Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 11: Đừng bỏ rơi em




Editor: Toujifuu

***

Bước vào Lâm Thủy Cư, ta lập tức đứng tại chỗ ngây ra như phỗng.

“Làm sao vậy, không đi vào?”

Lăng Thiên đẩy ta ra, bước vào cửa, chỉ liếc mắt một cái liền cười:

“Quả nhiên là loại bất đồng, nhanh như vậy đã lớn rồi.”

Lăng Thiên chạy vài bước đến dưới phiến bóng râm xanh bích trong viện kia, ngẩng đầu nhìn lên.

“Không tồi không tồi, cây này lớn lên thật đúng là lớn. Tuy rằng đổi địa phương khác hình như có chút không hợp thuỷ thổ, thế nhưng lớn như vậy cũng không tồi rồi.”

Ta chầm chậm di chuyển đến dưới tàng cây, phiến bóng râm này lớn đến mức chặn hết hai phần ba viện tử có thừa, thân cây thô to cành lá ngoằn ngoèo, phiến lá xanh tựa như tầng tầng phỉ thúy. Đặc biệt nhất, là tại chỗ hai phần ba trên thân cây chính của nó phân ra ba nhánh thô to, vừa vặn hình thành một đài cao nho nhỏ, phía trên mọc ra một động cây hình trứng quy tắc, cao bằng một người, vừa sâu vừa lớn.

Vươn tay, ta có chút không dám tưởng tượng mà vuốt vỏ cây thô ráp, thấp giọng than thở:

“Đây là cự mộc của tinh linh? Anh thế nào lấy được nó? Cư nhiên còn để cho anh trồng được, thực sự là, thực sự là...”

Ta không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình hiện tại, vui cũng có, kinh cũng có, cây mà tinh linh dùng xây thành đều bị chuyển đến trong viện nhà ta, ta thế nào có thể không kinh ngạc, đây khẳng định là gốc cây độc nhất vô nhị của toàn đại lục phương đông.

Lăng Thiên tăng tăng vài bước đã lên cây, thăm dò nhìn xung quanh trong động cây một chút, quay đầu lại cười với ta nói:

“Này, mau lên đây, động cây này trông cũng không tồi.”

Nghe vậy ta leo đến bên động cây, bên trong quả nhiên không tồi. Vách trong rất trơn bóng, không gian lớn nhỏ vừa bằng một căn phòng nhỏ. Tiến vào, có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát như là của một loại thực vật độc hữu trong rừng rậm tinh linh.

“Nơi đây thật không tồi, bên này mở một cửa sổ. Cửa động làm cửa chính, đặt mấy cái đệm một cái bàn nhỏ, làm một phòng cây thì có thừa. Chờ nó lớn thêm một chút. Làm nguyên gian phòng cũng đủ.”

Lăng Thiên khoa tay múa chân ở tường động, ta nghĩ tới phòng cây của các tinh linh. Nếu như thật có thể lớn lên được không gian lớn như vậy, gian nhà này khẳng định sẽ khiến cho rất nhiều người hâm mộ không thôi.

“Lăng Thiên, anh thực có biện pháp. Thế nào, về sau anh dự định ở nơi này?”

“Tôi cũng không phải hầu tử, đây là trồng cho cậu. Thời điểm ở rừng rậm tinh linh không phải cậu luôn chảy nước miếng với phòng cây của người ta sao?”

“Ý của anh tôi chính là hầu tử? Hoặc là nói các tinh linh cũng đều là hầu tử?”

Lật một cái bạch nhãn nho nhỏ. Nhưng vẫn che không được độ cung giương lên nơi khóe miệng ta. Vuốt mặt tường sáng bóng, ta nhỏ giọng nói:

“Lăng Thiên, cảm tạ anh.”

“A, thật hiếm thấy, Du thiếu hiệp thành khẩn nói cảm tạ như thế, khiến cho tôi đều ngượng ngùng nha. Bất quá, trồng cây cho cậu cậu đã nói cảm tạ, vậy tôi đây cho cậu thứ này, chẳng phải cậu sẽ lấy thân báo đáp?”

Lăng Thiên đưa tay lắc lắc trước mắt ta. Một tảng đá xám xịt cực không thu hút bị vân vê trong tay anh ta.

“Đây là gì?”

Lấy qua xem, một khắc khi thấy tên nó, tay của ta run lên. Dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, không có nhìn lầm.

“Đá Dung Hợp?”

Hít sâu một hơi. Ta kêu đến phân nửa đột nhiên phản ứng lại. Vội vàng hạ giọng hỏi:

“Anh tìm được từ đâu? Đây chính là thứ trong truyền thuyết đó!”

Lăng Thiên cười thần bí, nói:

“Cái này không thể nói. Cậu đoán xem.”

Xem anh ta đắc ý chưa kìa.

“Đừng nói với tôi là anh đánh ra?”

“Chính xác.”

“Không có khả năng, toàn trò chơi ngoại trừ khối đầu tiên kia, thì chưa từng có người đánh ra nữa! A... Anh đừng nói với tôi khối kia cũng là anh đánh?”

Lăng Thiên cười mà không nói, khẳng định là anh ta!

“Khó trách anh có thể tìm được. Anh làm gì không đánh thêm mấy khối? Thứ này hiện tại là giá trên trời a.”

“Cậu cho rằng đây là cải trắng trong đất, muốn lấy liền lấy được sao? Tôi ngồi chồm hổm ở chỗ đó mấy ngày, bất quá mới đánh ra được một cái này, thế cũng được coi là vận khí tốt rồi.”

Nga, nguyên lai anh ta thất tung mấy ngày nay là chạy đi đánh thứ này.

“Thực sự là cho tôi?”

“Cậu không phải luyến tiếc thanh Thanh Linh kia sao? Có cái này, có thể khiến hai thanh cung hợp thành một thanh. Như thế nào, tôi đã tốn rất nhiều thời gian đó, cảm tạ tôi thế nào đây?”

“Được rồi, phần lễ vật này của anh xem như là đã tặng được đến trong lòng tôi, muốn tôi cảm tạ thế nào?”

Trước tiên đem tảng đá bỏ vào trong vòng tay, bảo bối này ai cũng đừng nghĩ muốn cầm đi khỏi từ trong tay ta. Lăng Thiên sờ sờ cằm, nói:

“Nói thật ra, tôi hiện tại cũng không thiếu cái gì. Đúng rồi, cậu biết làm cơm không?”

“Ừm, biết một chút.”

“Vậy cậu làm bữa cơm cho tôi là được rồi.”

“Chỉ như vậy? Vậy không thành vấn đề. Xem anh muốn ăn rùa đen của Nam Hải hay là quạ đỏ của Bắc Sơn, chỉ cần anh kêu ra được tôi nhất định làm cho anh.”

Đương nhiên, không bảo chứng mùi vị.

“Cậu không hiểu ý của tôi. Tôi là nói, tôi muốn gặp cậu, ở trong hiện thực.”

Ánh mắt của Lăng Thiên khiến cho lòng ta run lên, lại cảm thấy dời không được đường nhìn.

“Du Nhiên, cậu hẳn là hiểu rõ ý của tôi.”

Ta không biết trả lời như thế nào. Lăng Thiên còn nói:

“Tôi cảm thấy có một số việc, cần phải nói rõ. Vô luận kết quả như thế nào, tôi muốn biết một đáp án chuẩn xác. Tựa như cậu cùng Diệu Dương, nếu như không phải đâm thủng tầng giấy kia, có lẽ đến bây giờ cậu vẫn còn dây dưa với hắn, tiến thoái không được. Vì vậy tôi hy vọng cậu cũng có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng thuyết phục. Nếu như cậu không muốn tiếp nhận, từ nay tôi không nhắc tới nữa.”

“Nếu như tôi nói không, không phải là chúng ta từ nay về sau ‘cầu về cầu đường về đường’, liền không có liên quan gì nữa?”

Lăng Thiên trầm mặc, ta cau mày nghĩ, cười khổ:

“Vì sao anh phải bức tôi như vậy? Chúng ta giống như trước đây không tốt sao?”

“Không tốt.”

Aiz, cái tên cứng đầu này.

“Tôi không biết tôi đối với anh là dạng cảm tình gì, nó không giống với khi tôi đối với Diệu Dương. Thế nhưng, tôi biết tôi không muốn tách xa anh. Giữa anh và tôi ăn ý như vậy, thực phải giải tán, chẳng phải đáng tiếc sao. Nếu như như vậy anh cũng có thể chấp nhận...”

Ta vươn tay phải,

“Vậy chúng ta thử xem đi.”

Lăng Thiên nhìn chằm chằm tay của ta một hồi lâu, bất đắc dĩ mỉm cười:

“Sớm biết cậu giảo hoạt, bất quá cậu giảo hoạt đến quang minh chính đại như thế, tôi thực không còn gì để nói. Thử xem thì thử xem đi, tôi cũng không tin, tôi còn sánh không bằng một tên Diệu Dương.”

Lăng Thiên bỗng nhiên đắc ý lên, bắt lấy tay ta càn rỡ mà tuyên cáo, cho ta một ánh mắt tựa như khiêu khích, như là có mười phần nắm chắc bắt được ta ở trong tay. Bất quá, Lăng đại hiệp, thế sự vô thường, anh nên nỗ lực nhiều hơn a. Ta nhịn không được hơi mỉm cười.

———— Đường ranh giới giữa trò chơi cùng hiện thực————

Sớm rời giường, ngày hôm nay là ngày ta cùng Lăng Thiên hẹn gặp mặt.

Mua thức ăn, quét tước, ta tốn nửa ngày để làm chuẩn bị. Nghĩ lại, làm gì phải khẩn trương như thế? Không phải chỉ là một bạn net thôi sao? Nhiều nhất, nhiều nhất cũng bất quá chỉ là một tình nhân hậu bị. -_-

Bất quá nghĩ thì nghĩ, vừa động tay liền tựa như thu không được nữa vậy. Trong chút bất tri bất giác, trên bàn bày đầy đĩa, thoạt nhìn căn bản không giống như là bữa cơm chỉ hai người ăn.

“Như thế này, cái tên kia hẳn sẽ không nói ta mời khách không đúng lúc ha, xem còn không no chết được anh ta sao.”

Chuông điện thoại vang lên, tiện tay lấy nhận.

“Này? Tiểu Du, tôi tới rồi.”

“Lăng đại hiệp, tới thực nhanh. Ở đâu đây?”

Ta đi đến ban công nhìn xuống phía dưới, một người vóc dáng cao mặc trang phục hưu nhàn đứng ở dưới lầu, đang ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn thấy ta thăm dò, cao hứng mà vẫy vẫy tay. Trong điện thoại truyền đến thanh âm của anh ta:

“Tiểu Du, thấy tôi không?”

“... Thấy rồi, anh lớn một khối như vậy, thế nào có thể nhìn không thấy. Tự mình lên đi.”

“Tiểu Du, đây là thái độ đãi khách của cậu?”

Không để ý tới anh ta, ngắt điện thoại. Không quá mấy phút, tiếng gõ cửa liền vang lên. Mở cửa ra, trước tiên thấy chính là một cái khóe miệng tà tà giương lên, tiếp đến là một đôi mắt tinh sáng. Vô luận thân hình hay là gương mặt, đều không có gì khác với Lăng Thiên trong trò chơi.

“Lần đầu gặp mặt, tôi là Lâm Dương.” (‘Dương’ này là giương cao, giương lên, còn ‘Dương’ của Diệu Dương là âm dương, mặt trời…, đừng ai nghĩ tên anh Thiên giống tên kia nha!)

Tay đưa ra, rất lớn, rất dày, không hổ là dùng kiếm.

“Hạ Lam.”

Cái tên kêu Lâm Dương một bên bắt tay với ta, một bên động động mũi,

“Thơm quá!”

“Vào đi, có thể ăn cơm rồi.”

“Xem ra tôi rất có lộc ăn a, may mắn may mắn, trước đây kêu cậu mời cơm tôi còn lo lắng nửa ngày, suy nghĩ có cần mang thuốc tiêu hóa hay không đây.”

Giận, ta không có uy tín như thế sao? Đóng cửa vào nhà. Cái bụng ta cũng bị đói đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.