Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 28: Ở trong lòng tôi cô là cái gì?




Editor: Toujifuu

***

Ta cùng Tiểu Bạch phối hợp khăng khít, rất nhanh liền ghép ra lại được đồ án trước kia. Những ký hiệu kim sắc này như cá bắt đầu du động, ở quanh người ta quấy lên tầng tầng rung động. Sóng gợn hình tròn bao ta ở chính giữa, như nước phất động cơ thể của ta, một đạo hai đạo ba đạo... Sau mê muội trong nháy mắt, ta cảm thấy bản thân bị “nước” này đồng hóa, theo chúng nó bắt đầu lưu động, sau khi phiêu đãng qua một khoảng cách một lần nữa ngưng kết lại.

Nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác thấy quang mang sáng rực chiếu xuống. Khi mở mắt phát hiện trước mắt là một nơi phong cảnh tươi đẹp, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm. Một con thú màu đen cùng xuất hiện với ta, nằm ở bên chân ta.

“Tiểu Hắc!”

Ta thấy vài đạo vết thương đỏ máu trên người nó yêu thương đến muốn chết. Tiểu Hắc theo ta lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nó chịu thương nặng như vậy.

“Chủ nhân, em không sao.”

Tiểu Hắc động động thân thể không thể đứng lên, may mắn tinh thần xem ra cũng không tệ lắm.

“Vất vả nhóc rồi, làm tốt lắm.”

Tiểu Hắc nghe thấy lời của ta rất cao hứng, nói:

“Tên kia tốc độ không tốt, em chỉ là không cẩn thận mới bị đánh trúng, không sao. Hơn nữa, em cảm thấy bản thân hình như lại sắp tiến hóa.”

“Thực sự? Vậy quá tốt rồi.”

Ta vuốt da lông đen trơn bóng của nó, đáy lòng cao hứng thay nhóc đồng bọn trung hậu này.

“Tiếp sau giao cho chúng tớ, To Đen yên tâm đi, chúng tớ sẽ giúp chủ nhân qua cửa ải!” (XD~ đặt biệt danh nữa mới ghê!)

Tiểu Bạch nhảy ra, vỗ bộ ngực nhỏ của nó thề son thề sắt. Tiểu Hắc ngược lại thực sự tin, rất nghiêm túc mà nói với nó:

“Vậy vất vả các cậu.”

Tiểu Bạch nhất thời hùng tâm vạn trượng, kêu gào lên:

“Xuất phát xuất phát, ta ngược lại thực muốn xem tiếp sau còn có tên đáng ghét nào nữa, toàn bộ giao cho ta!”

Ta buồn cười nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của nó. Nói:

“Hình như nhóc không còn cơ hội.”

Chỉ chỉ cánh cửa phía trước,

“Chúng ta tới rồi.”

Cánh cửa kia tuyệt không thần kỳ, thoạt nhìn chính là một cánh cổng không có gì đặc biệt dùng gỗ dựng thành. Trụ đỏ nền vàng khắc hoa. Lại phối thêm hoa văn năm màu cùng chữ lớn kim sắc “Vọng Tiên Môn”, không có gì bất đồng với mấy tấm biển nửa cũ mà cổ kính bình thường thấy. Nó dựng trên một dốc thoải nho nhỏ. Hai bên cây xanh thấp thoáng sắc màu rực rỡ, thỉnh thoảng còn có chim nhỏ nhảy tới nhảy lui ở bên trên.

Một con đường đá xanh nhỏ bắt đầu kéo dài đến trong rừng cây từ dưới Vọng Tiên Môn, bằng bằng phẳng phẳng hướng lên, ở cách đó không xa rẽ ngoặt, vòng tới phía sau núi. Trên đá xanh đầy rêu xanh. Mấy vết chân có sâu có nông giẫm lên trên thấy rất rõ ràng. Ta đếm đếm những dấu chân này, người từng đi qua cũng không nhiều, bởi vậy những rêu xanh này còn chưa có bị hoàn toàn giẫm bằng.

“Đây là người chơi lúc trước thông qua lưu lại.”

“Chủ nhân, anh cũng muốn đi đường này sao?”

“Đương nhiên, anh đến không phải chính là vì cái này sao, thực muốn xem một chút cuối đường này lại là một phen cảnh tượng thế nào.”

Bước lên con đường đá xanh, tâm tình ta vui sướng đến mức có thể nghe thấy chim chóc trong rừng cây hót vang vui vẻ, cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của trăm hoa nở rộ hai bên. Ở trong khu rừng tĩnh lặng thế này tản bộ là một chuyện rất khiến người ta vui vẻ thoải mái, đặc biệt đối với người mới trải qua một hồi khảo nghiệm hung hiểm như ta đây mà nói còn có công hiệu an ủi rất mạnh. Nguyên lai người thiết lập cửa này ngay cả điểm này cũng suy nghĩ tới.

Theo con đường đá xanh chậm rãi mà đi, ta đã vòng qua hai chỗ ngoặt. Lúc này tâm tình của ta cơ bản đã bình phục, Tiểu Hắc chậm rãi đi ở phía sau ta. Phía trước là chỗ ngoặt thứ ba. Theo gió núi bỗng nhiên lớn hơn mà xem, ta tính toán con đường này có lẽ đã đến cùng. Vòng qua giao lộ này. Quả thế.

Cảnh tượng trước mắt để cho ta thất thần trong nháy mắt. Chẳng lẽ ta đi tới chính là tiên giới?

Ngọn núi cực đại bay tới lay đi ở trên bầu trời cao cao, dòng thác trên núi từ trên cao hạ xuống tán thành từng đạo cầu vồng. Trên núi có nhà ở. Bởi vì quá xa mà thấy không rõ lắm, nhưng có thể nghe thấy từ trên đó truyền đến tiếng chuông trầm nặng du dương. Giữa mỗi đỉnh núi còn có đàn chim thành đàn thành đội đang xoay quanh, một đàn chim bay ra từ một đỉnh núi sau đó vòng qua vài ngọn núi rồi quay về tổ, một đàn chim ở đỉnh núi khác ngay sau đó lại bay ra, không cho bầu trời có chỗ trống nhất thời.

Nhìn xuống phía dưới, một sơn cốc rộng lớn bằng phẳng bị núi cao vây quanh bốn mặt, bên trên xây dựng không ít viện lạc phòng xá chi chít như sao trên trời, đại đạo ngang bằng dọc thẳng phân cách những nơi đó thành từng khối vuông nhỏ ngay ngắn trật tự, một tòa thành nhỏ trang nghiêm. Lần này cách hơi gần chút, lấy nhãn lực của ta có thể thấy rõ đại bộ phận kiến trúc. Có cung điện nguy nga, cũng có nhà đá mộc mạc; có đài cao hoa lệ, cũng có lầu các thanh nhã. Bất đồng với thành thị bình thường chính là nơi đây không có tường thành cao cao đương nhiên cũng sẽ không có binh sĩ canh gác, khai mở giống như vô luận người nào cũng có thể xông vào. Trên đường phố người đến người đi, rất là náo nhiệt. Trên trời thỉnh thoảng còn có “vật phi hành bất minh” hình người hư hư thực thực giẫm lên một vật thể dài dài gào thét qua lại, tốc độ nhanh đến mức khiến mắt người đều khó có thể thấy rõ.

“Chủ nhân, linh khí nơi đây thực nồng a, thực sự là một địa phương tốt. Chúng ta về sau ở nơi này sao?”

“Không có khả năng vẫn luôn luôn ở nơi đây, dựa vào giá cả nhà ở của địa phương này, sợ cả anh cũng mua không nổi. Bất quá nếu như anh thành người tu chân, ở chỗ này tu luyện vẫn là có thể được.”

“Tốt a tốt a, em thích nơi đây. Chủ nhân, mau vào thành đi.”

Chúng ta một người ba thú đi vào đại bản doanh không biết tên này của người tu chân, qua lại trên đường quả nhiên đại thể đều là NPC. Ngẫu nhiên thấy một người chơi cũng là đi đường vội vã, không có chút ý tứ nào muốn lại đây chào hỏi với ta. Ta không hiểu ra sao chỉ đi dạo loạn khắp nơi ở trên đường phố, hy vọng có thể tìm được biện pháp có thể cho ta trở thành người tu chân. Bởi vì không có nghe thấy hệ thống gợi ý, ta biết nhiệm vụ của bản thân tuyệt không được tính hoàn thành. Kế tiếp phải làm sao đây? Hoặc là ta tìm một người hỏi một chút? Ánh mắt của ta trượt đến trượt đi giữa những NPC trên đường, tính toán người nào có thể trả lời vấn đề của ta.

Chuyên tâm tìm kiếm mục tiêu, ta thế nào cũng không cảm thấy những người không có gì khác với phàm nhân này sẽ là người tu chân. Cho dù phải, cũng khẳng định không có công lực quá cao, đại khái cũng cung cấp không được tình báo có giá trị gì cho ta. Có cần đi tiếp đến địa phương trung tâm hơn một chút xem xem hay không đây? Đang do dự, không chú ý bên cạnh có một người tới.

“Vị tiểu hữu này, có thể nhường chút không?”

Thanh âm ôn hòa như ngọc khiến người ta nghe xong thoải mái từ trong nội tâm. Ta nghiêng đầu nhìn, là một thanh niên thân cao dáng đứng như ngọc, mặc trường sam màu lam nhạt đứng ở bên cạnh ta. Hắn thấy ta quay đầu, cười chỉ chỉ phía sau ta nói:

“Tôi muốn đi vào một chút, có thể xin cậu nhường một chút không?”

Nguyên lai là ta cản đường người ta.

“Ngượng ngùng, tôi không chú ý.”

Vội vã tránh ra, thanh niên ôn hòa hữu lễ mà nói đa tạ mới đi vào cửa tiệm kia. Ta ngẩng đầu, bên trên treo một khối chiêu bài viết “Linh Thảo Đường”. Nhìn nhìn lại trong quán, sát tường bày một hàng ngăn tủ gỗ, từng ô vuông nhỏ đặt ở mặt trên, còn chuyên biệt dán nhãn danh mục, rất giống thảo dược Trung trong hiện thực. Thanh niên ban nãy đang đứng trước quầy sườn bên trái, cầm vài cây thực vật nói cái gì đó với hỏa kế. Ha, nhìn đến nhìn đi hình như cũng chỉ có hắn có chút khí chất của người tu chân, tìm hắn! Ta bước nhanh đi đến phía sau sườn hắn, nhìn hắn cùng hỏa kế kia nhẹ giọng nói chuyện nửa ngày, hỏa kế thu đi dược thảo trên tay hắn, lại lấy ra vài viên dược hoàn cho hắn. Nguyên lai thói quen của nơi này là lấy hàng đổi hàng, khó trách ban nãy ta một đường đi tới phát hiện những người đó đều là dùng đồ vật đổi đồ vật, chắc hẳn cũng là đang tiến hành giao dịch.

Thanh niên sau khi xem qua tỉ lệ của dược hoàn thỏa mãn thu vào trong túi. Quay người lại nửa điểm cũng không kinh ngạc khi ta đứng ở phía sau hắn, chỉ là ấm tiếng hỏi: “Vị tiểu hữu này có việc sao?”

“Ừm, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh.”

“Cứ nói không ngại.”

Thanh niên cười, càng thêm khí chất xuất trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.