Lãnh Huyết Thiên Tài

Chương 13: Đường đến châu quốc




“Ngươi nói cái gì?!” Lời nói của Gấu Bự khiến ta thoáng chốc kinh hãi.

Gấu Bự nheo mắt: “Ta bảo, ngươi theo tướng quân đây về!”

“Không phải câu này!” Ta vội vàng ngắt lời: “Hôm qua, ngươi làm gì Hoa Thành Vân vậy?”

“Hoa Thành Vân?” Gấu Bự suy tư: “Ý ngươi là tên mặt trắng hả? Ta nói với hắn rằng nếu hắn có thể chịu hai đấm của ta, ta sẽ thả ngươi.”

“Ngươi!” Ta tưởng như bị chọc tức chết, ánh mắt liếc xuống nắm tay ngăm đen của gã, chịu một quyền này thì lục phủ ngũ tạng lại chẳng lộn tùng phèo ấy chứ…

“Ngươi quan tâm đến tên mặt trắng kia à?” Gấu Bự bĩu môi: “Nữ nhân Trung Nguyên đúng là không hiểu biết, nhưng chính ta cũng không ngờ hắn có thể chịu được hai đấm của ta, người thường ăn một quyền là ngã rồi, hai quyền không chết cũng mất nửa mạng. Chậc chậc, tiểu tử đó còn có thể gắng gượng đưa ngươi đi, quả thực cũng có bản lĩnh…”

Ta càng nghe càng hoảng sợ, Hoa Thành Vân chỉ là một đại phu bình thường, nhận hai đấm của Gấu Bự, nhớ đến sắc mặt trắng bệch và vẻ tươi cười thản nhiên hôm qua của hắn, khỏi phải nói, trong lòng ta cảm thấy không dễ chịu chút nào.

Ta muốn lập tức đi xem tình hình của Hoa Thành Vân, hình như Gấu Bự cũng phát hiện ra ý ta, lạnh mặt: “Hôm nay ngươi phải theo ta đi!”

Máu nóng dồn lên não, ta buột miệng: “Cút đi! Có quỷ mới theo ngươi!” Nói xong lại cảm thấy lúng túng, ngừng một chút, ta quyết định nói lý lẽ với gã: “Ta còn không biết ngươi tên gì.”

“Ngươi không biết?” Gấu Bự hơi ngạc nhiên: “Ta là Ba Đặc Nhĩ.”

“Tốt lắm, Ba Đặc Nhĩ.” Ta định thần: “Ngươi… chắc là có thê tử chứ?”

Gấu Bự nhếch miệng cười, giọng nói mang theo sự tự hào: “Ta có ba thê tử, các nàng là Tháp Na, Ô Lực Cát và Cát Nhã. Ngươi sắp được trải qua cuộc sống hạnh phúc cùng các nàng ấy.”

Ta tận lực bỏ ngoài tai câu cuối cùng của Gấu Bự, phát hiện sự dịu dàng khi gã gọi tên của Tháp Na: “Kể về Tháp Na đi.”

Gấu Bự dường như không tin nổi ta có thể nói chuyện bình tĩnh nhã nhặn với gã, nhắc tới Tháp Na, gương mặt bị râu quai nón che khuất một nửa của gã bỗng dịu lại: “Tháp Na là viên ngọc của thảo nguyên, là cô nương xinh đẹp nhất trên thảo nguyên, tiếng ca của nàng truyền từ phía đông sang phía tây, ngay cả thần hoa trên núi tuyết cũng say mê giọng hát của nàng. Trái tim của Tháp Na còn rộng rãi hơn cả nam nhi, trái tim của nam nhi như chim ưng bay vút trên bầu trời, nhưng lúc nào Tháp Na cũng có thể khiến chim ưng cao vời vợi kia quỳ dưới chân nàng.”

Theo lời gã, Tháp Na thật sự là một cô nương xinh đẹp: “Trong số đó cũng bao gồm cả ngươi?”

“Phải.” Gấu Bự thẳng thắn thừa nhận, nếu đổi thành nam tử Trung Nguyên phải phủ phục dưới chân một nữ tử, e rằng sẽ lập tức xấu hổ vung kiếm tự vẫn. Gấu Bự tiếp tục nói: “Lấy được Tháp Na là vinh quang lớn nhất đời Ba Đặc Nhĩ ta.”

Nghe câu đó, sự chán ghét của ta với Gấu Bự giảm đi rất nhiều. Ta nhẹ giọng hỏi: “Vậy hai thê tử còn lại của ngươi thì sao?”

“Bọn họ là nữ nhi của trưởng lão trong tộc.” Lúc nhắc tới hai vị thê tử kia, rõ ràng Gấu Bự không có sự nhiệt tình như Tháp Na, chỉ nhàn nhạt giới thiệu thân phận các nàng.

Ta cảm thấy thú vị: “Tháp Na… khi nàng biết ngươi muốn cưới hai nữ nhân này thì có tức giận không?”

“Tức giận?” Gấu Bự sáng tỏ: “Ý ngươi là ghen hả? Sao Tháp Na có thể ghen chứ, lòng của nàng có thể chứa toàn bộ thảo nguyên. Nàng đối xử với hai nàng kia tốt lắm, như tỷ muội ruột.”

Ta âm thầm bĩu môi, tỷ muội ruột? Có thân thế chứ thân nữa cũng chẳng biến thành tỷ muội được. “Ta không tin, tuy Tháp Na tốt như vậy, nhưng nếu nàng thấy ngươi cưới nữ nhân khác mà còn thờ ơ, thậm chí niềm nở chúc phúc, ta nghĩ chắc nàng không yêu ngươi.” Ta nở nụ cười thương hại.

“Vô liêm sỉ!” Gấu Bự giận dữ: “Ngươi không được nói xấu Tháp Na!”

Ta quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết trong biểu cảm của Gấu Bự, tuy lời gã nói nghe có vẻ ấu trĩ, nhưng lại khiến ta cảm nhận được tình yêu sâu sắc và sự bảo vệ của gã với Tháp Na. Gã, hẳn là yêu Tháp Na nhỉ?

“Ta không nói xấu gì nàng ấy hết, nàng là nữ tử quý báu của thảo nguyên các ngươi, ta không muốn bị người ta bảo là ghen tị. Nhưng ngươi nghĩ lại đi, có nhiều người thích Tháp Na như vậy, nếu có người muốn cướp Tháp Na đi, ngươi sẽ có cảm giác gì?”

“Ai dám cướp nữ nhân của ta! Nếu thực sự có kẻ như vậy, nhất định ta sẽ quyết đấu với hắn, giết chết hắn!” Gấu Bự gầm gừ.

Ta gật đầu: “Chẳng qua ngươi chỉ nghe thấy có kẻ mến mộ Tháp Na mà cướp nàng đi, đã hừng hực muốn quyết đấu giết chết hắn, nhưng ngươi không nhìn lại việc mình cưới thêm thê tử vào nhà, không lẽ Tháp Na không tị nạnh chút nào ư?”

“Sao nữ nhân có thể giống nam nhân chứ!”

“Vì sao không thể giống nhau?” Ta ngẩng cao đầu: “Tháp Na là viên ngọc của thảo nguyên, lòng của nàng có thể chứa vạn vật, nhưng vĩnh viễn không chứa được chuyện người mình yêu đem lòng yêu người khác.”

Gấu Bự bị lời nói của ta ảnh hưởng, thấp thỏm nóng giận: “Đừng có lên mặt dạy ta, nữ nhân Trung Nguyên các người đến nói chuyện cũng không độ lượng như Tháp Na.”

Ta bị hắn chẹn họng, nửa ngày không thốt ra lời, nói lý lẽ với cái tên đầu gỗ như hắn thật sự như nước đổ lá khoai. Đang lúc sốt ruột, đột nhiên một bóng trắng xuất hiện trước bàn, ta ngước đầu lên, thấy Hoa Thành Vân mang vẻ mặt hờ hững nhìn ta, có điều ánh mắt lại mang vẻ lo lắng, làn da tái nhợt không một tia máu.

Ta nặn ra nụ cười khó coi: “Sao ngươi lại đến đây?”

Hoa Thành Vân không trả lời ta, hắn nhìn Gấu Bự, mà Gấu Bự đang vuốt râu quai nón, thích thú nhìn Hoa Thành Vân. “Chẳng lẽ tướng quân không giữ lời nói hôm qua?”

“Hôm qua?” Gấu Bự cao giọng cười lớn vài tiếng, dọa ông chủ quán trà trốn vào góc không dám ra, mấy bàn bên cạnh thấy tình hình không ổn cũng nhanh chóng giải tán. “Hôm qua ta chỉ nói ngươi chịu hai quyền của ta thì có thể mang tiểu nương tử đi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nàng, Trung Nguyên các người chú trọng duyên phận, chẳng lẽ ta với nàng thế này không gọi là có duyên phận sao?”

Tiểu nương tử? Duyên phận? Có lẽ sự xuất hiện của Hoa Thành Vân truyền thêm can đảm cho ta, ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc là vì nguyên do gì, hồi nãy ta còn khúm núm chỉ dám oán thầm, mà lúc này lại hừng hực muốn há mồm mắng lớn.

Nhưng Hoa Thành Vân không cho ta cơ hội gây họa, hắn chỉ thờ ơ liếc ta một cái, ta liền ngoan ngoãn ngậm mồm, tỏ vẻ biết thân biết phận. Hoa Thành Vân mềm mỏng nói: “Tướng quân cứ đùa, hôm qua dân chúng trong thành Định Châu đều có thể làm chứng là tướng quân đã buông tha cô nương này. Nhưng nếu tướng quân muốn lật lọng, tại hạ cũng không biết phải làm sao.” Hoa Thành Vân cứ một câu tướng quân hai câu tướng quân, không ngừng nhắc nhở cho Gấu Bự thân phận của gã, tin tức một tướng quân lật lọng chơi xấu mà truyền ra kiểu gì cũng không dễ nghe. Cho nên nói quy kết có thể đè chết người, chính là tình hình lúc này đây.

Gấu Bự người thô, nhưng lòng không hề thô. Gã nóng nảy phất tay, quay sang ta: “Bảo hắn là tên mặt trắng mà ngươi không tin, hắn chuyên nhằm chỗ sơ hở của người khác mà đâm chọc. Phó Tĩnh Nhã, đi theo hắn ngươi chắc chắn sẽ không hay ho, bây giờ theo ta còn kịp.”

Trước mặt bao nhiều người, tất nhiên Gấu Bự không thể cưỡng ép lôi ta đi. Ta bối rối nhìn hắn: “Ba Đặc Nhĩ, hay là ngươi về hỏi Tháp Na trước đã?”

Gấu Bự nhận ra ta đang nói lấy lệ, bỗng nhiên đứng dậy, chau mày. Có Hoa Thành Vân ở bên, ta không còn kinh hồn bạt vía như lúc trước, ánh mắt lộ ra ý cười: “Ngươi cứ kể chi tiết về dung mạo của ta cho Tháp Na, cả chuyện chúng ta gặp nhau như thế nào. Ta nghĩ, hẳn nàng sẽ không đồng ý.”

Gấu Bự tức giận: “Ta bảo rồi, không được nói xấu Tháp Na! Tháp Na tuyệt đối không như lời ngươi nói.”

Ta biết người thẳng tính như Gấu Bự nhất định sẽ nhắc đến ta trước mặt Tháp Na, vì thể nhoẻn cười lộ lúm đồng tiền, rửa mắt chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.