Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 18: Cô có biết cô có bao nhiêu quyến rũ không?




Editor: Toujifuu

***

Ta đứng trên một cồn cát, bắn từng nhánh từng nhánh tiễn về phía trước. Những cự tích (rắn mối khổng lồ) sa mạc này thập phần giảo hoạt, bọn chúng vùi bản thân dưới lớp cát bụi, con mồi sau khi tiến vào phạm vi công kích mới đột nhiên đánh lén. Ta cùng Lăng Thiên không quen thuộc tập tính của chúng nó, vài lần thiếu chút nữa chịu thiệt lớn. Bất đắc dĩ, hiện tại mới dùng loại biện pháp ngốc này để dò đường.

Một tiễn bay ra, phía trước chợt hiện huyết quang. Lăng Thiên xông lên một bước xa, thừa dịp cơ hội cự tích còn chưa hoàn toàn bò ra khỏi tầng cát liền giơ kiếm chém. Ta một bên dùng tiễn giúp anh ta, một bên chú ý động tĩnh xung quanh, ban nãy chính là vào thời điểm chúng ta giết một con cự tích đột nhiên một con khác lại chạy đến, để cho chúng ta luống cuống tay chân nguyên một trận.

Lăng Thiên nhảy lên, kiếm quang từ phía trên nghiêng nghiêng chém xuống. Cự tích ăn đau, lui về phía sau vài bước mới đứng vững thân thể. Đuôi thô to của nó đảo qua, cát đá mặt đất bị đánh lên cao mấy thước. Mắt cự tích đều đỏ, không để ý thương thế của bản thân đánh về phía Lăng Thiên, một người một thú lại chiến đấu với nhau. Bọn họ bên này đánh đang náo nhiệt, ta đột nhiên phát hiện trong cát bụi cự tích vung lên có bóng đen đang lay động. Nhìn kỹ, nhóc con thực giỏi, lại là một con cự tích lặng lẽ bò ra. Mấy nhóc tứ chi phát triển tư duy giản đơn này lúc nào lại giảo hoạt như thế? Cư nhiên còn biết tự mình ở phía trước hấp dẫn đường nhìn, sáng tạo cho đồng bạn cơ hội đánh lén, nhớ lại con cự tích đột nhiên xuất hiện ban nãy kia hẳn cũng là như thế mà tới đi.

Ta kịp thời thay đổi mục tiêu nhắm chuẩn, một nhánh Trầm Nê Tiễn vẽ ra quỹ tích màu vàng đâm ở phía trước con cự tích thứ hai hai bước. Trong nháy mắt, lấy nhánh tiễn này làm trung tâm, ánh sáng vàng mơ hồ khuếch tán ra bốn phía, cồn cát đột nhiên lõm xuống một đoạn, sau đó tựa như cát lún không ngừng trũng xuống. Đây là cách dùng của Trầm Nê Tiễn ta mới phát hiện, ở trong sa mạc vô luận là Hàn Băng Tiễn hay là Linh Mộc Tiễn đều dùng không tốt lắm, mà đại bộ phận quái nơi đây đều là thuộc tính hỏa, hiệu quả của Hỏa Diễm Tiễn đối với chúng nó không lớn, chỉ có Trầm Nê Tiễn này bởi vì tầng cát vốn đã không vững chắc. Hiệu quả tốt thần kỳ.

Cự tích mới xuất hiện bị cát lún vây khốn kinh hách nhảy dựng. Làm dân nguyên trụ của sa mạc, nó cũng không xa lạ đối với loại sát thủ thiên nhiên đáng sợ như cát lún này, lập tức bất chấp đồng bạn địch nhân trước mắt. Chuyên tâm giãy dụa muốn thoát ly nơi tử vong này. Tự nhiên, chờ đến lúc nó bò ra. Ta cùng Lăng Thiên đã giải quyết xong một con cự tích, liền chờ chỉnh lý nó.

Nhặt lên trang bị hai con cự tích này rớt ra, quái của ma giới một chút cũng không keo kiệt, trang bị cho cũng rất không tồi. Đáng tiếc, không phải cực phẩm. Cách yêu cầu của ta cùng Lăng Thiên còn chưa đủ.

“Tiểu Du, cậu có phát hiện cự tích nơi đây hình như nhiều lên hay không.”

“Uh, không chỉ nhiều, còn thông minh hơn, không giống mấy con ngu ngốc lúc trước chúng ta giết.”

“Nếu như dựa theo quy luật phổ biến trong trò chơi mà nói, loại hiện tượng này nói rõ chúng ta đang đi dần đến trung tâm của loại đàn quái này, nếu như vận khí tốt, có lẽ sẽ gặp được thứ tốt.”

Ánh mắt Lăng Thiên phát sáng nhướng mày ngẩng đầu, nhìn quanh mọi nơi. Ta nghe anh ta nhắc tỉnh. Lập tức phản ứng lại:

“Anh là nói BOSS? Đúng, hẳn là sẽ có. Tiểu Bạch, tìm xem. Có quái cấp BOSS ở phụ cận hay không.”

Tiểu Bạch đạp lên bờ vai ta nhảy lên đỉnh đầu ta, nhìn xung quanh một chút. Chỉ về phía trước bên phải nói:

“Đi bên kia xem.”

Chúng ta lần mò qua phía trước bên phải. Sau khi leo lên trên một cồn cát cao lớn phát hiện ở phía sau cồn cát quả nhiên có một con rắn mối màu vàng kim so với cự tích bình thường còn khổng lồ hơn đang nằm dưới chỗ râm mát của cồn cát. Chúng ta không dám hành động bừa bãi, lẳng lặng nằm sấp trên cồn cát xem chừng.

“Lăng Thiên. Trong cồn cát này khẳng định mai phục không biết bao nhiêu con cự tích, nếu như chọc hết bọn chúng ra, hai chúng ta cho dù có chín cái mạng chỉ sợ cũng không đủ giết. Làm sao giờ?”

Lăng Thiên nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, nhỏ giọng nói:

“Vậy chúng ta chỉ có thử xem dẫn từng con, xem có thể lôi ra giết hay không.”

“Thế nào dẫn? Lại như ban nãy bắn loạn một hồi? Chúng ta lại nhìn không thấy chỗ nào có quái, vạn nhất dẫn một đám làm sao giờ? Rắn mối nơi đây không ngu ngốc như vậy, chúng nó biết kêu người hỗ trợ đó.”

Lăng Thiên cười xấu xa:

“Tôi ngược lại có một biện pháp, bất quá có chút khó khăn.”

“Nói ra nghe một chút.”

Lăng Thiên ở bên tai ta nói thầm vài câu, ta trừng mắt, cái người này cũng quá lớn mật, loại biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.

“Như thế nào?”

“Hình như có chút tính khả thi. Thử xem đi.”

Dù sao cũng không có biện pháp khác, BOSS đã đến miệng ta cũng không muốn từ bỏ, đơn giản bồi anh ta điên một hồi đi.

Chúng ta quay đầu lại đi một đoạn, ở bãi sa mạc tìm một số khối đá lớn cao nửa người, đưa lên trên cồn cát. Đẩy từng khối từng khối mấy tảng đá này từ trên đỉnh cồn cát xuống, tảng đá lướt qua thỉnh thoảng có thể thấy có mấy cái đuôi rắn mối thô thô từ trong cát búng ra quét tảng đá qua một bên. Đẩy xong tảng đá ta cùng Lăng Thiên liền từ trên cồn cát trượt xuống chân cồn, cách ra xa phiến khu vực nguy hiểm tràn đầy rắn mối kia (cồn cát có hai mặt, đám quái ở mặt kia, 2 người trượt xuống mặt còn lại, cách đám quái 1 cái cồn). Chỉ chốc lát sau, Tiểu Bạch như gió cuốn lại đây, báo cáo:

“Chủ nhân, thấy được rồi, tổng cộng có mười tám con, tất cả đều chôn ở trong cát.”

Mười tám con, sợ là không chỉ nhiêu đó, vài khối đá của chúng ta căn bản không có khả năng kinh động hết thảy cự tích. Thế nhưng có thể tìm ra một con thì được một con, cũng tốt hơn chúng ta tự mình đi sờ loạn.

“Tiểu Bạch, bắt đầu từ bên cạnh gần nhất, chúng ta dẫn từng con đến đánh. Nhóc phải cẩn thận, đừng tìm lộn chỗ, bằng không mạng của chúng ta đều phải để lại ở chỗ này.”

“Yên tâm đi chủ nhân, xem em.”

Tiểu Bạch vỗ vỗ bộ ngực khỉ của nó, thân mình thoáng lủi đi nhảy lên trên đỉnh cồn cát nằm úp sấp xuống. Nó thập thập thò thò quan sát nửa ngày, sau đó nhảy đến phía sau cồn cát chỉ vào một điểm nói:

“Chính là nơi đây, đối diện có một con.”

Ta tính toán một chút độ dày của cồn cát này, tìm một chút ở trong bao phát hiện tất cả đều là ma pháp tiễn trung cấp. Không có biện pháp, đành phải làm tại chỗ vài nhánh Trầm Nê Tiễn sơ cấp. Một nhánh Trầm Nê cùng một nhánh Phong Dực cùng nhau gác lên trên dây cung, Trầm Nê Tiễn đầu tiên bay ra, đâm vào địa phương Tiểu Bạch chỉ ra. Cát chỗ đó lập tức rời rạc ra, một cái lỗ cát hình vòng tròn hình thành. Không đợi cát bên trên rỉ xuống lấp đầy lỗ, lục quang chợt lóe Phong Dực Tiễn đã bay ra. Một mặt khác của cồn cát truyền đến tiếng gầm giận dữ, rung động nhẹ nhàng để cho cát sỏi trên cồn cát không ngừng tản lạc xuống phía dưới. Trong chớp mắt, một con cự tích xuất hiện ở trên đỉnh cồn cát. Nó đỏ mắt nhìn chằm chằm chúng ta, trên chân trái phía sau còn đâm một nhánh tên dài màu lục. (Dù cách nhau 1 cái cồn nhưng đám rắn mối vốn chôn mình trong cát, nên có thể tính là nó nằm trong cồn cát, chỉ có điều khoảng cách từ con quái tới mặt cát bên 2 anh xa hơn so với con quái đến mặt cát bên kia, tiễn của anh Nhiên xuyên qua nguyên cồn cát bắn trúng quái, quái bên mặt cát kia bị bắn leo vòng lên đỉnh cồn xuống đến mặt cát chỗ 2 anh.)

“Chủ nhân, mấy con khác không hề có động tĩnh, chỉ có tên nhóc này chạy đến.”

Tiểu Bạch báo cáo, ta mỉm cười, biện pháp của Lăng Thiên quả nhiên khả thi. Nhanh chóng lui về phía sau, ta dẫn cự tích rời nơi sống của chúng nó để tránh khỏi nó lát nữa dẫn mấy con quái khác đến. Lăng Thiên đã sớm lập trận địa sẵn sàng đón quân địch, trên nửa đường cắt ngang công kích của cự tích. Chúng ta liên thủ, không bao lâu đã tiêu diệt xong tên nhóc bự này.

Tốn không ít thời gian, chúng ta dùng đồng dạng biện pháp dẫn ra từng con hộ vệ bên người cự tích vương. Vài con sau cùng gặp phải một chút phiền phức, do tường cát quá dày, dẫn tới không được quá thuận lợi, may mắn cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng chỉ còn một con BOSS sau cùng.

Bổ sung máu cùng chân nguyên xong, ta lắp đầy hũ tiễn, cũng kích hoạt chiến văn gọi ra phân thân, Lăng Thiên cũng điều chỉnh trạng thái đến điều kiện tốt nhất. Chúng ta nhìn nhau cười, BOSS đầu tiên sau khi tiến vào ma giới, ai cũng không dám khinh thị, nhưng chúng ta vẫn lòng tin mười phần, nhất định phải trảm nó xuống dưới kiếm (tiễn).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.