Lãnh Khốc Phu Quân

Chương 2




Trần Nhược Vũ o o ngủ, căn bản không để ý đến Mạnh Cổ

Mạnh Cổ một người cũng lười cân nhắc, tính toán vấn đề ngu ngốc này. Anh ngồi một hồi, nhìn cô ngủ ngon lành, lại có điểm tức giận, anh ngồi ở cửa tiểu khu này không chút sơ sót đợi một hồi lâu, mặc dù chưa nghĩ ra khi gặp mặt muốn cô xin lỗi như thế nào, thì đã tới cửa nhà người ta rồi, có điều ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có

Cô uống rượu, phát điên xong liền đi ngủ, anh ngu ngốc ngồi chỗ này cũng không có chút ý tứ. Mạnh Cổ lại ngồi một hồi, quyết định hôm nay tạm thời rút lui, ngày mai lại tái chiến. Anh thay cô đắp chăn lại rồi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. ĐI tới cửa, anh lại quay lại, tiến đến bên giường, cúi người hôn lên môi cô: “Anh đã nói gặp một lần sẽ hôn em một lần, anh không có nuốt lời nha, Trần Nhược Vũ”

Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, động cũng không thèm động, tiếp tục o o ngủ

Mạnh Cổ tức giận điểm điểm mũi cô, cô không tỉnh, lại theo bản năng dùng sức đánh tay anh

Tay Mạnh Cổ co rụt lại, lại bóp gương mặt cô. Lần này cô lầm bầm “ghét”, sờ sờ mặt, lại lật người ngủ tiếp

“Trần Nhược Vũ” Mạnh Cổ gọi cô

Cô không để ý

Anh vẫn gọi tiếp, còn lay vai cô, lần này cô có tỉnh lại chút. Cô mơ mơ màng màng lật người lại, mắt cũng không mở ra “Làm gì?”

“EM nhớ anh sao?TNV”

Cô không thể nghĩ nổi, “Ừ” một tiếng lại ngủ mất

“Anh rất nhớ em nha, Trần Nhược Vũ. Nhưng em cũng không hẹn anh, em còn phải làm nũng, dỗ dành anh, chúng ta đã sớm gặp nhau rồi đúng không? Em phải học một chút a”

Trần Nhược Vũ không có phản ứng, tiếp tục ngủ, ngang một cước, lật người ôm lấy chăn

Mạnh Cổ than thở, đưa tay giúp cô đắp kín chăn mềm ;”Anh gần đây đần rồi, nhất định là do em lây qua, em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn”

Không để ý đến anh, Mạnh Cổ ngồi một hồi cũng không thấy có ý nghĩa: “Ngày mai anh lại trở lại” Anh hôn lên mặt cô, đứng dậy đi ra ngoài, rón rén đóng cửa phòng, đang định rời đi, thấy Lương Tư Tư nhô đầu ra khỏi phòng cô, còn nhìn thấy Mạnh Cổ ,cười cười hỏi: “Cậu ấy ngủ rồi?”

Mạnh Cổ gật đầu

Lương Tư Tư lại nói: “Nhờ một chút thôi”

Nhờ một chút?

Mạnh Cổ suy nghĩ, lại gật đầu

Hai người ngồi xuống ở phòng khách

“bác sĩ Mạnh, anh thích Nhược Vũ ở điểm nào?”

Thích ở điểm nào? Mạnh Cổ rũ mắt xuống, không lên tiếng. Anh với Lương Tư Tư không quen thân, cũng không từng thành thật bảy tỏ tâm sự riêng tư với cô

Lương Tư Tư không thèm để ý, cô lại hỏi: “Bác sĩ Mạnh, cô ấy không hơn tôi, lại thích Nhược Vũ, anh cảm thấy tôi có chỗ nào không bằng cô ấy?”

“Thế nào, lại muốn thử dò xét tôi?”

Anh ta quả nhiên biết. Lương Tư Tư cười ha ha

“Bác sĩ Mạnh, tôi cùng Trần Nhược Vũ ở chung hơn một năm, chúng tôi cũng tán gẫu hơn một năm. Tôi đã từng hỏi cô ấy, muốn tìm nam nhân như thế nào, cô ấy nghĩ thật lâu, cô ấy nói yêu cầu không lâu, tìm một người thích cô ấy, đối tượng cũng thích cô ấy, sau đó có thể đối xử tốt với cô ấy”

Mạnh Cổ không lên tiếng

“Bác sĩ Mạnh, anh biết không? Thật ra yêu cầu của cô ấy với nam nhân còn cao hơn tôi”

“Vậy sao?” Mạnh Cổ không cảm thấy lời này xuôi tai. Trần Nhược Vũ nhà anh thật sự không có yêu cầu cao gì, không tham lam, anh rất hài lòng

“Cô nghe không có gì thật ra là không biết yêu cần yêu cầu gì, đây là bởi vì cậu ấy rất lý tưởng hóa, trên thực tế, kỳ vọng cảu cậu ấy rất cao. Kỳ vọng cao nhưng không biết cụ thể hóa, anh biết kết quả là gì không? Chính là bản thân cậu ấy cũng không biết, nhưng lại biết bản thân không đến, rất nhạy cảm, dễ mất mát, cũng không biết tại sao mình lại khổ sở. Giống như lần này cậu ấy cùng anh cáu kỉnh, cô ấy không biết chuyện gì xảy ra, lại phải giúp anh kiếm cớ, nhưng thật ra trong lòng rất không thoải mái, có điều không biết phải nói ra thế nào. Anh đang đợi cậu ấy cúi đầu, lấy lòng, hướng anh làm nũng, giải thích, cậu ấy lại đợi anh khôi phục bình thường, tâm tình chuyển tốt

Mạnh Cổ không biết cô nói có sai không, Trần Nhược Vũ nhà anh đúng là đáng yêu, nhưng cũng tiếc mỗi lần nghĩ đến trọng điểm cũng không giống anh

:Bác sĩ Mạnh, trước đây tôi cảm thấy anh đối với chuyện tình cảm rất lý trí, khôn khéo, loại người như vậy rất khó chung đụng, nhưng thật ra tôi cũng không phải loại người dễ sống cùng, nhưng Trần Nhược Vũ lại đối xử với tôi rất tốt, cậu ấy rất có mị lực, nếu như tôi mà là nam nhân, tôi nghĩ mình cũng sẽ rất thích cậu ấy. Được rồi, tôi có chút kéo xa việc, thật ra ý tôi là, bác sĩ Mạnh, lần này anh thật sự phản ứng quá khích rồi, làm ra chuyện ngu xuẩn, tôi cảm thấy có lẽ anh cùng cô ấy có thể đi tới cùng”

Đây cũng là lý luận sao? Mạnh Cổ rốt cuộc không nhịn được nói: “CHúng tôi đều có tình cảm với nhau, dĩ nhiên có thể cùng nhau đi tới cùng”

“Có tình cảm là có thể cùng nhau đi tới cùng sao?” Lương Tư Tư cười cười: “Bác sĩ Mạnh, anh có nghĩ tới sự chênh lệch giữa hai người không? Cô ấy có sinh hoạt với quan niệm khác anh hoàn toàn. Cậu ấy không thưởng thức nổi nhạc hòa tấu, thích xem phim hoạt hình. Lúc anh nghĩ muốn xem tin tức thời sự cũng là lúc tiết mục giải trí cậu ấy yêu thích phát sóng. Lúc cậ ấy mua thức ăn vì muốn tiết kiệm mấy đồng liền có thể hỏi thăm hết tất cả các hàng rau, anh sẽ nguyện ý cùng cậu ấy đi dạo sao? Anh mua xa xỉ phẩm hay đồ mắc tiền gì đó cậu ấy sẽ đau lòng, nhưng khi cậu ấy mua than đất anh sẽ coi thường, anh từng nghĩ qua sự khác nhau này sao?”

Lương Tư Tư nhìn Mạnh Cổ một chút, nói tiếp: “Cha mje của cậu ấy thích ganh đua so sánh, có lẽ sẽ mang anh đến tất cả bạn bè thân thích khoe một vòng, sẽ muốn anh mua quà tặng đồ, không phải là vì thiếu cũng không phải vì tham tiền, mà là bọn họ cần mặt mũi như vậy, anh có thể chịu được sao?”

Mạnh Cổ cau mày, vừa muốn nói, Lương Tư Tư lại nói tiếp: “Bác sĩ Mạnh, khi anh mang cậu ấy đi giao tiếp bên ngoài, thân thích, người lớn trong nhà anh đột nhiên hỏi cậu ấy làm gì? Anh có thể một chút cũng không ngại nói cậu ấy bán bảo hiểm sao? Dĩ nhiên, bán bảo hiểm cũng không phải là loại người không ra gì, chỉ là vì nghiệp vụ cảu mình, có lẽ sẽ nhiệt tình tìm người mua bảo hiểm, anh có thể tiếp nhận sao?”

Mạnh Cổ giơ tay lên, ngăn cản Lương Tư Tư tiếp tục nói: “Lương tiểu thư, cô không cần phải thăm dò tin tức kiểu đó, cái cô nói tôi điều biết, có lẽ có một số việc không phải cứ như vậy mà dung hòa, nhưng tôi muốn cùng Trần Nhược Vũ ở chung một chỗ cũng ki phải nhất thời xúc động, tôi đã nghiêm túc cân nhắc qua mới có thể làm ra chuyện này”

“Tôi biết rõ. Tôi đã nói, trước đây đã cảm thấy anh đối với chuyện nam nữ rất quan tâm, quá khôn khéo. Nhưng mà bác sĩ Mạnh nam nhân đối với tình cảm khôn khéo không có nghĩ cũng là người khôn khéo, là bởi vì hắn không quan tâm. Khi anh thật lòng yêu, anh có thật là dúng lý tính mà phân tích hết vấn đề sao?”

“yêu nhau còn phải phân tích vấn đề gì, Lương tiểu thư, cô nghĩ quá nhiều rồi, nữ nhân cũng không cần phải quá khôn khéo, lúc lúc ngốc như Trần Nhược Vũ nhà tôi vậy, tương đối sẽ đáng yêu”

Lương Tư Tư cười ha ha; “Bác sĩ Mạnh, anh không phải cảm thấy Nhược Vũ ngốc, thật ra thì đối với tình cảm nam nữ, nữ nhân mới là người tinh tường nhất. Có chuyện gì xảy ra họ cũng biết, họ vờ ngớ ngẩn là vì cảm thấy bản thân nên ngu ngốc. Sợ mất đi, cho nên đối với mọi chuyện mới giả bộ như không thấy; sợ bị tổn thương, cho nên mới giả bộ không thể trải nghiệm được. nhưng kỳ thật cái gì họ cũng biết. nam nhân cho là nữ nhân không khôn khéo bằng mình mà đắc ý, nhưng họ không biết rằng, bản thân họ mới là người ngu ngốc nhất”

“Lương tiểu thư, cô đang tính dạy cho tôi một khóa về quan hệ nam nữ sao?”

“Không, bác sĩ Mạnh. Chuyện quan hệ nam nữ này, trong lòng mỗi người đều có giáo trình riêng, cứ coi như chưa từng yêu qua, cũng sẽ có cảm giác đặc biệt. huongs gì Bác sĩ Mạnh cũng đào hoa không ít, kinh nghiệm cũng sẽ phong phú, không cần tôi dạy cho anh”

“Cô quá khen, tôi không có dính cái gì đào hoa cả” nói giỡn, hiện tại anh là bạn trai hàng hiệu của Trần Nhược Vũ, cái gì mà dính qua không ít đào hoa chứ, đúng là vu oan mà

Lương Tư Tư cười cười, cũng không cùng anh biện hộ, chỉ nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh, về Trần Nhược Vũ thôi. Tôi biết Trần Nhược Vũ là do cô ấy tham gia phỏng vấn ở công ty tôi. Phòng nhân sự ngu muội của công ty phỏng vấn hỏi cô ấy có ý kiến gì về việc công tác. Người khác thì đáp rất đàng hoàng, chỉ có kẻ ngốc Trần Nhược Vũ mới sửng sờ. Chuyện nói ra thì thật rất không cao hứng, hỏi cô ấy tại sao nghĩ lâu như vậy, cô ấy nót thật là bản thân đến tìm việc, còn chưa từng đi làm, không tiếp xúc được với nội dung thực tế của công việc, cho nên không có ý tưởng gì, nhưng lại cảm thấy nói ra như vậy thì không tốt, cho nên cuối cùng là không biết phải nói gì. Kết quả, dĩ nhiên là cậu ấy không trúng tuyển, phòng nhân sự cảm thấy cô ấy không đủ trình độ, sẽ không làm nên được sự nghiệp gì”

Mạnh Cổ gật đầu một cái, loại sự tình này đúng là chuyện Trần Nhược Vũ có thể làm ra

“Anh xem, cô ấy thật ra không biết nói gì cho tốt, nhưng lại không nghĩ ra. Cậu ấy là có tìm cách, nhưng không có cá tính. Cũng không phải ngốc, chỉ là không có tính toán mà thôi, Cho nên nếu anh tức giận cậu ấy, phải cho cậu ấy biết anh tức cái gì. Nếu anh phải làm nũng hoặc muốn cậu ấy làm nũng với anh, bày ra bộ dạng lãnh đạm là vô dụng, tốt nhất là nên dùng phương thức trực tiếp rõ ràng một chút”

“Tôi dĩ nhiên biết” Mạnh Cổ có chút không phục. Trần Nhược Vũ là người như thế nào anh đương nhiên rõ, anh là nghiêm túc cân nhắc kỹ càng mới quyết định quen biết cô, Lương Tư Tư thật sự không cần vung tay múa chân với anh

“Anh có lẽ biết” Lương Tư Tư nhún nhún vai, xem thường “Nam nhân lúc nào cũng nói mình biết, thật ra căn bản không để gì vào trong lòng cả, biết cùng với không biết cũng không khác nhau là mấy”

“Lương tiểu thư chỉ có không đem chuyện cường điệu lên vài làn thôi. Cô cần gì đem hiểu biết về nam nhân giắt nơi miệng chứ?”

Lương Tư Tư sửng sốt, rồi có chút chật vật, cô dừng một chút, tự giễu nói: “Được rồi, là tôi không nắm được nam nhân, anh nói rất đúng”

Mạnh Cổ chau mày, không nói gì

“Bác sĩ Mạnh, thật ra anh cũng chẳng có điểm đặc biệt gì khiến người ta thích. Trần Nhược Vũ nói đúng, nữ nhân chỉ cần chung đụng lâu với anh, đều sẽ bị cá tính của anh dọa chạy mất”

“Cô không cần phải làm tôi sợ, tôi cùng Trần Nhược Vũ cũng rất khá”

Lương Tư Tư gật đầu, chợt cười nói: “Chuyện này nói nhất định phải làm được, nhất định phải cùng Nhược Vũ hảo hảo trôi qua”

Mạnh Cổ ngẩn ra, theo bản năng gật đầu, anh hiểu đây là tâm sự thật lòng của Lương Tư Tư, cô ấy thật sự quan tâm đến Nhược Vũ. Mạnh Cổ đối với mấy lời nói ác độc của mình vừa rồi cảm thấy không được tự nhiên, vòng vo hỏi: “Ngày mai cô muốn đi đâu?”

“ĐI thành phố H”

“Không trở lại?” Nếu không Trần Nhược Vũ cũng sẽ không khóc thảm đến vậy

“Đúng vậy”

Mạnh Cổ cau mày: “Phòng ốc xử lý thế nào? Muốn trả lại?” Lấy trạng thái quỷ nghèo của Trần Nhược Vũ nhà anh, sợ rằng không thể chịu được gánh nặng mướn tiền phòng này

“Ừ. Đây là vấn đề tốt’ Lương Tư Tư cười cười “Bác sĩ Mạnh, tienefp hòng của chúng tôi đã trả đến hết mùa xuân, nói cách khác, Trần Nhược Vũ có thể tiếp tục ở một mình khoảng mấy tháng, mấy tháng này, nếu hai người chung đụng hảo, có lẽ đến sang năm cậu ấy cũng không cần thuê phòng nữa. Còn nếu không tốt, cậu ấy phải chuyển đến một phòng nhỏ khác, sống qua ngày, hoặc là, không thể tiếp tục ở thành phố A, phải chuyển về sống ở thành phố C”

Cô lại muốn hù dọa anh sao? Mạnh Cổ cau mày, vì khả năng Trần Nhược Vũ sẽ rời đi khiến anh mất hứng

“Bác sĩ Mạnh, đây coi như là một khiêu chiến có thời hạn thôi”

Đây thật là khiêu chiến a

Nhất là khi anh mới phạm phải một sai lầm siêu cấp ngây thơ, Trần Nhược Vũ vẫn còn khảo hạch anh a. Hơn nữa khó khăn nhất là, kể từ khi quan hệ bọn họ phát xinh, trước đó chiêu có hiệu quả với Trần Nhược Vũ, bây giờ hoàn toàn dùng không được a

Mạnh Cổ cau mày, không được, anh xem ra phải thêm chút sức, cấp chiến cấp thắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.