Lãnh Địa

Chương 38: Hạ Cường 2




Diệp Sở đã mượn người của Lục Hoài, chuẩn bị đầy đủ. Nàng biết mấy ngày gần đây, Diệp Gia Nhu và Tưởng Bá Tuấn sẽ có động tĩnh.

Quả nhiên không ngoài dự kiến.

Có một ngày, khi Diệp Sở đi ra trường học, liền phát hiện nàng bị theo dõi.

Diệp Gia Nhu là dạng người gì, Diệp Sở đương nhiên biết rõ. Lần này Diệp Gia Nhu nhất định muốn khiến nàng thân bại danh liệt.

Vì để kế hoạch thực hiện hoàn mỹ, nàng khẳng định sẽ tìm kẻ bắt cóc đáng tin hơn một chút.

Kẻ bắt cóc cư nhiên biết trước tiên phải nắm giữ hành tung của nàng, không có lập tức ra tay, mà thăm dò quy luật hành động hàng ngày của nàng, lại thừa dịp nàng một mình thì hành động.

Nhưng Diệp Sở cũng không ăn chay, phía trước nàng từng học truy tung từ Lục Hoài, cho dù kẻ bắt cóc này che dấu kỹ thế nào, cũng sẽ bị Diệp Sở phát hiện.

Tuy biết có người theo dõi nàng, nhưng Diệp Sở vẫn duy trì trạng thái hoàn toàn không biết, nàng chính là muốn kẻ bắt cóc này lơi lỏng, cho rằng nàng chỉ là nữ học sinh bình thường.

Theo dõi vài ngày, Diệp Sở để bọn bắt cóc chờ đến vội vàng, đặc biệt chọn một buổi chiều khi đã chạng vạng, chủ động đi đến một hẻm nhỏ thưa thớt dân cư.

Đang hoàng hôn, thái dương còn chưa lặn hết, nhưng nhiệt độ không khí lại rất thấp, Diệp Sở đặc biệt mặc áo ngoài hơi dày trước khi ra cửa.

Bên trong hẻm nhỏ quanh co quanh co, Diệp Sở đã sớm thăm dò con đường, nàng biết cuối hẻm nhỏ này là ngõ cụt, cơ hồ không có người đến, vừa lúc có lợi cho nàng làm việc muốn làm.

Bọn bắt cóc theo Diệp Sở nhiều ngày như vậy, vẫn luôn không tìm được cơ hội, trong lòng càng nóng nảy, lần này vừa thấy Diệp Sở đi một mình, tức khắc mất kiên nhẫn.

Từ mấy ngày quan sát, Diệp Sở chỉ là nữ học sinh, đơn giản là đi học, đi cùng người nhà ra ngoài một chút, không tiếp xúc đặc biệt với ai.

Bọn hắn vừa thấy Diệp Sở vào ngõ nhỏ, liền cảm thấy cơ hội đến, nhìn nhau một cái, đi theo.

Tuy mặt vẫn chưa xuống núi, nhưng ánh sáng trong ngõ nhỏ có chút đen tối không rõ. Trên tường mọc đầy rêu xanh, cho dù ánh mặt trời chiếu sáng, vẫn mơ hồ lộ ra âm lãnh.

Diệp Sở mang theo bọn bắt cóc rẽ trái rẽ phải, càng đi càng sâu, bọn bắt cóc đi theo gắt gao, trong lòng bọn hắn coi thường tiểu cô nương này, khẳng định nàng ta không có năng lực gì, vì thế cũng không hề che dấu tiếng bước chân của mình.

Ngõ nhỏ yên tĩnh, trừ bỏ tiếng bước chân rất nhỏ của Diệp Sở, người đi theo phía sau cũng phát ra tiếng vang.

Diệp Sở cố ý quay đầu lại, giả vờ phát hiện phía sau có người đi theo, trên mặt hoảng hốt, bước đi nhanh hơn.

Bọn bắt cóc nhìn thấy phản ứng của Diệp Sở, nhìn nhau cười. Bọn hắn khinh thường nhìn lại hành vi của Diệp Sở. Bọn hắn không chút do dự đi lên, lúc trước kéo lâu như vậy, nên tốc chiến tốc thắng rồi.

Diệp Sở cười nhạo trong lòng, đoán trước được tâm tư của bọn họ, bước chân lại nhanh hơn vài phần, thẳng đến khi đưa bọn họ đến chỗ sâu nhất ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ đã đến cuối, chỉ có một bức tường màu than chì, rách nát bất kham, cuối ngõ nhỏ chứa đầy rác thải.

Diệp Sở "hoảng loạn không chọn đường" mà quẹo vào hẻm nhỏ này, đi đến chỗ cách tường chỉ còn một thước, Diệp Sở dừng chân.

Diệp Sở quay lưng, cúi đầu cười, nhẹ giọng nói: "Đến rồi."

Bọn bắt cóc nhìn Diệp Sở dừng lại, bóng dáng gầy yếu đưa lưng về phía bọn hắn, giống như một cô nương nhỏ bé bị lạc đường, không tìm thấy đường ra.

Vừa rồi bọn hắn đi theo Diệp Sở lâu như vậy, khó tránh khỏi có chút bực mình. Hiện tại nhìn thấy Diệp Sở hoàn toàn bị bọn hắn khống chế, nháy mắt cười ra tiếng.

"Chạy cái gì a, đi nhanh như vậy, ngươi cho rằng có thể chạy thoát a." Kẻ cầm đầu bọn bắt cóc trêu đùa.

Tiếng nói của hắn rơi xuống, những kẻ bắt cóc khác cũng bật cười, tiếng cười vang lên trong hẻm nhỏ an tĩnh, nhưng không ai đáp lại, ngay cả bọn bắt cóc cũng cảm thấy có chút quỷ dị.

Lúc trước bọn hắn đi theo Diệp Sở, Diệp Sở rõ ràng đã phát hiện, hiện giờ đưa lưng về phía bọn hắn, nghe thấy tiếng của bọn hắn, lại còn không quay lại xin tha, thật kỳ quái.

Bọn hắn còn muốn nhìn bộ dáng một mỹ nhân khóc lóc xin tha là thế nào đâu.

"Uy! Nữ học sinh kia, ngươi còn không mau quay lại." Tên cầm đầu bọn bắt cóc không kiên nhẫn gọi Diệp Sở.

Diệp Sở cười lạnh, chậm rãi xoay người, đối diện bọn bắt cóc.

Ngõ nhỏ hẹp hòi, bọn bắt cóc có bảy, tám người, Diệp Sở ở cuối ngõ, đường đi bị chặn kín, không có khả năng chạy thoát.

Bọn bắt cóc muốn nhìn bộ dáng lo lắng hãi hùng của Diệp Sở, tùy ý cười nhạo một phen, không ngờ Diệp Sở lại không có biểu tình gì, bình tĩnh nhìn bọn hắn.

Tường trong ngõ nhỏ khá cao, ánh mặt trời chỉ chiếu vào một chút, bóng ma bao phủ nửa người Diệp Sở. Mái tóc đen của nàng ngoan ngoãn dừng trên vai, nàng liền như vậy nhìn bọn họ.

Bộ dáng này của Diệp Sở khiến bọn bắt cóc rùng mình. Nào có nữ học sinh không rành thế sự nào, nhìn thấy nhiều nam nhân đi theo phía sau, sẽ bình tĩnh như vậy chứ?

Dựa theo phản ứng bình thường, đã sớm sợ tới mức mềm chân.

Bọn bắt cóc nhìn nhau, cũng không nói gì. Ngõ nhỏ không có thanh âm trêu đùa của bọn bắt cóc, nháy mắt an tĩnh dị thường, một bên có chỗ dột nước, tiếng nước vang "tí tách".

Bọn bắt cóc đang nghi hoặc, đột nhiên thấy Diệp Sở cười. Tuy cười, nhưng trong ánh mắt nàng lại không có tươi cười, khiến người phát run.

Diệp Sở không chút để ý, dường như không chút chú ý đến cảnh tượng trước mắt: "Các ngươi tìm ta sao?"

Bọn bắt cóc ngẩn người, Diệp Sở nói chuyện trấn định, này rõ ràng không phải phản ứng của người bình thường.

Bọn hắn phát hiện chính mình cư nhiên bị một cô nương nho nhỏ dọa sợ, vẫn là kẻ cầm đầu bọn bắt cóc trước phản ứng lại.

Hắn chỉ vào Diệp Sở mắng to: "Ngươi bớt giả thần giả quỷ, chúng ta có nhiều người như vậy, chả nhẽ lại sợ ngươi." Hắn vỗ tiểu đệ bên cạnh.

"Ngươi đi, trực tiếp vác người này đi." Kẻ bị vỗ đi lên trước một bước, định động thủ với Diệp Sở.

Diệp Sở tùy tay cầm lấy một tấm ván gỗ dài dựa trên tường.

Tên kia nhìn thấy động tác của Diệp Sở, đầu tiên là cười châm chọc, sau đó lao đến chỗ Diệp Sở. Động tác của hắn rất nhanh, lập tức liền đến trước mặt Diệp Sở.

Diệp Sở nhìn chuẩn cổ tên kia, hung hăng đập một cái.

Tên kia hùng hổ không hề phòng bị, bỗng cảm thấy cổ cứng đờ, theo bản năng quỳ xuống trước mặt Diệp Sở

Diệp Sở không muốn làm bẩn tay, cầm tấm ván gỗ, vỗ vào yết hầu của tên kia, nàng khống chế lực đạo, sẽ chỉ khiến hắn khó chịu một chút mà thôi.

Tên kia cảm thấy yết hầu tê rần, nháy mắt hít thở không thông, nước mắt lập tức tràn ra, nghiêng người, quỳ trên mặt đất ho khan, vô cùng chật vật.

Những kẻ còn lại đều kinh ngạc, kẻ cầm đầu có chút bực bội, hung hăng nhổ nước bọt xuống đất, chà tay. Bọn hắn nhiều nam nhân cao lớn như vậy, thế nhưng lại bị một nữ hài tử dọa đến.

"Mọi người cùng lên, lát nữa còn có việc phải làm đâu?"

Bọn hắn nghĩ cùng nhau lên, sớm chế phục nữ sinh kỳ quái này.

"Khoan đã." Diệp Sở vươn tay, dừng lại động tác của bọn họ.

Bọn bắt cóc thế nhưng nghe lời nàng, dừng động tác.

"Các ngươi không muốn nhìn xem phía sau mình có ai sao?" Ánh mắt của Diệp Sở chậm rãi đảo qua người bọn họ.

Bọn bắt cóc có chút hốt hoảng, bỗng nhiên cảm thấy sau gáy có cảm giác lạ, họng súng cứng rắn lạnh băng chống nơi đó.

Nếu bọn hắn hành động thiếu suy nghĩ, hậu quả có thể nghĩ.

Gió chợt lớn hơn, áo trên lưng bọn họ ướt một mảnh, cả người phát lạnh.

Tên bắt cóc ban đầu bị Diệp Sở đánh đến ho khan cũng bị túm lên, gặp đãi ngộ giống như đồng bọn.

Rơi xuống kết cục như vậy, kẻ cầm đầu bọn bắt cóc lúc này thật muốn xé Tưởng Bá Tuấn.

Nếu không phải Tưởng Bá Tuấn nói với bọn hắn, người bọn hắn bắt cóc chỉ là một nữ sinh trói gà không chặt, hắn chỉ định cho Diệp Sở một giáo huấn thôi.

Tưởng Bá Tuấn lại chưa từng nói, nữ học sinh này có thân thủ không tệ, biết trước hành tung của bọn hắn, còn bố trí sẵn.

Một nữ học sinh bình thường nào có hậu trường lớn như vậy, một đám người cầm súng đều nghe nàng chỉ huy. Mạng của bọn hắn đều bị Diệp Sở giữ trong tay.

Nhưng co được dãn được mới là hành vi chức nghiệp thường ngày của bọn họ, bọn bắt cóc này bị súng chống đầu, lập tức sợ hãi, người xin tha đương nhiên đổi thành bọn họ.

"Cô nãi nãi a, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho chúng ta đi, chúng ta cũng chỉ là chịu người sai sử." Thanh âm của bọn bắt cóc run rẩy.

Khẩu súng lạnh băng để ở trên đầu, khiến người không thể bỏ qua.

Diệp Sở dừng một lúc, mới mở miệng nói chuyện, mỗi một giây đối với bọn bắt cóc, đều là lăng trì.

"Cũng không phải không thể buông tha cho các ngươi." Diệp Sở dừng một chút.

Nàng cười lạnh, nhìn qua rất nguy hiểm: "Chỉ cần các ngươi diễn một vở kịch với ta liền có thể."

Không ngờ sự việc còn có chuyển cơ, bọn bắt cóc nào có không đồng ý. Bọn họ vội vàng gật đầu, sợ gật đầu chậm, Diệp Sở sẽ đổi ý.

"Trước gọi điện thoại cho người bảo các ngươi đến đi." Diệp Sở đầu tiên muốn để Tưởng Bá Tuấn cho rằng kế hoạch của hắn thành công.

"Nội dung nói chuyện, do ta định đoạt." Diệp Sở nói thêm một câu.

Kẻ cầm đầu bọn bắt cóc gật đầu: "Đương nhiên."

Diệp Sở dẫn đầu đi ra hẻm nhỏ, quay đầu hỏi kẻ cầm đầu bọn bắt cóc: "Xe mà các ngươi dùng để bắt cóc ta, dừng ở nơi nào?"

Kẻ cầm đầu sợ tới mức thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, hắn chỉ chỗ xe dừng.

Hắn còn giải thích một chút: "Chúng ta chắc chắn sẽ không bắt cóc ngài."

Diệp Sở nhìn theo hướng chỉ, vừa gật đầu vừa nói: "Xác thật, cho các ngươi cũng không dám."

Sau khi đi ra ngõ nhỏ, thuộc hạ của Lục Hoài liền cất súng đi. Cho dù bọn họ không dùng súng, cũng có ngàn vạn phương pháp chế phục mấy tên bắt cóc này.

Bọn bắt cóc đương nhiên cũng biết, cho dù không có súng, những người này cũng không phải dễ chọc. Bọn họ đương nhiên không dám lộn xộn.

Nơi đó có vài chiếc xe.

Người của Lục Hoài nhìn chằm chằm bọn bắt cóc, bọn họ cùng ngồi trong xe, lại chạy đến đích ban đầu.

Xe chạy được một nửa, khi đi qua điện thoại công cộng, Diệp Sở bảo người dừng lại, nàng muốn tìm người gọi điện thoại cho Tưởng Bá Tuấn.

Diệp Sở thấy đầu óc của kẻ cầm đầu bọn bắt cóc tương đối rõ ràng, vì thế bảo hắn truyền lời cho Tưởng Bá Tuấn.

Diệp Sở và một trong những thuộc hạ của Lục Hoài cùng xuống xe, hai người một trái một phải đi hai bên kẻ cầm đầu bọn bắt cóc.

Kẻ cầm đầu run rẩy vươn tay, cầm lấy ống nghe.

"Ngươi biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Vừa nãy ở trên xe ta đã dạy ngươi." Diệp Sở không chút để ý mở miệng, vẫn nhàn nhạt như ban đầu.

Nhưng bọn bắt cóc vẫn sợ tới mức trái tim run rẩy, theo sau cảm giác có thứ gì đặt lên eo, hắn nhịn không được rũ mắt nhìn, người bên cạnh dùng súng chỉ vào hắn, súng bị ống tay áo che dấu.

"Ngươi có thể bắt đầu rồi." Diệp Sở nhắc nhở một câu.

Tay kẻ bắt cóc run rẩy, gạt số điện thoại của Tưởng Bá Tuấn.

Tưởng Bá Tuấn gần đây vẫn luôn canh giữ bên điện thoại, bọn bắt cóc lại thật lâu không có hồi âm. Diệp Sở còn bình an ra vào Diệp gia, hắn thật rất gấp gáp.

"Uy." Thanh âm của Tưởng Bá Tuấn hữu khí vô lực.

"Tưởng công tử." Thanh âm của tên bắt cóc nghe qua rất bình thường.

Bởi vì Diệp Sở dựa vào một bên điện thoại, gắt gao nhìn hắn, một người khác dí súng được giấu trong tay áo vào hông hắn.

Hắn nào dám lỗ mãng, nếu không mạng nhỏ của hắn sẽ phải giao lại trong cái bốt điện thoại này.

Tưởng Bá Tuấn vừa nghe, liền nhận ra giọng của tên bắt cóc, trên mặt hắn vui vẻ, nhẹ giọng hỏi: "Sự việc làm được thế nào?"

Tên cầm đầu bọn bắt cóc cẩn thận nuốt nước miếng, ổn định giọng nói: "7 giờ tối, ngươi có thể đến chỗ hẹn, chúng ta sẽ chuẩn bị tốt tất cả."

Tưởng Bá Tuấn mừng như điên, lúc trước hắn đi phòng tuần bộ một chuyến, theo đuổi Diệp Sở nhiều lần lại thất bại, lần này rốt cuộc có thể làm nổi bật lớn.

Không phải ỷ vào có giao tình với cả Thẩm Cửu gia và Lục Tam thiếu, mà Diệp Sở rất kiêu ngạo sao? Lần này hắn nhất định có thể cùng ngồi cùng ăn với Diệp Sở.

Sau khi Tưởng Bá Tuấn nhận được điện thoại, lập tức báo cho Diệp Gia Nhu.

Diệp Gia Nhu nghe thấy tin này, kích động về phòng. Chỉ cần Diệp Sở và Tưởng Bá Tuấn kết hôn, thanh danh lại bị hỏng, nàng sẽ nhìn xem còn có ai sẽ phản ứng Diệp Sở.

Này đã là người được chọn để kết hôn tốt nhất mà nàng có thể chọn cho Diệp Sở.

Tưởng Bá Tuấn vừa nhận được điện thoại, lập tức liền bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp. Ban đầu hắn còn ở nhà lo lắng việc này có thể thành công hay không, không ngờ thật sự có thể đi đến một bước này.

Tưởng Bá Tuấn vội vàng lấy ra quần áo mới mua mấy ngày trước, hắn hừ ca đứng ở trước gương. Lúc này, hắn phải dùng diện mạo tốt nhất xuất hiện trước mặt Diệp Sở.

Khi đó khẳng định Diệp Sở đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, ban đêm, một nữ hài bị bọn bắt cóc trói đến nơi hẻo lánh như vậy, bốn bề vắng lặng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Hắn giống như một anh hùng cái thế, xuất hiện trước mặt Diệp Sở, cứu vớt cuộc sống của nàng, nàng sẽ còn có tâm tư nghĩ việc khác sao?

Hắn chắc chắn sẽ khiến Diệp Sở đổi mới cái nhìn về hắn.

Bên kia đã khống chế được bọn bắt cóc, thuộc hạ của Lục Hoài lập tức gọi điện thoại đến Phủ Đốc Quân, báo cho hắn hành động dọc theo đường đi.

Báo cho Tưởng Bá Tuấn xong, đoàn người Diệp Sở ngồi xe đến nơi hẹn.

Bọn bắt cóc đã chọn sẵn chỗ hẹn, là một ngôi miếu nát ở ngoại ô Thượng Hải. Đẩy cửa miếu ra, Diệp Sở thấy được một chiếc ghế dựa đặt ở giữa.

Ghế dựa rõ ràng là mới đặt ở đấy, hoàn toàn không hợp với cảnh sắc rách nát bất kham xung quanh.

Diệp Sở cười như không cười, nhìn tên cầm đầu bọn bắt cóc: "Chiếc ghế này là các ngươi chuẩn bị cho ta sao?"

Tên cầm đầu bọn bắt cóc nháy mắt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống dưới, hắn giơ tay xoa xoa, trong lòng bắt đầu mắng thầm Tưởng Bá Tuấn.

Đều là Tưởng Bá Tuấn bảo mang ghế dựa đến đây, để trói Diệp Sở vào ghế, ngồi ở trung tâm miếu nát, đối diện cửa.

Sau đó, hắn đột nhiên xuất hiện, đẩy cửa ra, Diệp Sở vừa vặn nhìn rõ ràng.

Tên cầm đầu cũng sẽ không bảo mật giúp Tưởng Bá Tuấn: "Không phải, đương nhiên không phải, là kẻ muốn chơi xấu với ngài bắt chúng ta làm như vậy, chúng ta chỉ là lấy tiền làm việc."

Diệp Sở đi đến bên ghế dựa, tên cầm đầu bọn bắt cóc xum xoe chạy lên dùng cổ tay áo xoa xoa.

Hắn nghiêm túc nói: "Chiếc ghế này để ở đây lâu rồi, bụi bẩn."

Diệp Sở sửng sốt, lại vẫn ngồi xuống.

"Tài ăn nói của ngươi khá tốt, đến nói một chút về kế hoạch của các ngươi đi." Diệp Sở nói với tên cầm đầu. "Định bắt cóc ta như thế nào?"

Tên cầm đầu hận không thể tự tát một cái, đều tại hắn thích thể hiện, ra lệnh ở ngõ nhỏ, nàng có thể không theo dõi hắn sao.

Hắn còn tưởng làm chuyện xấu nhanh được tiền, qua chuyện này, không bao giờ hắn muốn làm chuyện xấu nữa, càng không cần cầm đầu bọn lưu manh.

Têm cầm đầu ổn định tâm lí, một năm một mười khai hết kế hoạch của Tưởng Bá Tuấn.

"Người sai sử chúng ta là một nam nhân, ta vừa nhìn liền biết hắn không phải thứ tốt. Một cô nương tốt như ngài, sao hắn có thể sai chúng ta bắt cóc ngài đâu?"

Diệp Sở đánh gãy tên cầm đầu nịnh nọt: "Nói trọng điểm."

Tên cầm đầu nhanh chóng thay đổi đề tài: "Nam nhân kia báo cho chúng ta biết hành động cụ thể của ngài, để chúng ta tìm cơ hội xuống tay."

"Bảo sau khi chúng ta bắt cóc ngài, đưa đến miếu nát này. Sau đó nam nhân kia sẽ nhân cơ hội xuất hiện, giả vờ cứu ngài, làm anh hùng cứu mỹ nhân."

"Chúng ta sẽ giả vờ đánh nhau với hắn, nhưng phải giả vờ bị hắn đánh đến bò trên mặt đất, hắn sẽ đi lên cởi dây trói giúp ngài."

Diệp Sở nhíu mày: "Còn chi tiết nào chưa nói không?"

Tên cầm đầu bọn bắt cóc vội vàng nói nhanh hơn.

"Hắn ra mệnh lệnh, bảo chúng ta giữ ngài ở đây lâu một chút, tốt nhất là qua đêm, sau đó sáng mai gióng trống khua chiêng để nam nhân kia đưa ngài về."

Tên cầm đầu vừa nói xong, hiện trường an tĩnh. Người thông minh đều biết Tưởng Bá Tuấn muốn làm gì Diệp Sở, để đạt được mục đích gì.

Nhận thấy bầu không khí không đúng, tên cầm đầu hít sâu một hơi: "Chúng ta từng ngăn cản, nói làm như vậy là không đúng, nhưng hắn vẫn khăng khăng như thế."

Nếu không phải hiện tại rất yên tĩnh, không khí rất căng thẳng, tên cầm đầu bọn bắt cóc mới không khai cái này đâu, hắn càng hận tên Tưởng Bá Tuấn sai khiến bọn họ hơn.

Nếu không phải người kia, bọn họ còn uy phong lẫm liệt ở bên ngoài, làm sao biến thành kẻ nhát gan như bây giờ.

"Không sao, lát nữa các ngươi chỉ cần làm theo lời hắn là được." Diệp Sở nói không nhanh không chậm.

Ngữ khí của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói bữa tối nay muốn ăn cái gì.

"Các ngươi trói ta lại, cho ngồi trên chiếc ghê này, đối diện cửa, chờ nam nhân kia đi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân."

Người này khẳng định cũng không bình thường, bọn bắt cóc chỉ dám nghĩ trong lòng như vậy. Nào có ai vội vàng để bị bắt cóc đâu.

"Chỉ cần lúc nam nhân kia làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn thật sự bị đánh là được." Diệp Sở lại nói một câu.

Tưởng Bá Tuấn muốn làm nổi bật, Diệp Sở liền theo mong muốn của hắn.

Nếu hắn đã sắp xếp tất cả, muốn một mình đấu với nhiều tên bắt cóc, như vậy liền đến súng thật đạn thật, không cần làm bộ làm tịch.

Cũng không biết Tưởng Bá Tuấn yếu đuối mong manh như vậy, gặp phải nắm tay cứng rắn của bọn bắt cóc này sẽ bị lăn lộn thảm hại thế nào đâu?

Dựa theo phán đoán của Diệp Sở, Diệp Gia Nhu khẳng định sẽ trốn ở sau không xuất hiện, trong khi giao tiếp với bọn bắt cóc, Diệp Gia Nhu căn bản sẽ không ra mặt.

Chẳng lẽ Diệp Gia Nhu cảm thấy nàng ta có thể đứng ngoài cuộc sao? Nếu Diệp Gia Nhu muốn xé rách thể diện, Diệp Sở liền chơi với nàng.

Vừa lúc nàng làm bộ làm tịch trước mặt Diệp Gia Nhu cũng đủ lâu rồi, Diệp Gia Nhu không cần nhẹ nhàng, nhất định vội vàng nhảy vào bão táp, kia nàng lại có biện pháp nào đâu?

Bọn bắt cóc liên tục vâng dạ, nói nắm tay bọn hắn cứng hơn của nam nhân kia nhiều: "Chúng ta tuyệt đối sẽ đánh nam nhân kia thật đau, sẽ không để ngài thất vọng."

Điểm này không cần Diệp Sở nhắc nhở, bọn bắt cóc cũng sẽ hung hăng dạy dỗ Tưởng Bá Tuấn một trận.

Bọn họ đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, muốn đem sự sợ hãi bị súng chĩa vào phát tiết lên người Tưởng Bá Tuấn.

Diệp Sở dàn xếp xong những việc này, chậm rì rì lấy ra đồng hồ quả quýt nhìn thời gian.

Hiện tại là 6 rưỡi tối, cách thời gian mở màn trò hay còn nửa giờ. Nàng liền chậm rãi chờ, chờ hắn tự đưa đến cửa.

Bóng đêm dần dày, trời đêm nay đặc biệt sớm tối. Có lẽ bởi vì vùng ngoại ô Thượng Hải trống không, gió thổi qua người càng cảm thấy rét lạnh.

Diệp Sở nhìn thời gian không sai biệt lắm, nàng sai bọn bắt cóc trốn ở chỗ nàng dặn trước, lại tự dùng dây thừng trói cổ tay.

Dựa theo cảnh tượng Tưởng Bá Tuấn sắp xếp trước, Diệp Sở ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nàng vẫn đặt ghế dựa ở giữa ngôi miếu nát, đối diện cửa miếu, có thể để Tưởng Bá Tuấn đẩy cửa ra là nhìn thấy.

Diệp Sở tìm một tư thế thoải mái, dựa lưng vào ghế, chờ Tưởng Bá Tuấn đến. Thái độ của nàng cực kỳ thong dong, chỉ chờ Tưởng Bá Tuấn đến, liền cho hắn một giáo huấn.

Diệp Sở ở phía trước bận rộn những việc này, bọn bắt cóc đứng ở phía trước, thuộc hạ của Lục Hoài đứng ở phía sau. Bọn họ chỉ chiếm một góc, lại đều chỉ nghe Diệp Sở phân phó.

Không biết khi nào, nơi đó xuất hiện một bóng dáng màu đen. Hắn cực kỳ lạnh lùng, nhưng khi thoáng nhìn nàng, khí tràng quanh thân lại hơi ôn hòa một chút.

Hắn đứng giữa đám thuộc hạ, khí thế không giống bọn hắn.

Ánh sáng ở đây yếu ớt, khiến người nhìn không rõ, hắn rất dễ dàng liền che giấu thân thể của mình.

Diệp Sở giống như phát hiện, nàng quay đầu, nhìn sang góc người kia đứng. Nơi đó vẫn có một đám người đứng ở đó, bởi vì trời tối, nhìn qua một mảnh đen như mực.

Nàng híp mắt cẩn thận phân biệt, lại không phát hiện khác thường.

Khi Diệp Sở quay đầu lại, người nọ ngẩng đầu lên, hắn nhìn Diệp Sở, nhìn thấy bóng nàng trong đêm tối càng mảnh khảnh đơn bạc. Nhưng sống lưng nàng vẫn thẳng tắp, trên người mang theo ngạo khí, rất giống hắn.

Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười rất nhỏ.

Ánh trăng vừa lúc vượt qua khe hở giữa những tầng mây, thanh lãnh rơi xuống sau lưng người nọ, bóng dáng của hắn khắc trên mặt đất, sâu sâu nhẹ nhẹ, thật không rõ ràng.

Nếu là Diệp Sở quay đầu lại, sẽ phát hiện một việc lạ.

Lục Hoài vốn nên ở Phủ Đốc Quân phủ, lúc này lại xuất hiện trong ngôi miếu nát ở ngoại ô này.

- -----------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Sở: Ta không biết Tam thiếu còn có sở thích rình coi.

Lục Hoài: Phu nhân, không phải đã nói cùng nhau lừa gạt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.