Lãnh Địa

Chương 17: Thiên Đồng




Lập tức cả hạm đội không chút dừng lại tiếp tục tiến lên phía trước, hơn nữa phía trước cách đây mười cây số cũng là nơi bọn họ tiếp nhận tiếp tế a.

Dù sao lúc này cả hạm đội đều không có một viên đạn pháo nào, nếu gặp phải quân hạm của hải quân thì hoàn toàn vô lực đánh trả rồi.

Hơn nữa Lâm ra lệnh cách sương mù mười cây số, cũng vì tránh để cho hải quân quá mức cảnh giác, Aokiji có thể thông qua Haki quan sát cảm ứng khoảng cách giữa bọn hắn.

Cho nên nếu dừng lại quá gần, thì hải quân không dám bước vào cạm bẫy Lâm lập ra đâu, bởi vậy tốt nhất vẫn là tránh xa một ít, như vậy tỷ lệ có thể âm Aokiji lần thứ hai sẽ cao hơn.

Lâm lúc này thông qua Haki quan sát đã có thể loáng thoáng cảm ứng được hải quân rồi, hải quân cách bọn họ không đến hai mươi cây số.

Phạm vi Haki quan sát của Lâm có lẽ không thể bao phủ lớn như vậy, nhưng không ngại hắn cảm ứng được sát khí của Aokiji đang bốc lên a.

Bởi vậy Lâm có thể đoán được khoảng cách giữa hai bên, không đến nửa giờ, thì hạm đội của Lâm đã tới vị trí chỉ định.

Quả nhiên lúc này có năm chiếc vận tải thuyền đang chờ đợi sẵng, bên trên lúc này được chứa đựng rất nhiều viên đạn pháo.

Lập tức không cần Lâm nhắc nhở, hạm đội của hắn lập tức áp sát vận tải thuyền, các thành viên lập tức từng tốp từng tốp thay phiên vận chuyển đạn pháo bổ xung.

Ngăn ngắn năm phút thời gian toàn bộ được bổ xung đầy đủ, rất nhanh năm chiếc vận tải thuyền hoàn thành nhiệm vụ trở về.

Dù sao bọn họ ở lại cũng không giúp được gì, còn có nguy cơ bị hải quân đánh chìm, hiện tại vẫn chạy nhanh một chút là hơn.

Trong thời gian hạm đội của Lâm bổ xung đạn pháo, thì hải quân hạm đội đã tiền gần tới biên giới của sương mù rồi, hải quân cũng sắp có thể đi ra khỏi sương mù.

Lúc này Lâm cùng các cán bộ đều tập trung trên một chiếc Ngân Hà Phó hạm, mỗi người đều cầm lấy một chiếc óng nhòm quan sát từ xa.

Mỗi người trên mặt đều có vẻ lo lắng cùng kích động, lo lắng bởi vì bọn họ sợ hải quân không trúng cạm bẫy, kích động vì nếu hải quân trúng cạm bẫy, thì lúc đó hải quân tổn thất liền lớn.

Đến khi đó phần thắng của tổ chức bọn hắn đã có thể nắm chắc rồi, chỉ còn chờ cao cấp sức chiến đấu giao phong thôi, còn lại trung tầng chiến lực có thể tính là bên bọn hắn thắng.

Dù sao bọn hắn những cán bộ này, đều biết rất rõ người bên mình mạnh cỡ nào, bởi vậy chỉ cần lần này thật ám toán hải quân thành công, thì chắc chắn tổ chức bọn hắn vượt qua hải quân về trung tầng chiến lực rồi.

Lâm lúc này tay cũng mồ hôi ứa ra cầm ống nhòm quan sát, hắn đã có thể từ trong sương mù nhìn thấy một ít bóng mờ nhỏ bé suất hiện rồi.

“ đến rồi, chuẩn bị sẵng sàng, nhất định phải canh chuẩn thời cơ mới được, lập tức cho hạm đội từ từ gia tốc tiến lên, hiện tại không thể nào đứng tại chỗ được!”

Khi nhìn thấy bóng mờ xuất hiện, Lâm lập tức ra lệnh, lệnh được đưa ra hạm đội cũng từ từ gia tốc tiến lên, lần này không phải bỏ chạy mà quay trở về sương mù đi tới.

Đây là một kế hoạch chướng nhãn pháp Lâm đưa ra, nếu thực bọn hắn chỉ đứng tại chỗ chờ, thì tất nhiên hải quân sẽ sinh nghi ngờ, lúc đó thì rất có thể sẽ bị Aokiji phát hiện kế hoạch.

Bởi vậy lúc này từ từ quay trở lại nhìn như muốn chính thức đối mặt cùng hải quân, đây mới chính là lựa chọn chính xác.

Bởi vì Lâm biết hiện tại hải quân cũng đang quan sát hành động của bọn họ, nếu không có hành động biểu hiện một chút, thì không thể nào lừa được hải quân.

. . .

Hải quân bên kia, Aokiji cùng các cao tầng lúc này cũng đang sử dụng ống nhòm quan sát Lâm cùng hạm đội của hắn.

Mặc dù còn bởi vì bị cách trở một tấm màng sương mù mỏng, nhìn thấy hình ảnh chỉ hơi lờ mờ, nhưng bọn họ có thể căn cứ vào đó tính được khoảng cách giữa hai bên.

Và thông qua quan sát như vậy, bọn họ đến hiện tại vẫn chưa phát hiện ra có mối nguy hiểm nào, Aokiji lúc này cũng lơ lửng bất định.

Phải nói là suốt ngày bị rắn cắn thì nhìn dây thừng cũng cho là rắn a, Aokiji bị Lâm âm mấy lần, tâm lý bên trong dù ít dù nhiều cũng có chút sợ hãi rồi.

Aokiji lúc này trong lòng đang rất rối rắm, hắn không biết có nên để cho tất cả quân hạm cùng ra khỏi sương mù hay không.

Dù sao thông qua quan sát từ nãy đến giờ, Aokiji dám chắc chỉ cần ở trong sương mù, thì hải quân sẽ không bị tập kích, còn một khi ra ngoài thì không chắc được.

Nhưng hiện tại thông qua quan sát từ ống nhòm, thì đối phương cách bọn họ vẫn có một khoảng cách rất xa, dù cho hiện tại đối phương đang quay ngược trở lại cùng bọn họ đối đầu.

Aokiji nãy giờ cũng thử bàn bạc với mấy vị lão tướng quân, hắn cũng thử xin ý kiến của bọn họ, có điều mọi người đều không dám chắc, một khi rời khỏi sương mù bọn họ sẽ phải đối mặt cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.