Lãnh Khốc Phu Quân

Chương 6




Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ đến gara lấy xe, nghĩ tới chuyện lúc nãy vẫn còn cảm thấy buồn cười: “Trần Nhược Vũ, từ sau khi làm bạn gái của anh, công lực của em tăng nhiều đó”

“Cái gì tăng công lực, em nhất định phải bảo trì công lực”

“Đúng, đúng. Chỉ là sau khi làm bạn gái anh loại công lực này được biểu hiện ngày càng rõ ràng rồi”

“Anh không thấy bộ dạng cô ấy sao? Tỏ vẻ cái gì chứ? Bác sĩ Mạnh, mắt của anh thật là kém. Không đúng, mắt anh trước kia thật là kém, bây giờ thay đổi tốt hơn nhiều rồi’ Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút, vẫn còn không thấy cao hứng; “Nói, anh có dùng vẻ mặt ôn hòa với cô ấy không, có ám hiệu thân thiện, khiến cô ấy nghĩ có thể phách lối trước mặt em?”

“Em cảm thấy thế nào?” Mạnh Cổ tức giận

“Được rồi, tạm thời tin tưởng anh” Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh Cổ, còn nói: “Bác sĩ Mạnh, lúc đối mặt với bạn gái trước, anh cứ đem hết cá tính hẹp hòi, lời nói độc ác, tính cách hỏng bét phát huy hết không cần giữ lại, lúc nào cũng cảnh giác, giữ vững hình tượng trinh liệt của anh mới được”

“Em đánh giá anh thật cao” Mạnh Cổ xoa xoa mặt cô “lần tới gặp cô ấy, em không cần để ý, để cô ấy có vấn đề gì cứ tới tìm anh”

“Tại sao?”

“Cái gì mà tại sao?” Mạnh Cổ nói giống như là chuyện đương nhiên; “Chuyện như vậy tất nhiên do người con trai giải quyết. Thật ra thì anh đã nói rõ ràng rồi, cô ấy cũng không có quấn lấy em nữa, hôm nay có lẽ là do nhìn thấy em, bị kích thích khiến không thoải mái. Anh sẽ nói với cô ta, không quấy rầy em nữa”

“Không cần” Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Sao phải cho cô ta cái cớ để đến tìm anh chứ?”

“Này, cái này không gọi là lấy cớ”

“Khẳng định là có.Cứ cô ta chọc giận em, anh liền đi tìm cô ta, cô ta nhất định sẽ thường làm vậy, anh đừng để ý cô ta nữa,như vậy cô ta cũng không tiếp tục”

“Vậy nếu cô ấy tìm em, nhưng em không cho anh cùng phát giận, anh không buộc được cô ta rồi”

“Anh có trói lại cô ta lại em cũng sẽ cho rằng anh xem trọng cô ấy, cả đầu ngón tay cũng không được đụng tới” Trần Nhược Vũ lắc lắc ngón tay, còn nói: “Anh yên tâm, em cho dù giận cũng sẽ mặc kệ cô ta. Cho nên lúc đấu khẩu, cũng có thể nhìn cô ta chằm chằm không nói lời nào” Cô còn làm quả đấm biểu lộ vẻ ấm ức.

Mạnh Cổ bị chọc cười ha ha; “Trần Nhược Vũ, trước kia anh thật đúng là xem thường em”

“Cái đó đúng là như vậy” Cô giương cằm lên, tỏ vẻ: “Dù sao lập trường của anh nhất định phải rõ ràng, ngôn ngữ, cử chỉ phải hạn chế, đừng để cô ta có hy vọng. Anh làm được đến đó, coi như hợp cách. Hành vi cá nhân của cô ta, không liên quan tới anh”

Mạnh Cổ không cười, nhìn cô chằm chằm, thấy mặt cô hồng; “Làm gì, lái xe nhanh chút”

Mạnh Cổ quay đầu cô lại, hôn xuống môi cô, sau đó nổ máy xe, hỏi cô: “muốn đi đâu?”

Trần Nhược Vũ nhìn xung quanh một chút, không ai để ý đến họ, lúc này mới yên tâm. Cô suy nghĩ một chút: “Ra ngoài tốn tiền, đến nhà của anh rồi sau đó lại chở em về là tốn hai chuyến, vậy thì đến nhà em đi”

“Vậy em cần gì trực tiếp đến đây đón anh, để anh tới thẳng nhà em không tốt sao?”

“Nhưng mà em muốn đón anh, anh cực khổ làm việc, tan việc một cái liền gặp em, không tốt sao?”

Mạnh Cổ nhìn cô mấy lần.

“Nhìn cái gì vậy, em ngồi xe bus rất tiện, dù sao cũng không có việc gì làm. Anh đến nhà em, uống nước nghỉ ngơi một chút, nói chuyện chuyển phát kia, sau đó anh sớm về nhà nghỉ ngơi”

“Không về có được không?”

“Không được” Trần Nhược Vũ mặt đỏ lên.

Mạnh Cổ vừa lái xe vừa phân tâm liếc nhìn cô, không nhịn được nhéo nhéo mặt cô. Mặt cô càng đỏ, càng vuốt ve tay anh, chọc anh cười.

Anh chợt nói ra một dãy số, Trần Nhược Vũ cau mày: “Đây là ý gì?”

“Mật mã thẻ tiền lương”

“Anh để thẻ ở chỗ em, làm sao mà dung thể được? Mỗi tháng em đưa anh sao?”

“Nếu em thích vậy thì cũng được”

“Cái gì gọi là cũng được” Trần Nhược Vũ tức giận “Em không cho anh lấy, anh cũng đồng ý, tiền điện thoại, tiền điện, thứ gì cũng cần tiền. Cô nhấc cằm nhỏ của mình lên “Anh phải nịnh nọt em ,làm em vui, e sẽ suy nghĩ lại, mỗi tháng đưa cho anh nhiều nhiều một chút”

Mạnh Cổ cười ha ha: “Tiền điện thoại và tiền điện, mỗi tháng đều sẽ tự rút trong thẻ, đồ mua bằng thẻ tín dụng, bây giờ mua cái gì cũng có thể dùng thẻ tín dụng em biết không?” Anh giống đứa bé dạy cô: “Thẻ tín dụng cũng lấy tiền từ thẻ này, mỗi tháng tự động rút, sau đó anh còn có tài khoản ngân hàng, đem tiền từ chỗ này bỏ sang chỗ khác anh có thể làm, cho nên thẻ này em cầm cũng không sao”

Trần Nhược Vũ sững sờ; “Thì ra anh cũng chuẩn bị xong hết rồi, còn đưa em cái này làm gì?” Thật là giảo hoạt mà.

“Cái gì mà vô ích chứ, bên trong có tiền. Con gái tụi em không phải nói nắm giữ tài chính của con trai là nắm giữ hắn sao? Đây chính là tài sản của anh, không cảm động sao? Dĩ nhiên đầu tư mấy chỗ khác, xem như là tiền riêng, chờ cưới em rồi sẽ giao lại cho em”

Trần Nhược Vũ không tính “Tiền riêng’ của anh, lại muốn cùng anh so đo cái khác: “Anh nếu đem nó trực tiếp bỏ vào tay em, em còn có thể cảm động sao”

“Chính là muốn chuyển phát đưa qua mới có hiệu quả vui mừng sao”

“Làm sao có thể, chính là hù dọa chết người mà? Anh rốt cuộc có ý thức an toàn về tiền bạc không vậy” Trần Nhược Vũ lúc này mới phản ứng kịp, liền hỏi một câu khác; “Chờ một chút, cô gái nào nói với anh nắm giữ tàn sản là nắm giữ sinh mạng?”

“Không nhớ rõ nữa, có lẽ là một người anh em nào đó?”

“Hừ, loại ví dụ hạ lưu này là do đàn ông các anh nghĩ ra thì có, tự cho là mình rất hiểu phụ nữ. Thật ra phụ nữ là người đoan trang lại đơn thần, mới sẽ không muốn thứ nào cũng nhất định phải có”

Mạnh Cổ cười trộm; “Anh cho là em sẽ thích loại ví dụ này, rất sinh động. Nhớ ngày đó có người nào đó đoan trang lại đơn thần nói muốn giống em trai ngạnh khí bá đạo mới được. Anh cảm thấy cô ấy có ví dụ rất hay, thật đáng yêu”

Trần Nhược Vũ nhất thời cứng đờ, anh lại dám lật lại chuyện năm xưa ra nói. Thật không cho cô mặt mũi mà.

Mạnh Cổ liếc nhìn cô một cái, hàm răng trắng cười toe toét: “Sao lại đỏ mặt, em cũng nghe qua lời này sao?”

Trần Nhược Vũ nén lấy một hơi, lớn tiếng nói: “Coi như ví dụ này rất sinh động, vậy anh cũng không nên đem sinh mạng của mình giao cho người ta gửi tới tay em chứ”

Mạnh Cổ sửng sốt.

Trần Nhược Vũ cũng đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, vội vàng bổ sung: “Ý em là nói chi phiếu”

Mạnh Cổ cười ha ha: “Trần Nhược Vũ, em là muốn anh cười chết sao?”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, không nói ra lời.

Mạnh Cổ tiếp tục cười to: “Em nói rất đúng, vật kia anh nên tự tay giao cho em mới đúng”

“Đem chi phiếu thành cái gì màu vàng rồi? Anh cho rằng muốn tự tay giao cho em cái gì?”

A a a a, trí tưởng tượng của Trần Nhược Vũ bắt đầu xốc xếch. Vẻ mặt của cô làm chọ Mạnh Cổ cười không ngừng được.

Trần Nhược Vũ xoay đầu, quyết định không để ý đến anh

Nhưng Mạnh Cổ chợt ngừng xe lại, Trần Nhược Vũ kinh ngạc quay đầu: “Sao vậy?”

Mạnh Cổ ho nhẹ, nói: “Ách, để em thẩm tra anh…”

Trần Nhược Vũ há to miệng, đỉnh đầu muốn bốc hơi, đang chuẩn bị phát tác, Mạnh Cổ lại nói: “Chi phiếu”

Tay anh chỉ ra ngoài, Trần Nhược Vũ nhìn theo, thấy ven đường có một trạm ATM. Lúc này, cô mới biết mình lại bị trêu. Cô xoay người “ba ba” , đánh bàn tay của Mạnh Cổ một trận

Mạnh Cổ cười ha ha, Trần Nhược Vũ quắc mắt trừng anh; “Lặp lại mật mã lần nữa”

Mạnh Cổ nói rồi, Trần Nhược Vũ liếc anh một cái, cầm túi xách xuống xe.

Đem thẻ cho vào máy, cô lại cảm thấy khẩn trương, không phải vì bên trong có bao nhiêu tiền, chính là vì cảm giác quan hệ của cô với Mạnh Cổ lại thân thêm mấy phần. Cô quay đầu liếc nhìn Mạnh Cổ, anh đang ôm tay lái cười nhìn cô.

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, cô cắn môi, cảm thấy xấu hổ, cẩn thận từng li từng tí nhập mật khẩu, nhìn lướt qua số tiền trong tài khoản, thật nhanh lấy ra, đẩy cửa xe bước vào

“Có hài lòng không?” Mạnh Cổ vẫn đang cười

Trần Nhược Vũ “Thùng thùng” đánh anh hai quyền “Nhiều tiền như vậy, nếu như bị chuyển phát làm mất, em sẽ đánh chết anh”

“Mất liền báo mất chứ sao?”

“Uy” Thật là tức chết cô, anh còn không biết hối cải, thái độ thật là.

“Được rồi, được rồi, mỗi lần em nắm bắt trọng điểm rất quỷ dị nha, đổi lại là người khác đã cảm động chạy tới hiến hôn rồi”

Trần Nhược Vũ trừng anh, Mạnh Cổ lập tức thay đổi: ‘A, cô gái khác hiến hôn cũng không liên quan đến anh”

Trần Nhược Vũ bĩu mỗi, đem thẻ nhét vào trong túi: “Tịch thu rồi”

“Được”

“Làm nó ấm ví tiền của em”

“Được”

“Em sẽ không phung phí tiên của anh, giúp anh bảo quản”

“Không sao, em cứ xuống tay mua đồ, đắt tiền cũng được, trừ sầu riêng ra, cái gì cũng có thể”

“Này, đừng kích động, em rất dễ chịu khích lệ’Trần Nhược Vũ không phục liếc anh

Mạnh Cổ cười cười, hỏi cô: “Trần Nhược Vũ, em biết tại sao anh đưa cho em thẻ sao?”

Muốn dỗ cô vui vẻ, khiến cô cảm động: “Vì muốn tăng sự tự tin của em?”

“Vì muốn em nhanh chút tiến vào cuộc sống của anh” Mạnh Cổ nhìn cô: “Trần Nhược Vũ, có người nhắc nhở anh, cuộc sống của chúng ta, cách sống, sở thích cùng thoái quen tiêu xài tồn tài khác biệt rất lớn. Cái hậu hoạn ẩn nấp này sớm phải tiêu diệt đúng không?” Anh xoa xoa đầu cô: “Em cầm tài chính của anh, là quyền to, sẽ phải giúp anh đặt mua đồ hàng ngày. Thói quen dùng găng tay của anh, anh mặc quần áo loại nào, anh thích ăn gì, uống gì, em cũng phải phụ trách mua hết, biết không?”

Trần Nhược Vũ tưởng tượng cuộc sống như vậy, mặt lại bắt đầu nóng lên. Cô không có gì, năng nhặt chặt bị mà qua ngày. Nghĩ tới đưa anh quà tặng, mua gì đó cho anh, nhưng cô quan sát nghiêm túc, anh dùng đồ gì đó cô thật mua không nổi, miễn cưỡng mua kém hơn anh cũng không dùng được.

Cho nên anh có thể làm, là đem mình sạch bóng, không để anh mất mặt. Cô đi gặp anh, cũng tận lực thay đổi khá hơn một chút, mua quần áo mới, trang điểm, làm mình đẹp hơn một chút. Lau giày sạch sẽ, ủi phẳng đồ, không phải vì hư vinh, mà chỉ là muốn có thể rút ngắn chênh lệch giữa hai người

Thật ra yêu anh, cô nghĩ tới rất nhiều thứ. Mặc dù cái anh thích tuyệt đối không phải là điều kiện bên ngoài, nhưng nếu hai người bọn họ muốn cùng đi với nhau, cô phải cố gắng thích hợp với vị trí và hoàn cảnh của anh, Cô không khờ dại cho là cô bé lọ lem cùng hoàng tử yêu nhau, sau đó cô ấy sẽ mặc bộ đồ dơ ẩn, cẩm cây chổi cùng hoàng tử có hạnh phúc tốt đẹp, nhưng cô ta cũng biết, cô phải có thứ khí chất mà vị hoàng tử kia thích

Cô vẫn là Trần Nhược Vũ, nhưng cô hi vọng mình có thể là Trần Nhược Vũ của bác sĩ Mạnh

Chỉ là cô không ngờ tới, thì ra người lãnh khốc lại lãnh đạm như Phách Vương Long tiên sinh cũng như cô, đang nỗ lực rút ngắn sự chênh lệch giữa họ.

Trần Nhược Vũ cười híp mắt, thò người ra, hôn một cái lên mặt anh; “Bác sĩ Mạnh, anh cố lên. Còn kém một chút nữa, em liền khẳng định anh là người của em”

Mạnh Cổ cũng cười híp mắt, tà đạo nói: “Muốn khẳng định anh là của em, chuyện này cũng không đơn giản…”

“Pằng” hạ xuống, không đợi lời nói màu vàng của lưu manh nói xong, anh liền bị đánh.

Tối hôm đó, Mạnh Cổ ở lì trong nhà Trần Nhược Vũ đến khuya mới chịu đi, Dĩ nhiên không có làm chuyện hương diễm xấu xa gì, chỉ là anh không muốn đi, đông tây tán gẫu.

Trần Nhược Vũ nói với anh nếu chuyện Chu Triết cùng Lục Bảo Ny thành một đôi thật, cô sẽ cùng người nhà khai báo thật tốt chuyện hai người.

Mạnh Cổ đối với cảm nhận của người khác không có hứng thú, ngược lại nhân cơ hội này cùng Trần Nhược Vũ đám phấn vấn đề gặp người lớn trong nhà.

“Đã như vậy rồi, mấy ngày nữa tìm thời gian, hẹn ba mẹ anh, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, sau đó đến mùa xuân anh sễ đi gặp cha mẹ em”

“Như vậy quá nhanh, chúng ta mới yêu nhau không bao lâu”

“Cũng đã thu tài sản của anh rồi, còn nghĩ gặp người lớn là quá nhanh sao?”

“Đó là hai việc khác nhau”

“Một việc. Anh đã nói với em, một chút cũng không nhanh.Gặp người lớn rồi, mùa xuân tới phòng của em cũng hết hạn rồi, em liền đến nhà anh ở. Nếu qua một đoạn thời gian nữa, em đối với cuộc sống của chúng ta không có ý kiến gì, đối với biểu hiện trên giường của anh cũng hài lòng, liền kết hôn thôi, thứ tự an bài này vô cùng hoàn hảo rồi”

Trần Nhược Vũ mặt bắt đầu hồng: “Cái gì trên giường, anh lại bắt đầu ăn nói linh tinh”

“Cái gì mà linh tinh, là chuyện rất nghiêm chỉnh”

“Ý của anh chính là đều đã thử qua, hai bên đều cảm thấy không có vấn đề gì liền kết hôn?”

“Đúng”

“Đây coi là cầu hôn sao?”

“Em nghĩ vậy thì cũng có thể”

“Em vẫn cảm thấy quá nhanh”

“Sẽ không, rõ ràng là từng bước từng bước làm”

“Vậy nếu như đối với biểu hiện trên giường của anh em cảm thấy không hài lòng thì sao?”

“Trần Nhược Vũ,em là đang khích lệ anh sao? Cái gì cũng có thể chất vấn, chỉ có cái này tốt nhất em không nên nghi ngờ. Nếu không anh sẽ không nhịn được mà trực tiếp chứng minh”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, ôm gối ôm lui về phía sau.

Nhìn cô không có tiền đồ như vậy, Mạnh Cổ tức giận: “Nhanh chút, gặp người lớn hai nhà. Sau đó coi như danh phận đã định, đến lúc đó anh sẽ danh chính ngôn thuận xuống tay với em”

“Anh rốt cuộc cả ngày lẫn đêm là nghĩ mấy cái này sao?” Trần Nhược Vũ đạp anh một cước

“Nghĩ đến vấn đề này là bình thường mà,người đàn ông nào cũng như vậy !” Mạnh Cổ không chút nào cảm thấy xấu hổ.

Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Em còn muốn đợi qua hết mùa xuân, dò hỏi ý tứ trong nhà, dự phòng trước, sau đó mới sắp xếp gặp mặt. Chờ anh gặp cha mẹ em đã, rồi em mới gặp nhà anh”

“Sao lại là thứ tự này?”

“Em nghĩ, chờ anh gặp nhà em rồi sẽ tính tiếp”

Mạnh Cổ trừng cô, cô nghĩ người lớn nhà cô là sài lang hổ báo gì sao, anh thấy rồi sẽ bỏ cuộc nửa chửng?

Nhưng Trần Nhược Vũ không có nghĩ đến, người lớn hai nhà ai cô cũng chưa gặp, người cô gặp đầu tiên là cha mẹ của Chu Triết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.