Lãnh Địa

Chương 1: Đường Khởi




Lần này phản ứng của Hoắc Chấn Hiên còn tính là nhanh, tỉnh ngộ lại: “La tiểu thư…… Em sẽ không tiếp xúc với cô ấy nữa, cũng sẽ không nói nhiều với cô ấy……!”

Lúc này người đàn ông mới vừa lòng, ngón tay buông lỏng, lên xe khởi động động cơ, nhanh chóng rời khỏi Hoắc Viên.

Hoắc Chấn Hiên ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn chiếc xe lao nhanh rời đi, còn chưa lấy lại tinh thần, bị George vác lên trên vai, đi về phía hẻm nhỏ yên tĩnh ở bên cạnh.

“Anh, anh làm gì vậy, không phải tôi đã nhận sai với anh trai sao……” Hoắc Chấn Hiên còn chưa kêu to ra tiếng, đã bị George bịt miệng lại.

“Tổng tài nói, vẫn phải cho nhị thiếu biết hậu quả khi phạm sai.” George xử lý theo việc công mà nói.

Người đàn ông cường tráng vác một tên công tử nhà giàu lên vai đi tới một hẻm nhỏ không người ở phía sau Hoắc Viên.

Mười giây sau, bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của một chàng trai và tiếng quyền đấm cước đá.

Kéo dài không tiêu tan, cực kỳ bi thảm.

*

“Anh để George đi dạy dỗ nhị thiếu?” Gia Ý ngồi trên ghế phụ suýt nữa bật lên.

“Ừ.” Người đàn ông nắm tay lái, giọng điệu rất bình thản.

Gia Ý có chút kinh ngạc, vốn dĩ cho rằng mình ra tay đánh em trai của anh, anh nhất định sẽ thiên vị em trai…… Không nghĩ tới.

Vậy mà người đàn ông này lại bảo vệ một người ngoài như mình.

“Nhưng, dù sao nhị thiếu cũng là con trai của ông cụ, chẳng may trở về nói với ông cụ, có phải sẽ có ảnh hưởng không tốt với anh không.” Cô ngập ngừng.

“Nó dám nói bậy sao.” Hoắc Chấn Dương đánh vào tay lái, cảm thấy buồn cười lại có chút cảm động, cô gái nhỏ này lại đang quan tâm mình.

Dáng vẻ của người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh làm Gia Ý có chút buồn cười về sự lo lắng của mình, người đàn ông này có sợ hãi cái gì sao?

Lúc này, Hoắc Chấn Dương mở miệng, lần này giọng điệu có chút lạnh lẽo: “Là ai cho phép cô đến Hoắc Viên?”

Xong rồi, cho rằng Hoắc nhị thiếu náo loạn như vậy, có thể che lấp việc mình tới Hoắc Viên, kết quả vẫn không tránh được bị anh thẩm vấn, Gia Ý le lưỡi, giả ngu: “Anh chưa nói không cho tôi đi a.”

Hoắc Chấn Dương cũng không dễ dỗ dành như George, giọng nói lạnh hơn chút: “A, phải không, trước khi cô ra cửa, hẳn là George đã nói với cô những nơi cô được phép đi, không có địa điểm nào là Hoắc Viên đi.”

“…… Nhưng cũng không nói là không cho phép a.” Gia Ý thấy sắc mặt anh rất khó nhìn, tiếp giả vờ ngây thơ.

“Vậy sao trước khi đi không gọi cho tôi.” Hoắc Chấn Dương không để ý tới cô đang giả ngây thơ, tiếp tục thẩm vấn phạm nhân.

Gia Ý vội nói: “Điện thoại hết pin!”

“A, đúng không, lúc tôi đưa điện thoại cho cô vẫn còn đầy pin, nhanh như vậy liền hết pin?”

“Trước khi tôi rời khỏi khách sạn còn lướt web mấy tiếng đấy, sau khi ra cửa đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, mới phát hiện hết pin.”

Tiểu hồ ly đúng là nhanh mồm dẻo miệng, đầu óc phản ứng rất nhanh.

Hoắc Chấn Dương cười lạnh, lấy ra điện thoại, ngay lập tức gọi cho cô.

“Được, tôi đây liền nhìn xem có phải thật sự hết pin không.”

Gia Ý nóng nảy, cũng không kịp tắt máy, chỉ có thể trông mong nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

“Heo tới, heo tới, éc éc éc éc heo gọi điện thoại cho bạn……”

Két! Phanh gấp một cái, xe thể thao ngừng ở ven đường.

Khuôn mặt tuấn lãng đen xì.

Gia Ý phản xạ có điều kiện hơi co lại, xong rồi! Này thật là đụng vào họng súng!

“Đây là tiếng chuông quỷ quái gì, ai cho cô đổi lung tung?”

Hoắc Chấn Dương túm lấy chiếc túi nhỏ của cô, móc ra chiếc điện thoại màu trắng, không nghĩ tới việc đáng giận hơn còn ở phía sau, ảnh chụp ở bên cái tên trên màn hình rõ ràng là một đầu heo!

Mắt thấy người đàn ông bên cạnh sắp bùng nổ, Gia Ý vội vàng cướp lại điện thoại nhét vào túi, cười rộ lên: “Ai nha, lúc lên mạng thấy tiếng chuông cùng hình ảnh rất đáng yêu, thuận tay thay đổi thôi, đổi lại không phải là được à!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.