Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 37: Anh như vậy là c_ưỡng hi_ếp




Editor: Toujifuu

***

Phiến đá xâu lại như rắn đi xuyên trong địa đạo, thỉnh thoảng sẽ thấy có luồng khí xoáy hình trứng hơi hơi phát sáng xuất hiện ở hai sườn. Bay một đoạn thời gian, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng kinh hô của Tâm Khúc, ta thăm dò nhìn, Mê Lộ xếp vị trí thứ nhất đã không thấy bóng dáng. Đi đâu rồi? Ta kinh hách nhảy dựng, lúc này Tiểu Hắc xếp thứ hai đột nhiên khẽ chuyển, phiến đá nó giẫm lên thoát ly đội ngũ bay nhanh hướng bên trái, cắm đầu đâm vào một luồng khí xoáy cũng biến mất luôn. Trong nháy mắt Tiểu Hắc biến mất, ta kinh hoảng phát hiện liên hệ giữa ta với nó chợt mất đi, hô hoán thế nào cũng không có đáp lại.

Ta vẫn luôn cho rằng vô luận ở dưới tình huống nào, nhóm Truy Tùy Giả của ta đều sẽ không ngắt liên hệ với ta, chúng nó là trợ lực trọng yếu của ta, cũng là đồng bọn theo ta vượt bao trải nghiệm, hiện tại bỗng nhiên không thấy một đứa, sao có thể không hoảng hốt. Sau Tiểu Hắc chính là Tiểu Bạch, ta thấy lại có một luồng khí xoáy xuất hiện phía trước, kêu to:

“Tiểu Bạch, nhảy qua đây!”

Mặc kệ sau cùng nhiệm vụ này sẽ thế nào, đồng bọn của ta mới là trọng yếu nhất.

Phiến đá của Tiểu Bạch đã rời khỏi đội ngũ, xoay tròn bay đi hướng luồng khí xoáy. Nó ở trước một khắc phiến đá nhập vào luồng khí xoáy nhảy rời khỏi nơi đó, bước lên phiến đá của Tâm Khúc cùng Yamaga nhảy đến chỗ ta. Nó trước tiên lủi lên bờ vai ta, khi cảm giác được trọng lượng quen thuộc nơi đầu vai ta thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh lại khẩn trương lên:

“Tiểu Hắc thế nào rồi? Tiểu Bạch, nhóc biết không?”

“Chủ nhân, Tiểu Hắc hẳn là không có việc gì, bên ngoài những khối không khí đó đầy đủ linh khí, không giống như là tử địa, có lẽ là cấm chế chủ nhân nơi đây thiết lập, chờ lát nữa sau khi chúng ta đi vào hẳn là có thể tìm được nó. Chủ nhân yên tâm đi, To Đen da thô thịt dày, không có sao.”

Nói gì vậy, da thô thịt dày thì không cần lo lắng? Nếu nơi đó là cấm chế, vậy khẳng định có nguy hiểm. Tên nhóc Tiểu Hắc kia từ trước đến nay lại không phải đặc biệt thông minh, vạn nhất bị nhốt ở nơi đó vậy không phải là kêu trời không ứng kêu đất không linh sao? Ta trái lại càng lo lắng, hận không thể lập tức xông vào những khối không khí đó đi tìm nó.

“Du Nhiên. Làm sao vậy?”

Chi Ảnh ở phía sau xa xa hỏi thăm, ta không để ý đến hắn. Một lòng một dạ nhìn chằm chằm một khối không khí phía trước. Trong thời gian ngắn, Tâm Khúc cùng Yamaga đều bay đi, người tiếp theo chính là ta. Ngồi xổm xuống, nắm chặt phiến đá, cơ thể của ta theo phiến đá bắt đầu xoay tròn. Lực ly tâm cường đại trong chuyển động khiến cho ta cơ hồ bay lên. Sau khi xuyên qua khối không khí. Phiến đá lượn một vòng ở không trung, lại bay về hướng cũ, ta nhìn chuẩn một cơ hội nhảy xuống, đáp xuống trên bãi cỏ phía dưới.

Tiểu Bạch lúc trước nói không sai, địa phương này là một sơn cốc tràn đầy linh khí, cỏ xanh như đệm, núi hoa rực rỡ. Tứ bề yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của ta, thì là tiếng gió, tiếng cây. Mặt trời treo giữa không trung. Đỏ hồng hồng ấm áp dào dạt, chiếu xuống khiến trên người mềm mại. Ta nhớ khi chúng ta tiến vào thạch thất kia là lúc chạng vạng, thế nào tới đây lại là giữa trưa? Người ta thường nói ‘sơn trung vô nhật nguyệt’ (trong núi không mặt trăng không mặt trời). Nguyên lai thực sự là như thế.

“Tiểu Bạch, có thể thấy Tiểu Hắc ở nơi nào không?”

“Nhìn không thấy. Thần Giác của em đã khôi phục. Thế nhưng hình như nó không ở gần đây.” Thần Giác của Tiểu Bạch đều đã khôi phục. Nhưng liên hệ giữa ta cùng Tiểu Hắc vẫn là đá chìm đáy biển. Ta thở dài, Tiểu Hắc a. Nhóc nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện.

“Tiểu Hắc bị quăng xuống trước chúng ta, hẳn là phương hướng kia. Đi thôi, chúng ta đi tìm nó.”

Một đường yên bình đến mức khiến trong lòng người ta nghi thần nghi quỷ, theo lý thuyết trước ta còn có Yamaga cùng Tâm Khúc vào, thời gian cách nhau cũng không lâu, nhưng ta đi đã đủ nửa tiếng đồng hồ, một cái bóng người cũng không thấy. Bọn họ chạy đi nơi đâu? Hay là địa phương chúng ta đi ra tuyệt không phải phân bố dựa theo phương hướng đồng dạng, mà là rải ra tán loạn? Như vậy mà nói ta phải đến nơi nào mới tìm được Tiểu Hắc a!

“Chủ nhân, phía trước có động tĩnh.”

“Thế nào?”

Ta đi một đoạn hướng phương hướng Tiểu Bạch chỉ, nghe thấy quả nhiên có tiếng leng keng không ngừng, hình như là tiếng binh khí chạm nhau. Ta cẩn thận lẻn qua, nhìn thấy hai bóng người tung bay trên dưới, đang đấu đến không thể tách rời. Một người cầm trong tay trường cung, từng điểm hàn quang không ngừng vẩy ra như châu chấu, oanh hướng kiếm khách áo xám cách hơn mười bước. Kiếm khách kia không giống với người tầm thường, sử dụng không phải trường kiếm, mà là đường đao dài nhỏ hình cung, người Nhật Bản, lại xưng đao võ sĩ. Ánh đao của hắn như điện, mỗi một lần xuất thủ đều sẽ đánh rơi từng điểm hàn mang xa xa bay tới, không nhiều cũng không thiếu, quyết không lãng phí. Một bên đánh rơi tiễn, một bên tới gần phía trước, hẳn là đánh chủ ý gần người chiến đấu với cung thủ kia.

Yamaga cùng Chi Ảnh, cao thủ như vậy quyết đấu bình thường khó gặp, vốn là một cơ hội tham quan học tập rất tốt, thế nhưng ta hiện tại sốt ruột như lửa, làm sao có loại hăng hái này.

“Này, hai người làm gì?”

Ta hô một câu, hai người đang đánh nhau chết sống mắt điếc tai ngơ, vẫn đấu cùng một chỗ. Mắt thấy đánh nhau chết sống càng ngày càng kịch liệt, bọn họ thực sự là lấy mạng đọ sức, hai vị này đều uống lộn thuốc rồi? Ta không thể nhịn được nữa, rút ra một nhánh Hỏa diễm tiễn trung cấp bắn về phía giữa hai người. Một thanh âm ‘Oanh’ vang lên, vụ nổ đó không có thương tổn đến hai người, tiếng vang lại khiến bọn họ chấn động một chút, hai người đều dừng lại, nhìn về phía ta.

“Tiểu Bích, bọn họ có phải thấy ảo giác hay không?”

“Chủ nhân, em nghĩ hẳn là phải.”

“Hẳn là?”

“Nơi này là một cấm chế lớn, em nhìn không thấu ảo cảnh trong đó, chỉ có thể căn cứ biểu hiện của bọn họ để dự đoán.”

“Vậy vì sao anh không có xuất hiện ảo giác? Hay là nói anh hiện tại thấy chính là ảo giác?”

“Không phải, em nghĩ là bởi vì chủ nhân mang theo em, em trời sinh đã có bản năng không bị huyễn hoặc, vì vậy chủ nhân hẳn là cũng sẽ không chịu nơi đây ảnh hưởng.”

“Vậy hiện tại làm sao giờ? Đánh thức bọn họ?”

“Chỉ có thể dùng biện pháp này.”

Tiểu Bích cũng không có chủ ý gì hay, Tiểu Bạch kêu to:

“Chủ nhân cẩn thận, bọn họ lại đây.”

Yamaga cùng Chi Ảnh thế tới rào rạt, hai người đều không phải là người chơi bình thường, bình thường ta đối phó một người thắng bại cũng chỉ là năm – năm, hiện tại hai người liên thủ công tới, lập tức khiến cho ta luống cuống tay chân. Ta cười khổ, ngươi nói thế này đều là chuyện gì a? Người khuyên can ta đây, bị hai tên đánh nhau liên thủ vây công, còn có thiên lý hay không! Ta lấy ra một cây Hỏa diễm tiễn, một bên lượn quanh một bên phóng. Cũng không quản có bắn trúng người hay không, dù sao ta chỉ cần tiếng vang Hỏa diễm tiễn phát sinh khi bạo tạc là được. Tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, không biết còn tưởng rằng ta đang phá núi chứ. Mười mấy đại “pháo” nổ vang, tiếng vang trong sơn cốc truyền ra thật xa, hai người kia cuối cùng cũng dừng lại công kích. Ta thấy bọn họ lắc đầu, bộ dáng còn rất mơ hồ, một hồi lâu mới nhận ra đối phương.

“Yamaga? Du Nhiên? Thế này là có chuyện gì? Tôi mới vừa rồi không phải vẫn còn giết quái sao, quái kia đâu?”

“Quái của cậu đang đứng ở trước mặt cậu kìa. Ban nãy cậu giết là Yamaga, mà đối thủ Yamaga đánh nửa ngày chính là Chi Ảnh. Tôi tới khuyên can, còn xém chút bị hai người liên thủ giết chết.”

“Ảo thuật?”

Chi Ảnh bừng tỉnh đại ngộ, Yamaga nhíu mày trầm mặc nửa ngày, hướng ta nói lời cảm tạ, thắt lưng kia cong vừa vặn chín mươi độ.

“Đường kế tiếp phải cẩn thận, tôi cảm thấy sơn cốc này rất quỷ dị, hai người đừng lại rơi vào ảo giác nữa.”

Ta căn dặn, cùng bọn họ đi về phía trước. Tiểu Hắc, nhóc đến tột cùng ở nơi nào a? Chủ nhân anh đây tìm rất vất vả, nhóc mau ra đây đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.