan.

Hắn ở Lăng Yên các nhận được tiểu hắc thạch Vương Chi Sách lưu lại, là một tấm thiên thư bia, như vậy viên tiểu hắc thạch này chính là một tấm thiên thư bia khác hay sao? Đi qua Thiên Thư lăng, Chu lăng, cùng Hãn Thanh thần tướng từng thảo luận với nhau, tung tích thiên thư bia thất lạc trên thế gian, hắn và Từ Hữu Dung là người rõ ràng nhất, khó tránh khỏi có chút hiểu lầm.

Chử Thạch đại hội trong quá khứ lấy ra cũng là thiên thạch bình thường, cho nên chư tông phái trưởng lão cùng các đại nhân vật đã từng tham gia Chử Thạch đại hội cũng có chút kinh ngạc. Nhưng người tu đạo lần đầu tham gia Chử Thạch đại hội không rõ ràng lắm sự khác biệt bên trong, khi bọn hắn chú ý tới Trần Trường Sinh nhìn sang bức rèm, không khỏi rất là hưng phấn, nghĩ thầm tiểu Trần viện trưởng quả nhiên tình căn thâm chủng đối với vị hôn thê cũ của hắn.

Người tu đạo đến từ phía nam đại đa số cũng ngồi ở phương hướng cùng phía với Thánh Nữ phong, lúc này chú ý đến ánh mắt của Trần Trường Sinh, rất nhiều người trên mặt toát ra đùa cợt hoặc là thương hại, có chút Thánh Nữ phong đệ tử nghĩ tới trận phong ba từ hôn ở kinh đô, lại càng không nhịn được lên tiếng châm chọc , cười nhạo người nào đó quấn quít chặt lấy, thật sự không xấu hổ, còn có người cực kỳ bén nhọn chỉ ra, người nào đó cần đi soi gương, có một số việc không phải là ngươi không cần là được, muốn là có thể có , còn có người nói rất nặng, xin người nào đó tự trọng.

Không có một người tu đạo phía nam nào trực tiếp nhắc tới tên của Trần Trường Sinh, nhưng tất cả mọi người biết, những lời này là đang nói hắn.

Trận hôn ước nổi tiếng thế gian này đã trải qua quá nhiều khúc chiết, dẫn tới quá nhiều phong ba, cho đến mùa đông năm ngoái, Giáo Hoàng Bệ Hạ mạnh mẽ giải trừ hôn ước, mới coi như kết thúc.

Ở trong câu chuyện này, Trần Trường Sinh thời điểm ban đầu tự nhiên là nhất phương bị vũ nhục bị tổn hại, cuối cùng lại là Từ Hữu Dung phải chịu đủ mọi nhục nhã khinh nhờn.

Trong suy nghĩ của mọi người, người trên thế gian hiện tại chán ghét Trần Trường Sinh nhất, dĩ nhiên chính là Từ Hữu Dung.

Nàng là Thánh Nữ phía nam, là Thiên Phượng chân nữ được vô số người kính yêu yêu thích. Nàng không thích Trần Trường Sinh, tự nhiên có rất nhiều người sẽ không thích Trần Trường Sinh, nhất là chút ít người tu đạo phía nam, bọn họ dĩ nhiên sẽ không có thái độ hòa nhã gì với Trần Trường Sinh, cho dù hắn là Giáo Hoàng Bệ Hạ tương lai, bọn họ cũng muốn trút giận thay Thánh Nữ.

Đình đài lâu tạ đều trong gió mát, an tĩnh u nhã, lời nói giễu cợt đối với Trần Trường Sinh, phảng phất tơ liễu bị gió phất rơi, ở trên quảng trường càng không ngừng bay, rơi vào trong tai của mọi người.

Quốc Giáo giáo sĩ sắc mặt có chút khó coi, Mao Thu Vũ bình tĩnh không nói, Lăng Hải chi vương chau mày rậm, tựa như rất hang hái.

Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt nhìn về vị trí của Thánh Nữ phong, có chút không được tự nhiên sờ sờ đầu gối.

Chiết Tụ không để ý tới những chuyện này, Đường Tam Thập Lục biết được nội tình, cười rực rỡ như nắng sớm.

...

...

Kiếm quang rực rỡ thỉnh thoảng sáng lên trên thạch bình, tựa như lôi điện giữa mùa hè, vừa cực kỳ giống bút họa kinh tâm động phách trên bích hoạ.

Trừ Đại Chu quân đội thế lực lấy Trích Tinh học viện làm đại biểu, tuyệt đại đa số người tu đạo trên thế gian vẫn quen sử dụng kiếm, hôm nay trên Chử Thạch đại hội kiếm quang tựa như chưa từng đoạn tuyệt.

Người tu đạo có tư cách tham gia Chử Thạch đại hội, cũng là thiên tài thiên phú vô cùng, ít nhất cũng là tiềm lực xuất chúng, cảnh giới thực lực cũng rất mạnh, so với đại triêu thí cùng Chu viên , mạnh hơn ít nhất là một tầng cấp, có quyết đoán đi vào thạch bình khiêu chiến người khác, hoặc là nói có tư cách được người chỉ danh khiêu chiến , ít nhất cũng là Thông U trung cảnh.

Đã kết thúc mấy trận đối chiến, tiến hành vô cùng đặc sắc, song phương đối chiến thi triển tuyệt chiêu, không chút nương tay, mà dưới mắt của các đại nhân vật Thiên Cơ các cùng Quốc Giáo , cũng không thể có sự kiện ngộ thương gì quá mức nghiêm trọng phát sinh, chẳng qua là trên thạch bình khó tránh khỏi vẫn để lại một chút vết máu.

Trần Trường Sinh mặc dù cảm thấy hứng thú đối với khối hắc thạch này, nhưng hắn không có ý định xuất chiến, tự nhiên cũng không có ai tới khiêu chiến hắn.

Thân phận địa vị của hắn ở chỗ này, trừ phi hắn nguyện ý, không có người nào có thể buộc hắn ứng chiến, tựa như mùa hè năm ngoái vậy.

Thân phận địa vị của Từ Hữu Dung hiện tại còn cao hơn hắn, càng sẽ không tham dự đến chuyện này.

Bọn họ an tĩnh như vậy ngồi bên người Thiên Cơ lão nhân, nhìn chiến đấu trên thạch bình.

Có chút kỳ quái chính là, theo thời gian chuyển dời, vẫn không có ai khởi xướng khiêu chiến với hai người còn lại của Quốc Giáo học viện.

Chiết Tụ chỉ nhìn trong chốc lát thời gian đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, đối với đối chiến đặc sắc, tựa như không cảm thấy hứng thú.

Đường Tam Thập Lục thì rảnh rỗi có chút nhàm chán, càng không ngừng sai sử thị nữ của Thiên Cơ các đổi trà trong chén, phê bình đồ ăn vặt trong mâm.

Cho đến khi có một người xuất chiến, Chiết Tụ mới mở mắt, Đường Tam Thập Lục buông xuống chén trà trong tay, lấy ra khăn lụa lau khóe môi một chút, vẻ mặt trở nên chăm chú hơn.

Xuất chiến chính là Lương Bán Hồ.

Đối thủ của hắn là một gã cao thủ đến từ Tuyệt Tình tông tại Hán Thu thành.

Tên cao thủ Tuyệt Tình tông này lúc trước dùng Vạn Liễu kiếm vô cùng đặc sắc dễ dàng đánh bại một nữ đệ tử Từ Giản tự, hắn tuổi tác chừng ba mươi, cảnh giới đã tới Thông U thượng cảnh, nếu như đặt ở dĩ vãng, tuyệt đối có thể xứng với lời khen thiên tài , chẳng qua là mấy năm gần nhất, xuất hiện quá nhiều người tu đạo tuổi nhỏ hơn, thiên phú càng thêm xuất chúng, cảnh giới mạnh hơn so với hắn...

Lương Bán Hồ là đệ tử Ly Sơn kiếm tông, xếp hạng thứ năm trong Thần Quốc Thất Luật, dĩ nhiên là đại biểu cho những người tuổi trẻ này.

Hoặc là bởi vì mới vừa đánh bại một gã tu đạo cường giả phía nam, lòng tin đang đỉnh phong, hoặc là hai năm qua bị Thần Quốc Thất Luật đoạt đi quá nhiều hào quang, bất mãn đã tích lũy quá nhiều, dĩ nhiên, cũng có thể là bởi vì Vạn Liễu viên bị một phong thơ của Tô Ly hủy diệt mang đến oán hận, vị cao thủ Tuyệt Tình tông này không chút do dự hướng Ly Sơn kiếm tông phát ra khiêu chiến.

Hắn chỉ danh khiêu chiến Lương Bán Hồ, nhìn như là lựa chọn rất tùy ý, nhưng kỳ thật rất nhiều người cũng rõ ràng, đây là lựa chọn sau khi trải qua thâm tư thục lự, thậm chí lộ ra vẻ có chút âm khắc.

Lương Bán Hồ là thân huynh đệ của Lương Tiếu Hiểu —— mà hiện tại toàn bộ đại lục cũng biết, Lương Tiếu Hiểu đã từng cấu kết cùng Ma tộc, mưu toan ở Chu viên mưu hại đồng môn cùng với Trần Trường Sinh đám người, sau khi bại lộ, lại càng cực kỳ khốc liệt tự vẫn, ý đồ gài tang vật cho Trần Trường Sinh.

Vị Tuyệt Tình tông cao thủ này lựa chọn Lương Bán Hồ làm làm đối thủ, dĩ nhiên là muốn tấn công về phương diện này. Quả không sai, Lương Bán Hồ vừa mới vừa đi tới trên đài , người này đã lạnh giọng nói: "Ngươi mặc dù là thân huynh đệ của Lương Tiếu Hiểu, nhưng ta sẽ không đem tội của hắn tính đến trên đầu của ngươi, nhưng ta cũng sẽ không cho phép ngươi có cơ hội đạt được khối thiên thạch này."

Nghe được câu này, không gian trở nên vô cùng an tĩnh.

Tất cả mọi người biết, vị cao thủ Tuyệt Tình tông này chỉ cố ý tìm lý do, trên thực tế là muốn dao động chiến ý của Lương Bán Hồ.

Nhưng vô luận là Ly Sơn kiếm tông hay là Thánh Nữ phong nhất mạch cùng với bọn họ đồng thanh đồng tức, cũng không có cách nào làm ra quá nhiều phản ứng đối với bản thân những lời này.

Lương Tiếu Hiểu cùng Lương Bán Hồ đều là hậu nhân của Lương Vương phủ, Lương Vương phủ ở trong đoạn lịch sử này sắm nhân vật quá mức phức tạp. Nếu như Lương Bán Hồ giống Lương Tiếu Hiểu, không cách nào quên đi xuất thân Vương phủ, không cách nào cẩn thủ thân phận Ly Sơn kiếm tông đệ tử, như vậy hắn đạt được thiên thạch, là chuyện rất nhiều thế lực cũng không muốn xem đến.

Quan Phi Bạch trên mặt phủ kín một tầng sương lạnh, ánh mắt nhìn tên Tuyệt Tình tông cao thủ kia tràn đầy sát ý, nhưng vẫn là không nhúc nhích.

Cẩu Hàn Thực vẻ mặt không thay đổi, lẳng lặng nhìn thân ảnh Lương Bán Hồ, hắn rất có lòng tin đối với sư đệ.

Một mảnh an tĩnh, đối chiến còn chưa bắt đầu, đã vang lên một giọng nói.

Người nói chuyện là Đường Tam Thập Lục.

Hắn nhìn tên Tuyệt Tình tông cao thủ kia nói: "Muốn đánh thì đánh, cần gì nói nhảm nhiều như vậy?"

Không khí theo đó tùy theo biến đổi, tên Tuyệt Tình tông cao thủ kia vẻ mặt khẽ biến.

Ai cũng không nghĩ tới, câu này còn chưa tính sau, ngay sau đó, mọi người nghe được Đường Tam Thập Lục nói tiếp.

"... giống như lão tổ tông của các ngươi, cuối cùng còn không phải là bị đánh thành ngu ngốc hay sao."

...

...

Tông chủ Tuyệt Tình tông, chủ nhân Hán Thu thành, linh hồn của Thiên Lương Chu phiệt, cũng là một người, là lão tổ tông của rất nhiều người bao gồm tên Tuyệt Tình tông cao thủ kia ở bên trong .

Vị lão tổ tông kia có tên trong Bát Phương Phong Vũ, chính là Nguyệt Hạ Độc Chước Chu Lạc.

Những lời này của Đường Tam Thập Lục rất càn rỡ, rất mạo phạm, rất cứng rắn, nhưng cẩn thận nghĩ đến, không nói sai.

Vô luận trong mưa gió ở Tầm Dương thành , hay là trong gió xuân ở Vạn Liễu viên, Chu Lạc cũng bại vô cùng thảm, bị một phong thơ của Tô Ly chém cho thành người ngu ngốc.

Những lời này của hắn tăng thêm rất nhiều thanh thế cho Ly Sơn kiếm tông.

Quan Phi Bạch nhìn phương hướng Quốc Giáo học viện, nghĩ thầm người này hôm nay làm sao ăn nói dễ nghe vậy, nếu như sau đó đối chiến, vậy thì... để cho hắn ói ít máu hơn một chút.

Tên Tuyệt Tình tông cao thủ kia vẻ mặt kịch biến, nhìn Đường Tam Thập Lục lạnh giọng nói: "Sau đó, ta nhất định sẽ khiêu chiến ngươi."

Đường Tam Thập Lục lắc đầu, nói: "Ngươi không có cơ hội."

Chung quanh một mảnh xôn xao, mọi người rối rít nghĩ tới, vì sao hắn tin tưởng Lương Bán Hồ như vậy, nhưng không ai chú ý tới, hắn tiến tới bên cạnh Trần Trường Sinh, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được thấp giọng hỏi: "Theo như ánh mắt của ngươi đến xem, Lương Bán Hồ và tên ngu ngốc này ai lợi hại hơn?"

Trần Trường Sinh nói: "Vì sao lúc này trông ngươi có chút lo lắng vậy?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Ta cảm thấy được sao... Ta muốn trút giận cho ngươi, đem Chu Lạc mắng thành như vậy, người này ở lại sẽ nhất định phải liều mạng cùng ta, cho nên tốt nhất đừng đụng phải hắn."

Trần Trường Sinh nhìn thân ảnh Lương Bán Hồ, nói: "Không cần lo lắng, ngươi nói đúng, người kia không có cơ hội."

Hắn và Cẩu Hàn Thực đọc một lượt Đạo Tàng, hiếm thấy trên đời, ở bạn cùng lứa tuổi, ánh mắt tự nhiên cũng vô cùng tốt.

Cẩu Hàn Thực chưa từng lo lắng cho Lương Bán Hồ.

Trần Trường Sinh cũng nghĩ như vậy .

Lương Bán Hồ cùng Lương Tiếu Hiểu không giống nhau.

Lương Tiếu Hiểu là một gốc tùng nơi âm giản.

Lương Bán Hồ là một cây cỏ bên sườn núi.

Lương Bán Hồ tính cách rất bình lặng, không có lời gì, chính là trên mặt tâm tình biến hóa cũng rất ít.

Ở trong Thần Quốc Thất Luật, hắn từ trước đến giờ là người ít nổi danh nhất.

Nhưng không có nghĩa là hắn chính là người yếu nhất.

Huống chi, Thần Quốc Thất Luật căn bản cũng không có người yếu.

Lương Bán Hồ rút bội kiếm ở bờ thắt lưng, nhìn tên cao thủ Tuyệt Tình tông kia, nói một chữ: "Mời."

Tuyệt Tình tông cao thủ khẽ nhíu mày, chuẩn bị nói thêm gì nữa.

Nhưng mà, Lương Bán Hồ không cho hắn thêm cơ hội nói chuyện.

Một đạo bụi mù, chợt sinh ra trên thạch bình thanh tịnh, tựa như một đạo trần long, cực kỳ nhanh chóng hướng tiền phương.

Một đạo khí tức chất phác hùng hậu, tựa như hoàng thổ, tùy theo xuất hiện tại trong cảm giác của mọi người.

Cách đó không xa hồ nước phảng phất cũng cảm ứng được áp lực nào đó nên khẽ rung động.

Không có ai nháy mắt, không có ai kịp nháy mắt, bụi mù chạy như điên, hoàng long cuốn tới, Lương Bán Hồ đã đi tới trước người tên Tuyệt Tình tông cao thủ kia.

Tên Tuyệt Tình tông cao thủ kia con ngươi đột nhiên co lại, cảm thấy cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.

Hắn không nghĩ tới, kiếm pháp của Lương Bán Hồ cùng tính cách của hắn hoàn toàn bất đồng tương phản, nhưng lại dữ dằn mà cường ngạnh như thế.

Làm sao có thể phá giải kiếm ý dữ dằn như thế? Chỉ có kiếm ý càng thêm dữ dằn.

Một tiếng dữ dội tiếu vang lên, Tuyệt Tình tông cao thủ một kiếm phá không, gào thét mà đi, không hề nhượng bộ chút nào, trực tiếp đâm tới Lương Bán Hồ!

Lương Bán Hồ vẻ mặt không thay đổi, phảng phất vẫn là nông phu đang cầy cấy bên sườn núi, cầm lấy thiết kiếm tựa như cầm cái cuốc, bổ thẳng xuống.

Một kiếm này kiếm chiêu nhìn có vẻ rất bình thường, trên thực tế cũng là kiếm chiêu rất bình thường.

Một kiếm này không nhanh, ngay cả một phần năm tốc độ của Thiên Đạo viện Lâm Quang Kiếm cũng còn kém hơn.

Một kiếm này không hiểm, ngay cả nửa điểm khí tức của Quốc Giáo học viện Đảo Sơn Côn cũng còn kém hơn.

Một kiếm này không đẹp, căn bản không có tư cách lấy ra cùng Nam Khê trai trong truyền thuyết "Xuân Khứ Dã" đánh đồng.

Cùng Ly Sơn kiếm tông vô số kiếm pháp tinh diệu so sánh, một kiếm này của Lương Bán Hồ hoàn toàn không có giá trị gì đáng nói.

Nhưng một kiếm này rất vững vàng, vô luận là tay cầm kiếm, hay là kiếm chiêu bản thân, cũng rất ổn định, phảng phất vách núi bất động, phảng phất sơn đạo ở sơn gian .

Sở dĩ một kiếm này có thể vững vàng như thế, là bởi vì bộ kiếm pháp kia là trụ cột, là trụ cột của vô số kiếm pháp trong Ly Sơn kiếm tông.

"Sơn Môn Kiếm."

Chiết Tụ nhìn kiếm quang không chói mắt trên thạch bình, trong mắt hiện lên ánh sáng, sau đó trở nên nóng bỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.