Lãnh Địa Tại Mạt Thế

Chương 43: Bạo Linh Đan




“Tommy?” Giọng nói trẻ con non nớt của con gái y như một con dao sắc bén cắm thẳng vào trái

tim Lý Sương. Mắt đạo diễn Quảng ươn ướt, “Ngay trước mặt con gái mà cô còn muốn nói dối nữa hay sao?”

“Em không cố ý mà...” Lý Sương che mặt khóc òa lên.1Chỉ là vô tình cô ta đọc được tin nhắn của người kia gửi cho Gia Hoa, cũng muốn nhân cơ hội này thử thái độ của Chu Dịch với Hàn Sóc, vậy nên mới nói với Gia Hoa rằng ở trong khu rừng gần đây có một cái hố bẫy thú... Nếu sớm8biết sẽ nghiêm trọng như thế thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không lộ ra nửa chữ với Gia Hoa.

“Lão Quảng, anh tin em có được không?” Trong mắt người phụ nữ lộ ra vẻ cầu xin. “Vậy tại sao vừa rồi trước mặt cảnh sát và Hàn Sóc còn muốn giản2biện chứ hả?” “Em... em không muốn bị bắt.” “Nếu cô biết Gia Hoa có ý đồ xấu thì tại sao khi phát hiện Hàn Sóc mất tích không nói ngay cho mọi người biết có lẽ cô ấy đã rơi xuống bẫy rồi chứ?” Cả người Lý Sương cứng đờ, rốt cuộc cũng4không nói nổi lời biện bạch cho mình nữa.

Thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió. Chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mẹ con Hàn Sóc mất tích một cách bí ẩn” không chỉ được đăng lên trang nhất các tờ báo lớn mà còn chiếm năm vị trí đứng đầu bảng tìm kiếm.

[Hàn Sóc], [Mẹ con Hàn Sóc mất tích], [Tập đoàn Tinh Huy], [Người đàn ông bí ẩn], [Cha của A Thận].

Như được biết, lần ghi hình này sẽ mời các ba tới tham dự theo thông lệ, Hàn Sóc làm mẹ đơn thân nên tình huống vốn dĩ đã đặc thù. Hiện tại hai mẹ con vì tham dự chương trình mà bị mất tích nên càng dễ dàng rước lấy nghi kỵ Mặc dù ban tổ chức đã canh phòng rất nghiêm ngặt nhưng vẫn không thể bịt được miệng của tất cả mọi người ở hiện trường ngày hôm đó, lại còn có người thuê seeder đổ thêm dầu vào lửa nữa. Có người quan tâm tới tung tích của Ảnh Hậu và tiểu nam thần nên thức cả đêm để chờ tin tức. Có người suy đoán Hàn Sóc cố ý, con trai mình không có ba tới thăm nên đơn giản không muốn ghi hình mà thôi. Còn có người hóa thân làm Holmes, dùng thuyết âm mưu để gắn lên sóng gió mất tích lần này khiến cho toàn bộ tổ tiết mục đều trở thành “vai hề trong vụ án“.

Năm người mười ý, mắt thấy đề tài này sắp trở thành “Rashomon”, đúng lúc này, kênh chính thức của “Hành trình của mẹ và bảo bối” liền phát ra thông cáo.

*Rashomon: một bộ phim hình sự, trinh thám Nhật Bản.

“15 giờ chiều ngày hôm qua, Hàn Sóc và Hàn Thận bị mất tích ngoài ý muốn, trước mắt cảnh sát đã tham gia điều tra. Tổ sản xuất không thể thoái thác trách nhiệm với sự cố lần này, sẽ cố gắng phối hợp điều tra với cảnh sát, tích cực đền bù tổn thất, mong tiếp tục nhận được sự quan tâm của mọi người, cảm ơn!”

Khu bình luận chưa bao giờ náo nhiệt hơn lúc này.

“Đã tìm thấy anh Sóc và tiểu nam thần rồi sao? Có bị làm sao không? sốt ruột chết mất!”

“Kinh động đến cả cảnh sát, những kẻ dám nói anh Sóc chơi xấu có thấy rát mặt chưa hả?” “Không phải một vụ án hình sự đấy chứ?”

Bốn giờ chiều, Triệu Thu bị cộng đồng mạng hỏi thăm không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng phát ra thông báo.

Người đại diện Triệu Thu V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Hàn Sóc và A Thận đang điều trị trong bệnh viện, tạm thời không gặp nguy hiểm liên quan tới tính mạng. Sự kiện cố ý gây thương tích lần này, cho dù là A Sóc, tôi hay Tinh Huy đều sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Một câu “không gặp nguy hiểm liên quan tới tính mạng” đã khiến cho các fan yên lòng hơn không ít, sau đó lại nổi lên phẫn nộ ngập trời.

“Nói trọng điểm, đây là sự kiện cố ý gây thương tích! Xin tổ sản xuất và cảnh sát hãy nhanh chóng đưa ra câu trả lời đi.”

“Tôi đã nói mà, anh Sóc nhà chúng ta nhất định là bị kẻ gian hãm hại rồi.” “Bấm tay tính toán, vận số của anh Sóc nhà chúng ta năm nay hơi đen, cần phải phòng tiểu nhân.” “Hàn Sóc nổi quá nhanh, đã chắn đường của kẻ nào đó, nếu không có Tinh Huy ủng hộ đằng sau, chỉ sợ đã sớm bị hạ bệ rồi.” “Con trẻ thì có tội tình gì chứ? A Thận còn bé như thế, tôi chỉ hận con mẹ nó không thể chém chết hung thủ!”

“Đừng nói nữa, các anh em mau mài dao đi!”

“Giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng, người hãm hại Sóc nhà chúng ta nhất định là phụ nữ, nói không chừng còn là một trong bốn nhóm khách mời còn lại nữa ấy.”

Đây cũng là điều mà vô số người theo “thuyết âm mưu” tin tưởng. Cộng đồng mạng bắt đầu suy luận, bốn tổ khách mời còn lại... Lý Sương, Lâm Thi Thi, Gia Hoa, Tưởng Phán Phán, rốt cuộc là ai đây?

Rất nhanh, bốn người đều lên hot search, chỉ vì...

Cộng đồng mạng rất điên cuồng. Lâm Thi Thi là người đầu tiên lên tiếng... “[Cầu phúc] Chúc bình an.” Người thứ hai là Tưởng Phán Phán, chuyển tiếp lại weibo của tổ sản xuất, bình luận. “Mong hết thảy mọi việc đều tốt.” Nửa giờ sau, Lý Sương khoan thai tới muộn, tung một hoạt động liên hoan gia đình, hoàn toàn không nhắc tới Hàn Sóc.

Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái nhưng chẳng để ý lắm, bởi vì Gia Hoa mãi không có động tĩnh gì trở thành điểm chú ý của mọi người, so sánh ở một mức độ nào đó thì Lý Sương hoàn toàn không đáng để bạn tâm nữa.

Lại đợi nửa ngày, weibo của Gia Hoa vẫn không hề có động tĩnh gì, Ins cũng hoàn toàn im ắng.

Fan của cô ta vẫn điên cuồng nhắn tin trên mạng, cuối cùng ngay cả người đứng đầu fan club cũng ra mặt nhưng chẳng hề nhận lại được một câu trả lời nào.

Dường như manh mối của sự thật đã dần được hé lộ. Dư luận bắt đầu cuộn dâng như sóng biển, mà công ty quản lý của Gia Hoa trước giờ hễ động một cái đều lôi luật sư ra, thế nhưng lần này lại không hề áp dụng bất kỳ hành động gì.

Điều này làm cho fans của Hàn Sóc không ngồi yên nổi nữa.

Trần nhà trắng xóa đập vào mi mắt, hương vị của nước sát trùng kích thích khứu giác, Hàn Sóc chớp mắt

mấy cái, giây tiếp theo lập tức ngồi bật dậy. “Ôi! Cô Hàn à, cô chưa thể dậy được đâu!” Nữ y tá đang đổi chai truyền nước cho cô vội ngừng tay, cản người lại.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Giọng nói khô khốc, một cơn đau đớn từ chân phải truyền đến. “Từ lúc nhập viện đến giờ đã là 22 tiếng rồi.” “Chu...” Đột nhiên dừng lại, “Con trai tôi đâu?” “Bị mất máu, hơn nữa còn viêm phổi nhẹ, đã sắp xếp cho cậu bé vào phòng chăm sóc đặc biệt, có nhân viên y tế chuyên nghiệp chăm sóc rồi, có thể liên tục theo dõi tình trạng sức khỏe của cậu bé.” Hàn Sóc gật đầu, thoáng thở phào, “Còn một người nữa...”

Cô y tá vô cùng lễ phép chờ cô nói xong.

“... Không sao chứ?” “Ý cô là ba của cậu bé phải không?”

Vẻ mặt Hàn Sóc cứng đờ, sau đó gật đầu.

Cô y tá cho rằng cô sợ mọi chuyện sẽ bị lộ ra nên lập tức trấn an: “Cô yên tâm đi, đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất thủ đô, chú trọng sự riêng tư của người bệnh, có cơ chế bảo mật vô cùng nghiêm khắc.”

“... Ừ”

“Chân của ngài Chu bị rạn xương, hơn nữa đã truyền một lượng lớn máu nên đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.”

Hàn Sóc nhíu mày, “Là anh ta truyền máu cho A Thận sao?” Cô y tá gật đầu: “Ngài Chu là một người cha tốt.”

Cửa, lặng lẽ được đẩy ra. Hàn Sóc ngồi trên xe lăn, không vội vã đi vào mà ngừng ở bên ngoài của một hồi lâu. Dường như đang do dự, lại giống như lâm vào trầm tư. Người nằm trên giường bệnh quay lưng, chỉ có thể nhìn thấy thân người nhô lên dưới lớp chăn bông, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.

Hàn Sóc mím môi, chuyển động xe lăn tiến vào.

Ngoài cửa sổ, ánh bình minh màu quýt vừa ló rạng chiếu khắp thế gian. “Anh tưởng là em sẽ không vào.” Người đang quay lưng ngủ say đột nhiên xoay người lại, mở miệng nói chuyện, đôi mắt trong sáng, hoàn toàn không có nửa phần nhập nhèm. “Tại sao lại không vào chứ?” Hàn Sóc dịch chuyển xe lăn tới bên mép giường, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người đối diện. “Em ghét anh.” Hắn dùng câu khẳng định. “Nói gì thì nói, anh cũng đã cứu tôi và A Thận.” Ánh sáng trong mắt Chu Dịch trở nên ảm đạm: “Ngoài cảm kích ra, chẳng lẽ không còn...”

“Tôi không muốn thảo luận vấn đề này.” Hàn Sóc quay đầu đi.

“Thật sự... không thể cứu vãn được gì sao?” Người đàn ông gằn từng chữ một. Cô có thể cảm nhận được sự bị ai và thê lương trong đó nhưng lại chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Thế nên, lựa chọn duy trì sự im lặng. “Anh dưỡng thương cho tốt đi.” Hàn Sóc chuyển động xe lăn rời khỏi. “Em đi đi... cứ việc đi đi... anh sẽ không từ bỏ.”

Người phụ nữ không dừng lại. Chu Dịch nằm ngửa trên giường bệnh, nhìn chằm chằm lên trần nhà sáng choang, đột nhiên nở nụ cười.

Có vài phần ý vị đã đạt được mục đích. Một tuần sau, A Thận lại có thể tung tăng nhảy nhót. “Cẩn thận một chút! Miệng vết thương vừa mới kết vảy, con đừng làm nó bong ra.” Hàn Sóc không nhịn được bế con trai từ trên lầu xuống.

À, có vẻ hơi cố hết sức.

Miệng nhỏ của A Thận tròn như chữ “O”, vẻ mặt kinh ngạc như thế “hình như mẹ mình có gì đó sai sai“.

“Ý gì?” Hàn Sóc nhướng mày, tức cười hỏi lại.

A Thận nuốt nước bọt, lập tức khôi phục lại bình thường, “Không ạ...“.

“Trước kia, mẹ khá là sơ ý.” Trên mặt Hàn Sóc hiện lên vẻ xấu hổ, dù sao, không phải người làm mẹ nào cũng có dũng khí nhận sai với con trai, “À... tóm lại là sau này sẽ không như thế nữa!” Đây là lời hứa hẹn với con trai, cũng là lời nhắc nhở chính mình.

Con người ấy mà, chỉ đi tới khoảnh khắc sắp mất đi rồi mới biết quý trọng.

May mắn, ông trời còn cho cô cơ hội cứu chữa và đền bù. Triệu Thu đã hoàn thành thủ tục ra viện, “Được rồi, đi thôi, xe đã ở bên ngoài rồi, đưa hai mẹ con về chung cư trước đã.” Hàn Sóc bế con lên, đi theo chị ta. Cô cũng không hỏi Chu Dịch đã xuất viện hay chưa, nhưng trong lòng vẫn có gì đó còn vướng mắc mãi. Thủy Tinh Lam Loan.

Triệu Thu dừng xe trước cửa tiểu khu, Hàn Sóc bảo chị ta đừng tiễn, “... Mau đi đi, em muốn nghỉ ngơi một thời gian trước khi bước vào Liên hoan phim Cannes.”

“Vậy việc đại diện cho thương hiệu quốc tế Cache thì sao?”

“Từ chối.”

Triệu Thu nhướng mày, “Em có chắc không? Chị nghe nói trong danh sách lựa chọn có cả Trần Lâm...” Gãi đúng chỗ ngứa. Mặt mày Hàn Sóc lập tức sa sầm, “Ồ, thể thì nhận thôi.” Nói xong liền bế con trai đi vào tiểu khu. Triệu Thu đập bộp vào tay lái, hét lên một câu, “Yes!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.