Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 34: Mật ngọt chết ruồi




Editor: Toujifuu

***

Thực vật cao lớn che lấp bầu trời, cây cỏ tươi tốt sinh cơ bừng bừng. Tiểu động vật trong rừng thoạt nhìn ôn hòa vô hại, chơi đùa nhảy nhót, mang đến cho cánh rừng không thấy người ở này một tia khí tức tươi mới linh động.

“Cánh rừng này thực là lớn, nếu nói nơi đây toát ra một con yêu quái thì một chút cũng không kỳ quái.”

Tâm Khúc chu cái miệng nhỏ, phụng phịu nói. Ta sờ sờ da gà trên cánh tay, tâm nói, loại cánh rừng này đã khiến cho cô kêu ca nửa ngày, vậy nếu như ngày nào đó cô đi đến rừng rậm tinh linh, còn không bị kinh hách ngốc ở nơi đó.

“Aiz, đúng rồi, Du Nhiên đại ca không phải đã đi qua rừng rậm tinh linh sao? Nghe nói rừng rậm tinh linh là rừng rậm lớn nhất đẹp nhất trong Thế Giới, tất cả cây nơi đó đều là chủng loại quý hiếm nơi khác không thấy được, cao đến mức nhìn không thấy đỉnh, lớn đến mức nhìn không thấy biên, là thực sao?”

Tâm Khúc nháy ánh mắt “ngây thơ”, tiếp cận qua. Khóe miệng ta không tự giác mà co giật hai cái, gật đầu.

“Nha, thực sự có cây lớn như vậy a? Thực muốn đi xem nga. Du Nhiên đại ca, nói nói em nghe cái a, anh ở nơi đó thấy được cái gì? Có phát hiện thứ gì đặc biệt hay không? Tìm được bảo bối không? Những tinh linh đó có phải đều đặc biệt xinh đẹp hay không?”

Tâm Khúc lốp bốp lốp bốp nói, ta lặng lẽ lật cái bạch nhãn, muốn tìm kiếm trợ giúp mới phát hiện Chi Ảnh cùng Lão Đạo sớm đã ngồi xa xa một bên, Yamaga lại càng chưa từng nâng mắt. Được a, nguyên lai đều biết sự lợi hại của vị đại mỹ nữ này, không ngờ cư nhiên lấy ta đến dời đi đường nhìn a. Không sao, mấy người không cứu tôi tôi tự mình cứu mình cũng được.

“Nghe, có người lại đây.”

Ta thở dài một tiếng, tỏ ý Tâm Khúc yên lặng. Trong rừng cây sàn sạt rung động, cước bộ người đến vừa nhẹ vừa nhanh, hiển nhiên là một người am hiểu chạy nhanh.

“Hắn tới rồi.”

“Hắn” trong miệng Chi Ảnh chính là người sau cùng, ta phỏng đoán vài người chơi am hiểu chạy nhanh thăm dò, không nghĩ tới sau cùng khi nhìn thấy người vẫn là bị kinh hách nhảy dựng. Cư nhiên là một người ta hoàn toàn không nghĩ tới.

“Mê Lộ?”

“A, Du Nhiên? Là, là cậu a.”

Mê Lộ cười gượng. Ta nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn cũng qua trăm cấp rồi? Hình như không có thấy trên của hắn ở trên bảng Nhân a.

“Hai người quen biết?”

Chi Ảnh nhìn chúng ta qua lại một cái, nói:

“Hai người quen biết thì càng tốt. Mê Lộ là cao thủ vẽ bản đồ tôi mời tới. Thăm dò địa hình tìm bảo tàng rất có tay nghề, lần này hắn phụ trách mang chúng ta đến mục đich.”

“Là như thế a, em bội phục nhất người biết tìm bảo tàng. Thế nhưng Mê Lộ đại ca hình như em chưa từng nghe nói qua nha. Du Nhiên đại ca, hai anh thật là quen biết?”

Tâm Khúc làm dạng nhu nhược ngây thơ, trong mắt chớp động lại là tinh quang lập lòe. Mê Lộ vẫn không nói một lời. Hắn hình như có chút khẩn trương. Ta cảm thấy có chút buồn cười, khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn hắn hay sao?

“Mê Lộ đích xác là chế đồ sư tốt nhất. Có anh ấy ở đây, tôi nghĩ không địa phương nào là tìm không ra.”

Mê Lộ nghe xong lời này, nhìn ta một cái, cảm giác như là thở dài một hơi. Chi Ảnh hỏi hắn:

“Mê Lộ, tìm được không?”

“Ừ, không khác biệt bao nhiêu. Chỉ là cụ thể vào thế nào còn phải xem nữa. Cơ quan của nơi đó tôi còn chưa tìm ra.”

“Vậy đi thôi.”

Chi Ảnh kêu gọi một tiếng, chúng ta lần nữa lên đường. Mê Lộ đi phía đằng trước nhất, chui tới chui lui ở trong rừng. Có lúc còn phải cố bước đi qua từ nơi không hề có đường. Đường thực không dễ đi, rễ cỏ quấn quýt cùng bụi cây đầy gai khiến người ta tâm phiền, hõm đất cùng hòn đá bị cỏ dại che lại cũng khiến người ta không thể không cẩn thận. Lần này tốc độ của chúng ta chậm hơn rất nhiều. Mê Lộ thậm chí không dùng tọa kỵ, chỉ dùng hai cái chân chạy đi. Thỉnh thoảng dừng lại thận trọng nhận rõ phương hướng. Cũng là ở trong quá trình này. Ta mới rốt cục xác định, hắn không có đạt được trăm cấp. Như vậy hắn là thế nào đến được nơi đây chứ? Vấn đề này rất thú vị a. Nếu như là Chi Ảnh dẫn hắn vào, vậy là dùng phương pháp nào? Nếu như là chính hắn đi vào, cũng không phải không có khả năng, nhưng như vậy đã nói lên địa phương này hoàn toàn có thể đi đến được từ bên ngoài. Có lẽ ta có thể tìm bọn họ hỏi thăm một chút. Ta như có chút đăm chiêu nhìn hai người dẫn đường phía trước.

Một đường gian nan, mãi cho đến trời tối chúng ta vẫn chưa thể chạy tới mục đích. Rơi vào đường cùng mọi người đành phải quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, chờ hừng đông. Bởi vì theo như lời Mê Lộ, trong rừng rậm này tới buổi tối sẽ xuất hiện quái phi thường khó đối phó, nếu như không cẩn thận bị quấn lấy sẽ cực kỳ phiền phức, thực lực kém còn có thể không minh bạch tặng mạng ở chỗ này. Chuyên gia nói như vậy, chúng ta tự nhiên cũng sẽ không tự tìm khổ ăn, mọi người tìm một chỗ đất trống coi như bằng phẳng dựng lên lửa trại. Một đường xóc nảy, tuy rằng mọi người cắn răng kiên trì, nhưng sắc mặt đều không dễ nhìn lắm, Tâm Khúc cũng không còn hăng hái làm nũng, nhắm mắt tựa ở trên người con cọp trắng của cô như là ngủ. Nữ nhân phiền phức không có tới tìm phiền toái, đổi thành một người khác ngồi đến bên cạnh ta.

“Mê Lộ, đã lâu không gặp.”

Ta thấy hắn sau khi ngồi xuống vẻ mặt quấn quýt, dứt khoát tự mình mở miệng trước.

“Cái kia, Du Nhiên, chào cậu.”

“Chào anh.”

Cảm thấy có chút buồn cười, vì sao hắn sẽ khẩn trương như thế? Ta không phải còn chưa nói cái gì sao?

“Cái kia, Du Nhiên, tôi là muốn nói, cái kia, xin lỗi.”

Hai chữ sau cùng nho nhỏ tiếng từ trong miệng hắn toát ra, ta yên bình hỏi:

“Vì sao phải nói xin lỗi?”

“Chuyện Ngũ Lôi Phù lần trước, rất xấu hổ.”

“Nếu như anh là nói chuyện đó, kỳ thực anh không cần nhận lỗi với tôi, bởi vì với tôi mà nói ai đi kỳ thực cũng không khác nhau nhiều lắm. Hùng Bá đi, nên hao tổn tâm trí là người của Đông Long, bọn họ mới là đối địch, không có bao nhiêu quan hệ lợi hại tới những người độc hành chúng tôi. Chẳng qua, tôi cũng có chút kỳ quái, chuyện của Ngũ Lôi Phù chỉ có mấy người chúng ta biết, Hùng Bá Thiên Hạ làm sao mà biết được chứ?”

Mê Lộ không nói, ta đoán hơn phân nửa là từ chỗ hắn tiết lộ ra.

“Được rồi, dù sao tôi cũng không có gì tổn thất, đừng nhắc đến nữa. Ngược lại anh, chưa đầy trăm cấp đúng không? Anh là vào bằng cách nào?”

Mê Lộ ngắm ngắm trái phải, thấp giọng nói:

“Cậu đã nhìn ra, tôi cũng không gạt cậu, là Chi Ảnh mang tôi tới. Về phần phương pháp cụ thể, đó là bí mật của Chi Ảnh, tôi không thể nhiều lời.”

Ta thỏa mãn mà cười, còn biết giúp bằng hữu bảo thủ bí mật, nói rõ người này cũng không phải hoàn toàn không biết nặng nhẹ.

“Được rồi, không nói thì thôi. Lần này anh sẽ không tiếp tục nửa đường bỏ lại chúng tôi chạy đi nữa đấy chứ? Ha ha, chỉ đùa một chút. Đại chế đồ sư, chờ địa đồ của anh xuất ra, có thể sao một phần cho tôi hay không?”

“Ừm, hiện tại có thể. Thế nhưng không được đầy đủ, tôi còn chưa có hoàn toàn tìm tòi thấu triệt Thập Vạn Đại Sơn, nơi đây thực sự quá lớn.”

“Không cần, chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành lại nói đi. Anh không phải vẫn còn tìm bảo tàng sao? Chờ anh thêm một bộ phận địa đồ này vào nữa, rồi cùng cho tôi đi.”

Mê Lộ mỉm cười, gật đầu nói:

“Tôi cho cậu tốt nhất.”

Tiểu tử này buông tâm, lá gan nổi lên, cũng không tiếp tục chân tay co cóng nữa, hy vọng như vậy có thể để cho hắn phát huy được tốt hơn chút, để cho hành trình phía sau có thể thuận lợi một chút. Dù sao, hành trình kế tiếp của chúng ta còn cần dựa vào hắn đến chỉ điểm, cơ quan của bảo tàng còn cần hắn đến phá đây. Mê Lộ, hảo hảo làm việc a, đừng để cho tôi cho rằng bản thân nhìn lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.