Lãnh Huyết Nữ Vương: Thất Phu Tranh Sủng

Chương 20: Mới quen mây mưa




- À … Ninh Nghị phất phất tay, cười ôn hòa, cất cao giọng nói:

- Vì sao tại hạ đến đây, hẳn là trong lòng chư vị đều biết. Ta biết rắn có lối rắn, chuột có đường chuột, nhưng hôm nay Ninh mỗ không nói lời lòng vòng. Vị Lục cô nương kia là ân sư của tại hạ. Vì chuyện của tại hạ mà nàng ngàn dặm đến đây. Có ân oán gì, ta và nàng cùng nhau gánh vác. Tối hôm qua đám người Tống Giang đã toàn quân bị diệt ở thung lũng Chiến Gia. Tin tức này, ngày mai các ngươi có thể nghe thấy được …

Hắn nói tới đây, hơi hơi dừng lại một chút:

- Sự tình Lương Sơn đến lúc này, ta nghĩ là sẽ mau chóng kết thúc. Gia sư vô sự thì không còn gì tốt hơn. Ninh mỗ thường nghe, người đại hiệp vì nước vì dân. Hiện giờ triều Vũ loạn trong giặc ngoài, biên quan không an tĩnh, mảnh đất Sơn Đông dân sinh khổ sở, nhưng lúc này nạn trộm cướp Lương Sơn đã qua rồi, chư vị anh hùng tụ tập kết minh ở đây hiển nhiên là vì muốn có một trật tự tốt hơn nữa. Đây là một việc trọng đại của giang hồ, thật là đáng mừng. Trần minh chủ, ngươi nói có đúng không?

Hắn vừa thốt ra lời này, ánh mắt Trần Kim Hà liền hơi hơi do dự. Sử Tiến ở bên cạnh lại hô to:

- Đừng nghe hắn tà thuyết mê hoặc mọi người.

Đang định xông lên thì Tôn Lập đã kéo y lại. Trên phố dài, mọi người khe khẽ nói nhỏ. Thứ nhất là nghe được tin tức Tống Giang toàn quân bị diệt, thứ hai là người trong lục lâm đa phần là nghèo khổ, nói thật, mỗi ngày đều phải chạy bên ngoài kiếm ăn, trên đầu không mảnh ngói che thân, dưới chân không mảnh đất sống yên ổn. Cho dù ngẫu nhiên hô hào khẩu hiệu ăn thịt miếng to, uống rượu chén lớn thì trên thực tế cũng không có tính lãng mạn. Đã có ai từng nghe nói cái gì người đại hiệp thì vì nước vì dân, đã có ai có thể thực sự cảm nhận được cái gì mà anh hùng tụ hội, vì một trật tự tốt hơn nữa, linh tinh gì gì đó.

Đặc biệt Trần Kim Hà. Y nghe nói Lương Sơn bị diệt liền triệu tập người của lục lâm kết minh. Tuy rằng chuyện này trong lòng mọi người đều biết ít nhiều nhưng ngoài miệng còn chưa chính thức đề xuất. Những người này chưa chắc đều có thể phục y, chỉ có điều không nói ra, mọi người cũng đều tích tụ lực lượng chờ đợi mà thôi. Ninh Nghị đại biểu cho thế lực của quan phủ. Nếu thực sự thừa nhận Trần Kim Hà thì sau này y chỉ còn cách địa vị Minh chủ lục lâm Tề Lỗ không xa. Chỉ bởi vì thể diện nên y cũng không thể dễ dàng gật đầu ngay lập tức.

- Ninh Nhân Đồ đã thẳng thắn, Trần mỗ cũng không tiện lòng vòng. Đối với ân oán của quan phủ và Lương Sơn, chúng ta chỉ là những người sơn dã, không có quyền xen vào. Chỉ có điều trên Lương Sơn cũng có đông đảo người trong lục lâm. Chúng ta tụ tập kết minh, trên thực tế cũng là vì muốn thỉnh nguyện quan phủ. Mưu kế mà Nhân Đồ sử dụng đối với Lương Sơn có quá mức độc ác hay không?! Trần mỗ nghe nói, lúc sau này trên Lương Sơn huynh đệ tương tàn, giữa thân nhân lại đao kiếm chém nhau. Ninh Nhân Đồ chỉ vì báo thù, vì sao không thể sử dụng biện pháp quang minh chính đại một chút, làm gì phải khiến người ta trầm luân đến mức đó …

Trần Kim Hà có thể có dã tâm như vậy, cũng có thể làm được đến bước này, võ công đã luyện rất nhiều, hiển nhiên cũng có vài phần văn tài. Chất vấn như vậy đúng là vẫn còn có chút ý đồ xuống thang. Ninh Nghị đang muốn nói chuyện thì trong đám người, Diêu Vũ Liễu lại nghi hoặc nhìn bốn phía. Vì sao Thôn Vân Hòa Thượng lại không xuất hiện? Lại nhìn thấy vì sao Tôn Lập lại giữ chặt Sử Tiến? Tiếp tục nhìn kỹ lại thì thấy Tôn Lập đang liếc mắt nhìn trộm trong bóng tối.

Diêu Vũ Liễu nhìn về phía đó, chỉ thấy trong bóng tối trên lầu hai có một bóng người đang lẻn tới không một tiếng động. Đúng lúc này, trong đám người Lương Sơn đột nhiên phát lên một tiếng quát điên cuồng.

- Nhiều lời với loại ma đầu này làm gì, giết hắn đi …

Ở bên cạnh Lương Sơn, Tôn Lập cầm một chiếc bánh xe gãy nát, gầm thét ném tới. Ở bên này, Chúc Bưu hừ lạnh một tiếng, mọi người đột nhiên co rút lại. Ba gã đàn ông của Chúc gia trang đánh tan chiếc bánh xe kia trên không trung. Cùng lúc này, người của Lương Sơn xông tới. Diêu Vũ Liễu đang muốn giơ tay lên thì một bàn tay ở bên cạnh nắm lấy, đúng là Hàn Lệ của Hỏa Quyền Bang. Hai người vẫn có tranh đấu, va chạm ở An Bình, Hỏa Quyền Bang đa phần là hạ phong nhưng ít ra đối mặt với người ngoài thì hai người vẫn là cùng tiến cùng lùi.

Nhưng lúc này Hàn Lệ lại đè tay Diêu Vũ Liễu rồi đột nhiên rống lên:

- Nói đúng, giết hắn …

Trần Kim Hà quát lên:

- Từ từ …

Nhưng ở bên cạnh y, Lục Văn Hổ đã rút song đao lao thẳng tới. Ở phía sau, góa phụ và mấy đệ tử của Khoái kiếm Lâm Kỳ cũng đã vọt lên.

Hơn hai mươi người cầm nỏ lui về phía sau. Lượt tên nỏ thứ nhất bắn trùm tới phía Lương Sơn bên kia. Chúc Bưu vung thương thép lên, lao ra khỏi đám người.

Trường thương va chạm kịch liệt với song đao của Lục Văn Hổ, bắn ra tia lửa liên tiếp.

- Đến đây! Lương Sơn! Nhưng Trần minh chủ, Diêu đương gia, các vị An Bình, nếu việc này thực sự không thể cứu vãn thì các ngươi liền chờ ngày mai quân đội từ Trúc Khê đến quét sạch An Bình đi!

Đối với chuyện này, Ninh Nghị cũng không phải là không có tâm lý chuẩn bị.

Trò chuyện cũng có thể lui địch. Loại chuyện này không thể làm được đối với đám người Lương Sơn đã bị ép đến đường cùng, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn cường công. Nhưng mình nhất định phải gây áp lực đối với toàn bộ người An Bình. Chỉ cần có thể thủ được đợt tấn công thứ nhất, sẽ có người tỉnh táo lại, ngăn không cho tình thế phát triển. Chỉ có điều thời gian cấp bách, lúc này Ninh Nghị cũng không thể biết rõ tất cả ân oán, quan hệ của những người này. Không có những người trung gian giảm xóc, cũng không có đủ thời gian tự hỏi, Ninh Nghị cũng chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Giữa đám người xông tới, hoa máu nở rộ. Bên kia bắn tên và ám khí cũng bắn trúng mấy người đồi Độc Long. Diêu Vũ Liễu đánh văng Hàn Lệ ra, một quyền nện vào mặt gã, tay kia chém ra một quyền xé gió. Hà Lệ vội vàng tránh lui ra, Diêu Vũ Liễu cũng đồng thời hô lên:

- Dừng tay, Thiết Bài Lầu dừng tay.

- Nạp mạng đi …

Phía trên khách sạn, có người đánh tan mái hiên, ầm ầm rơi xuống. Ống tay áo thật rộng lớn bao phủ khắp nơi. Mũi Tác Hồn Thương đâm lên, đinh đang đinh đang liên tiếp. Trận hình đám người bị quấy rầy. Bóng người kia hạ xuống, lăn vào phía trong khách sạn, sau đó đột nhiên lao ra, cười ha ha hah ha, vừa cười vừa đẩy lui Tề Tân Nghĩa và Tề Tân Hàn. Ninh Nghị bắn một mũi tên lại bị bóng người đó đánh bay. Mấy người đồi Độc Long bên cạnh cũng bắn tên. Ninh Nghị cũng vội vàng lao về một phía khác. Cùng lúc đó, trong đám người ở ngoài đường vẫn không động thủ, có ba, bốn bóng người gần như bị đồng thời đánh bay. Một bóng người chạy tới như điên, nhanh chóng tới gần.

Chỉ trong nửa khắc này, mọi người đánh lộn tùng phèo. Đám người Lương Sơn, Lâm Xung, Tôn Lập, Sử Tiến đã giết tới. Đón bọn họ đầu tiên vẫn là người của đồi Độc Long, nhưng Tôn Lập nhảy lên, được Sử Tiến đẩy ở phía sau, bay về phía Ninh Nghị. Ống tay áo rộng thùng thình của hòa thượng đập bay Tề Tân Dũng và hai gã hộ vệ đồi Độc Long, cũng muốn nhằm về phía Ninh Nghị. Trên mái hiên lại có hai bóng người rơi xuống, đầu đeo vải trắng, chính là hai gã đệ tử của Khoái Kiếm Lâm Kỳ.

Mà bóng người lao tới từ trong đám người cũng đã nhanh chóng tới gần.

Năm bóng người, bao gồm cả Ninh Nghị, đột nhiên đụng vào nhau một chỗ, giao thủ điên cuồng như chớp giật. Bọt nước văng tung tóe, bóng người không ngừng lay động trong ánh đuốc.

Kiếm quang, ánh đao, thiết cà sa, va chạm liên tiếp, nhưng gần như đại bộ phận công kích đều bị bóng người đột nhiên lao tới kia tiếp được. Nàng ra tay như điện, trong nháy mắt đã giao thủ hơn mười chiêu với đám người Thôn Vân Hòa Thượng và Tôn Lập.

Trong quá trình đó, bóng dáng Ninh Nghị cũng gần như lăn lộn cùng một chỗ.

Phá Lục Đạo phát lực biến tay thành đao, nỏ bắn tên, lưới đánh cá, bao phấn vôi bay ra. Sau đó chỉ nghe phịch một tiếng, kim loại va chạm vào nhau, ngực hơi ngòn ngọt, cả người đều lui về phía sau. Ống tay áo của Thôn Vân Hòa Thượng đã đánh trúng người hắn, tuy rằng đánh trúng tấm thép lót ở ngực hắn nhưng lực đạo này cũng vẫn cực lớn khó có thể chịu nổi. Trong lúc lảo đảo bay ngược ra, hỏa súng vẫn sáng lên.

Máu thịt bắn tung ra, lưỡi kiếm bị bám theo tia máu bay trên bầu trời. Khi bao phấn vôi nở tung ra thì bóng dáng người không khôi ngô kia cũng một quyền đánh lui Tôn Lập. Mà ở phía trước nàng, hai ống tay áo sắt cũng nện xuống giữa hai vai nàng.

Bóng người đó giẫm lên vũng nước, cũng đang không ngừng lui lại. Thân thể Ninh Nghị mất thăng bằng, lộn mình trên không trung, chuẩn bị ngã xuống. Bóng người vọt tới bên cạnh đỡ lấy hắn, sau đó dùng trường kiếm che ở trước người hắn.

Ninh Nghị một tay ôm lấy nàng, lui lại mấy bước, đến sát vách tường mới dừng lại.

Thân thể cao gầy của nữ tử dán trên ngực hắn.

Một khắc giao thủ lung tung vừa rồi gẫn như hỗn loạn ánh mắt mọi người. Khi rốt cục sáu người tách ra, hai gã đệ tử của Lâm Kỳ đều đã biến thành xác chết nằm sấp dưới mặt đất, trong đó một người bị lưới đánh cá quấn lấy. Trên vai Tôn Lập bị trúng một súng của Ninh Nghị, máu thịt nhoe nhoét, lui lại. Thôn Vân Hòa Thượng nửa áo cà sa dính phấn vôi trắng, nửa dính bên tay phải của y đang toát ra nhiệt khí.

Y đi tới một bên, nhúng thẳng tay vào trong nước bùn. Dù sao vôi phấn cũng không nhiều lắm, muốn dùng nước bùn tẩy rửa đi. Mà ở bên cạnh, nữ tử đột nhiên xuất hiện vừa rồi đang được Ninh Nghị ôm lấy, đối mặt với mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.