Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 87




Tôi nghe thấy tiếng thở hồng hộc của phụ nữ, tôi nghe thấy tiếng tim đập trong cơ thể bà ta.

Trong tầm nhìn của tôi là trần nhà rất cao và khá quen thuộc.

Không phải trần nhà trong phòng ngủ của tôi.

Tôi di chuyển thân thể, tách ra khỏi người phụ nữ.

Là cảnh mộng.

Vừa rồi cũng là cảnh mộng.

Người phụ nữ ngủ trên ghế sofa.

Trong tivi vang ra âm thanh của chương trình thời sự. Kênh thời sự của1địa phương, đang thông báo giá rau tăng vọt.

Người phụ nữ quay đầu nhìn lên đồng hồ treo tường.

Bà ta ngồi dậy trên sofa, đứng lên đi đến nhà bếp.

Khưu Minh không cần ăn uống, nhưng bà ta cần.

Lúc Khưu Minh còn sống, buổi sáng luôn làm việc, học tập, chế tạo những thứ kiểu như bùa hộ thân này nọ. Tối họ sẽ cùng nhau nấu ăn.

Người phụ nữ đang thầm nghĩ, có nên sắp xếp cho Khưu8Minh ở tầng trệt. Khi nấu ăn bà ta có thể trò chuyện với Khưu Minh. Ông ta không phải người bệnh thật mà cần nghỉ dưỡng.

Canh trong nồi đang sôi ùng ục. Người phụ nữ đang thái rau trên thớt, tạo ra âm thanh “cộc cộc” nhịp nhàng.

Trong chuỗi âm thanh bình yên và vắng lặng này, chợt “cạch” một tiếng lớn, phá vỡ bầu không khí vốn có.

Bàn tay đang thái rau của người phụ nữ đã2dừng lại.

Keng!

Âm thanh này là tiếng khóa cổng bị mở.

Bà ta quay qua, nắm chặt con dao trong tay.

An ninh trong thôn rất tốt, hàng xóm đều chơi thân với nhau, rất nhiều người đã lớn lên cùng nhau, sống ở đây cả đời, còn có rất nhiều người đặc biệt chuyển về đây dưỡng già.

Két!

Lần này là tiếng cửa chính của căn lầu nhỏ bị người ta mở ra.

Tiếng bước chân từ cửa vang vào.

Cộp cộp cộp…

Người phụ4nữ nín thở, càng cầm chặt con dao thái rau, chặn trước ngực mình.

Soạt soạt…

Có ai đó ngồi lên sofa trong phòng khách, mở tivi lên.

“… Rất tốt! Chuyền cho trung vệ! Trung vệ!...”

Tivi được chuyển kênh, biến thành giọng nói của bình luận viên bóng đá.

Hơi thở của người phụ nữ lập tức loạn nhịp.

“Con mẹ nó! Có biết đá bóng không vậy!” Tiếng chửi thô lỗ.

Tay người phụ nữ giật bắn, suýt làm rớt con dao thái rau.

Tôi cảm nhận được từng cơn sợ hãi lan qua từ trên thân thể người phụ nữ. Đầu óc của bà ta đã trở nên trống rỗng.

Rất rõ ràng, năm xưa Khưu Minh không tiêu diệt triệt để linh hồn người chồng trước của bà ta, có thể chỉ là đưa gã đến Địa Phủ.

Thoáng chốc, Địa Phủ biến mất, linh hồn Khưu Minh chạy về, linh hồn gã đàn ông ấy cũng đuổi theo.

Người phụ nữ run rẩy không ngừng, chẳng suy nghĩ gì được.

Tôi nhập vào bà ta để đi vào cảnh mộng, vậy có nghĩa là bà ta đã…

“Này! Bia đâu? Rượu đâu?” Gã đàn ông đang gọi.

Tiếng bước chân lại vang lên, hơn nữa đang đến gần nhà bếp.

Người phụ nữ lùi lại một bước, dựa người lên tấm thớt.

Canh trong nồi vẫn đang sôi ùng ục, tỏa ra hương thơm sực nức.

Bóng người đàn ông đã xuất hiện ở cửa nhà bếp. Gã ta có thân hình cao lớn thô kệch, râu tóc rối bù, mắt đục ngầu, không uống rượu mà cả người vẫn có mùi rượu, ánh mắt nhìn người khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giống như đúc với tình huống người phụ nữ mơ thấy khi nãy.

Đây là mẫu người khác hẳn Khưu Minh.

Gã ta áp sát người phụ nữ.

Người phụ nữ run lên bần bật, chẳng có lấy một chút ý định phản kháng.

Chắc hẳn bà ta đã từng phản kháng khi gã đàn ông còn sống. Bà ta đã kể cho Ngô Linh nghe, mình muốn ly hôn, tìm đủ mọi cách để được ly hôn.

Nhưng sau khi gã đàn ông chết, sự phản kháng ấy đã biến thành nỗi sợ hãi thuần túy.

Một phần là tuyệt vọng trước cuộc sống hiện thực, một phần là nỗi sợ trước hồn ma.

Tâm trạng của bà ta lúc này cũng vậy.

Tôi có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của bà ta.

Lần này, chẳng còn ai cứu bà ta cả.

“Con mẹ mày, không nghe thấy tao nói gì à? Bia đâu!” Gã đàn ông vung tay, tát vào mặt người phụ nữ một cái.

Bà ta ngã xuống sàn, con dao thái rau trên tay rơi ra, văng đi.

“Con phế thải này, chút chuyện vặt như thế mà cũng làm không xong! Đi chết đi! Mày nấu cái của nợ gì đây? Hả?” Gã đàn ông đá bà ta mấy cái, ngẩng lên nhìn canh trong nồi, rau củ trên bàn nấu, lại điên tiết đá thêm mấy phát.

Cảm giác đau đớn là thật.

Nước mắt của người phụ nữ chảy dài.

“A Minh… A Minh…” Bà ta khe khẽ kêu lên.

Gã đàn ông khom lưng, túm lấy tóc kéo bà ta đứng lên: “Con mẹ mày, mày đang kêu ai? Mày kêu ai? Mày tìm trai hoang à! Con đĩ này!”

Gã càng đánh bà ta dữ dội hơn.

Xem ra gã đã bị rượu bào mòn sức khỏe, đánh được mấy cái đã thở hồng hộc.

Gã ta đứng thẳng lên, nhìn quanh, nhặt lấy con dao thái rau trên nền nhà: “Đang ở đây đúng không? Thằng trai hoang đó đang ở đây đúng không! Mẹ mày, mày trốn ở đâu rồi! Hả! Ra đây cho ông! Thò đầu ra đây!”

Gã ta cầm theo con dao đi ra ngoài.

Người phụ nữ hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Mắt bà ta đã sưng húp, tầm nhìn mờ đi, thân thể đang vô cùng đau đớn. Nhưng bà ta vẫn đứng dậy, chạy ra ngoài đuổi theo gã đàn ông kia.

Gã cầm con dao, đứng trên cầu thang.

Ghế trong phòng ăn bị gã đá ngã, bình tách trà trên bàn bị gã hất hết xuống sàn, bừa bộn vô cùng.

“Ông đứng lại! Đứng lại!” Người phụ nữ ré lên.

Bóng của người đàn ông đã biến mất ở góc cua cầu thang.

Người phụ nữ vội lao lên, trông thấy gã đi thẳng đến gian phòng cuối cùng trong dãy hành lang.

“Ông đứng lại! Ông đứng lại cho tôi!” Người phụ nữ nhào đến, bị gã đá vào bụng một cái, gục xuống sàn, bắt đầu nôn khan.

Gã quay người đi về phía phòng đọc sách, đá tung cửa phòng.

Tôi đã thấy âm khí và ác ý trên người gã.

Tiến triển của sự tình khiến tôi cảm thấy quá thuận lợi.

Từ sự xuất hiện của gã, cho đến khi gã đánh người phụ nữ, tìm được Khưu Minh, đều quá thuận lợi.

Người phụ nữ chẳng hay biết gì, ngẩng lên trông thấy gã đi vào phòng, vội nhào đến như hóa rồ.

Gã giơ con dao thái rau lên nhắm vào Khưu Minh.

“Á á á!” Người phụ nữ gào lên như xé ruột, nhào lên người gã đàn ông, cắn vào tai gã, ôm chặt cánh tay gã.

Hai người ngã nhào xuống sàn.

Khưu Minh vẫn ngồi như thế, giống như tôi đã thấy trong video, chẳng chút nhúc nhích, mắt cũng không chớp.

Trong quá trình hai người kia giằng co, tông phải ghế, khiến nó bắt đầu đong đưa tới lui.

Khưu Minh ngồi yên trên ấy, tựa như một người lạnh lùng tàn nhẫn, nhìn chăm chú cảnh tượng bạo hành.

Gã đàn ông bị người phụ nữ cào rách mặt, cắn đứt tai, trên thân thể của bà ta cũng đã xuất hiện nhiều vết thương.

Người phụ nữ bị hất ra, lưng va vào tủ sách, đau đến co rút người lại, lập tức mất khả năng hành động.

Gã đàn ông đứng dậy, nhìn người phụ nữ bằng vẻ mặt vô hồn, rồi quay qua nhìn Khưu Minh.

“Dừng tay… đừng… A Minh… A Minh…” Người phụ nữ vừa khóc lóc, vừa khó nhọc bò đến cạnh chân gã đàn ông, ôm chân gã ta. Bà ta bị đá mấy cái, hộc máu miệng, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Gã đàn ông hệt như người máy, cứ lặp lại hành động ấy, rồi đột ngột dừng lại. Hai ba giây sau, gã lại nhìn sang Khưu Minh.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng ấy, hốt hoảng chồm lên.

Con dao thái rau từ trên chém xuống, trúng vào cổ bà ta.

Máu bắn lên mặt Khưu Minh.

Mặt ông ta đang dính máu, còn có máu trượt từ trên người ông ta xuống.

Ánh mắt của gã không nhắm vào người phụ nữ, mà chỉ nhìn Khưu Minh, chẳng tấn công nữa, hệt như người máy đình công, đứng yên bất động.

Trong cổ họng người phụ nữ vang ra tiếng thở hắt, đôi tay vẫn ôm chặt gã, rồi từ từ ngã gục xuống sàn nhà.

Tôi nhìn thấy tròng mắt của Khưu Minh đã nhúc nhích trong khoảnh khắc ấy.

Ông ta chầm chậm rũ mắt xuống, nhìn người phụ nữ đã ngã gục trên sàn nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.