Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 19: Lén lút




Editor: Toujifuu

***

Ta đứng cách BOSS cự tích ước chừng bốn trăm mét, đây là tầm bắn xa nhất mà tiễn ta có thể phát huy hiệu lực. Bởi vì không biết tốc độ của BOSS cự tích nhanh bao nhiêu, ta không muốn mạo hiểm.

BOSS tiên sinh không dành quá nhiều quan tâm cho người đứng xa xa ở ngoài phạm vi cảnh giới của nó như ta đây, thế nhưng có một người lớn như vậy minh mục trương đảm mà đứng ở trong đường nhìn của nó, không có khả năng hoàn toàn không nhìn. BOSS lười biếng nhìn ta, rũ mi mắt, quay đầu liền mở lớn miệng ngáp một cái, miệng đầy răng nanh sáng choang mà còn trộn lẫn tơ máu cùng vụn thịt. Đầu lưỡi đỏ tanh chẻ đôi phun ra nuốt vào vài cái, dịch dính nhỏ xuống rơi trên mặt cát “Xích” vang nhỏ một tiếng, tan ra một lỗ nho nhỏ.

Có độc! Khóe mắt ta nhảy nhảy, BOSS quả nhiên không giống với tiểu lâu la.

Hít khí, ngưng thần, giương cung, nhắm chuẩn, cung tiễn thủ tốt ở chỗ khi xuất tiễn nhất định bình tâm tĩnh khí không gợn sóng sợ hãi, vì vậy ta hiện tại ánh mắt thanh minh tư duy thanh tỉnh. Thanh quang của Phong Dực chợt lóe, trước khi BOSS còn chưa phản ứng lại đã đâm vào trong miệng giương lớn của nó. BOSS ăn đau, làm sao còn có thể không biết cái tên nhóc đứng rất xa phía trước là địch nhân. Nó trải ra bốn cái chân tráng kiện, xông qua chỗ ta. Thân thể cực đại vặn vẹo, tứ chi cùng đuôi phất trên mặt cát, trong lúc nhất thời cát bụi đầy trời, rất có hình thức che trời chắn nắng.

Sự cẩn thận của ta quả nhiên không sai, tốc độ của nhóc này cực nhanh, trong số những quái mà ta từng nhìn thấy qua cơ hồ có thể xếp top năm. Nghênh đón khói cát cuồn cuộn lan tràn mà đến kia, ta lại một lần nữa buông tay xuất tiễn. Hỏa Diễm Tiễn mang theo phong nhận, như một ngôi sao băng màu đỏ đuổi theo quỹ tích của Phong Dực, oanh lên trên đầu của mãnh thú cực đại. “Oanh” một tiếng, Hỏa Diễm Tiễn cao cấp còn lại lại mất đi một nhánh. Thế nhưng hiệu quả của nhánh tiễn cao cấp này chính là không tầm thường, dù cho cự tích là quái vật thuộc tính hỏa, trên đầu cũng bị đánh ra một chuỗi giá trị thương tổn đỏ máu. Cộng thêm sức mạnh của lực đạo bạo tạc, BOSS bị lật tung mấy vòng. Lăn tròn trên mặt cát hai vòng mới dừng lại.

Ta hai tiễn đắc thủ đương nhiên không có khả năng ngốc đến mức còn đứng ở tại chỗ chờ nó tới giết, thừa dịp nó lăn đến mức choáng đầu hoa mắt nhanh chân bỏ chạy. BOSS lão huynh vì bị bức khỏi mặt đất nên phẫn nộ, khoảng chừng bắt đầu từ khi nó có ý thức còn chưa từng có ai khiêu chiến tôn nghiêm của nó như vậy. (Đó là đương nhiên. Ma giới này không phải mới mở ra a, hiện tại người chơi có thể vào cũng không có mấy người. BOSS này có lẽ cũng là lần đầu tiên bị người giết. Nói đến cái này, uhm, hình như mỗi con BOSS “mới giết” đều sẽ nổ ra rất nhiều đồ a! ^^)

BOSS lão huynh sát khí tăng lên, tốc độ xông tới so với ban nãy lại nhanh hơn một bậc. Ta dựa vào lực gia tăng tốc độ của “Phong Hành Giả” cùng chiến văn ngược lại cũng không sợ nó, thế nhưng nó đuổi theo chặt như thế. Căn bản không có khả năng rảnh tay để bắn cung, chỉ là một mặt chạy về phía trên cồn cát. Vượt qua một gò cát, ta trượt xuống đường cát dưới gò, khi BOSS theo tới nhất thời không dừng chân lại, thiếu chút nữa ngã nhào. Ngay trong nháy mắt điện quang hỏa thạch này, kiếm quang ngân quang từ dưới lên trên nghiêng nghiêng quét qua bụng cự thú.

Lăng Thiên vẫn luôn mai phục phía sau cồn cát này chờ giờ khắc này. Hiệu quả của việc một kiếm sĩ lực công kích cường hãn ẩn thân đánh lén đương nhiên không gì sánh bằng, hơn nữa đánh trúng chính là nhược điểm hết thảy mãnh thú đều không thể tránh khỏi —— bụng, hiệu quả một kiếm này tạo thành chính là một giá trị thương tổn khiến người ta líu lưỡi dâng lên. BOSS ăn đau kêu thảm một tiếng, máu chảy ra nhuộm lên cát vốn đã ẩn mang màu đỏ đến mức đỏ sậm một mảnh. Lăng Thiên sau một kích bại lộ thân hình từ bên cạnh nhảy ra. Tru Thiên Phá Tà kiếm giương lên, lại đi lên ngênh tiếp.

Thừa dịp nó bệnh lấy mệnh nó, nguyên tắc này là pháp bảo cầu thắng. Chúng ta kiên quyết quán triệt tới cùng. Ngươi xem BOSS này bị ta đâm hai tiễn lại bị Lăng Thiên một kiếm phá bụng, quái dù hung ác thế nào đi nữa hiện tại cũng phải tiêu ba phần khí thế. Lại bị hai người chúng ta cùng Tiểu Hắc giáp công. Trải qua một phen chiến đấu gian khổ, phí vô số dược phẩm cùng tinh thần. Cuối cùng cũng không để cho nó chạy khỏi lòng bàn tay chúng ta.

Sau khi nổ rớt đồ hoa lệ lệ, chuyện đầu tiên ta cùng Lăng Thiên làm không phải đi nghiệm xem thu hoạch của mình. Mà là ngã ngửa trên cồn cát bị san bằng gần phân nửa há mồm thở dốc. Vốn nói sinh vật ma giới cường hãn, BOSS lại càng không cần phải nói, khẳng định là nhất đẳng, thứ rơi ra đương nhiên sẽ không quá keo kiệt, xem ta trực tiếp thăng một cấp là biết. Ta hiện tại không giống như hồi cấp mười cấp hai mươi, kinh nghiệm thăng cấp của cấp hơn chín mươi cho dù không phải chữ số thiên văn cũng sẽ không phải dễ dàng đạt được như vậy. Bởi vậy kinh nghiệm một cấp này ngoài dự liệu của ta rất nhiều, vui trên khóe mi.

“Lăng Thiên, chúng ta tìm thêm mấy con BOSS đánh đi, một con BOSS thăng một cấp, chỉ cần mấy con chúng ta đã có thể đi xông ải rồi.”

“Ngốc, cậu cho BOSS là rau cải trắng? Nếu cậu có thể tìm được tôi sẽ đánh, chỉ sợ chúng ta không có vận khí tốt như vậy.”

“Tôi cũng không tin tìm không được. Ma giới này chính là một khối đất hoang, còn chưa biết có bao nhiêu BOSS chưa được khai phá, cũng không biết ở nơi nào. Dựa theo thường quy mà nói, một khu vực ít nhất có một con đi.”

“Được, cậu tìm được nói cho tôi biết, tôi chờ.”

Lăng Thiên cười, đứng lên chỉnh lý vật phẩm tản lạc trên đất cát.

Lược qua từng đống từng đống tiền ánh vàng rực rỡ kia không đề cập tới, mấy thứ này so với ba món vật phẩm hoặc lớn hoặc nhỏ còn lại thực sự quá không thu hút. Trong những thứ tuôn ra có một kiện là nhuyễn giáp. Nói là nhuyễn giáp, thoạt nhìn rất giống với trường sam của hiệp khách cổ đại, xúc cảm mỏng nhẹ mềm mại, vạt áo màu kim bạc cùng trên vạt áo có đồ án hoa văn huyết kinh râu rồng đỏ sậm. Thân áo bó sát tay áo túm đai lưng rộng, vạt áo thật dài theo gió đong đưa, thực sự là bộ giáp xinh đẹp. Tuy rằng chưa giám định nhìn không thấy thuộc tính, bất quá chỉ nhìn bề ngoài cũng biết nhất định bất phàm.

“Giáp kiếm sĩ, Lăng Thiên vận khí của anh thật tốt.”

Lòng ta nghĩ anh ta xác thực cũng nên đổi một thân phòng cụ, thời điểm qua đại quan ải trăm cấp mới càng có chắc ăn.

Lăng Thiên phất phất nhuyễn giáp, dường như rất thỏa mãn mà thu vào trong bao.

“Nhuyễn giáp tôi lấy, hai cái này cậu cầm đi.”

Trong hai món đồ còn lại có một quyển sách ta nhìn rất quen thuộc, nhìn kỹ quả nhiên là sách triệu hoán. Đó là một thứ tốt, thời điểm ta còn là Mạc Ly từng lấy được hai quyển, có nó có thể học tập kỹ năng triệu hoán mà trong triệu hoán đại chúng không có, quyển này hẳn là triệu hoán cự tích sa mạc. Vừa vặn, đem cái này cho Tiểu Lộ, thực lực của cự tích không tồi, công phòng đều tốt, Tiểu Lộ có nó so với triệu hoán sư khác tự nhiên sẽ có hơn một phần ưu thế.

Còn có một khối đá dạng đinh ốc màu vàng ta thấy cũng rất quen mắt, mặt trên gồ gồ ghề ghề tuyệt không bằng phẳng, nắm ở trong tay gai gai. Trong thuyết minh hệ thống không có bất luận tin tức gì, chỉ viết “Hòn đá không biết tên”. Ta sờ sờ đầu, lúc nào thấy qua thứ này? Nghĩ không ra. Thôi đi, thu hồi trước, chờ sau khi trở về rồi tra một chút.

Thu xong cục đá quái dị cùng sách triệu hoán, ta còn thuận tay thu kim tệ trên mặt đất vào vòng tay. Châu chấu tuy nhỏ cũng là thịt a, ai biểu ta là người nghèo đây, không nên lãng phí.

“Đi, chúng ta đổi địa phương khác luyện, đại quan ải trăm cấp chờ ta, Vọng Tiên Môn chờ ta, GOGOGO!”

Thăng một cấp khiến thích thú luyện cấp của ta tăng mạnh, hận không thể hiện tại liền lên tới đỉnh cấp chín mươi chín. Động tác của Lăng Thiên so với ta còn nhanh hơn, trước một bước chạy đi, không nhìn đến mặt trời nhợt nhạt chìm về phía tây, dường như nửa điểm cũng không lo lắng nguy hiểm có thể sẽ giáng lâm trong đêm tối. Chúng ta hướng về một khối khu vực khác vẫn là màu đen hơi co trên bản đồ. Kỳ ngộ mới cùng quái mới, đang chờ chúng ta đi chinh phục. Có chúng ta song kiếm (tiễn) hợp bích, không có quái nào là giết không được! Ta tràn ngập lòng tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.