Lãnh Đế Độc Y

Chương 50: Vợ bạn không thể đùa giỡn




Viên Cổn Cổn nhìn nhìn ông, không nói gì.

Viên Tịnh Lưu đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ của cô.

Ban đêm.

Na Tịch Thịnh Duệ ôm Na Tịch Hách có vẻ mặt khó chịu nhẹ nhàng gõ cửa phòng Viên Cổn Cổn.

"Liễm Liễm, là anh Duệ đây."

Theo bản năng Viên Cổn Cổn muốn mở cửa nhưng tay vừa đụng tới tay cầm cửa liền cứng lại.

"Liễm Liễm, mở cửa được không?" Na Tịch Thịnh Duệ không đợi cô đáp lại, buồn bã nói khẽ.

Viên Cổn Cổn cắn cắn môi dưới, vẫn không nhúc nhích.

"Cho dù em không muốn gặp anh, chẳng lẽ ngay cả Hách Hách em cũng không cần sao?" Na Tịch Thịnh Duệ nhìn Na Tịch Hách ở trong lòng, lộ ra một chút cười khổ, tuy cũng là tóc trắng cũng là mắt tím nhưng anh ta đối với cậu là thật lòng cưng chiều, bởi vì, mặc kệ như thế nào, trong thân thể cậu vẫn chảy dòng máu của cô.

Viên Cổn Cổn mở cửa, mặt không biểu cảm nhìn anh ta.

Na Tịch Thịnh Duệ đi vào thả Na Tịch Hách ở trên giường, bị bộ dáng lạnh lùng của cô hung hăng tổn thương.

Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, cũng không nói cái gì.

"Liễm Liễm, tôi của anh thật sự không thể thứ sao?" Na Tịch Thịnh Duệ cười cười tự giễu, giọng nói yếu ớt làm người ta thương tiếc.

Viên Cổn Cổn xoay người, nhỏ giọng nói "Em không phải là Liễm Liễm, em là Viên Cổn Cổn."

Na Tịch Thịnh Duệ ngẩn người, đi đến phía sau cô "Nếu Cổn Cổn có thể yêu anh, sao anh có thể bịa đặt một thân phận Na Tịch Liễm Diễm cho em."

Viên Cổn Cổn cứng đờ, nơi mềm yếu nhất trong lòng bị đâm một cái.

"Nhưng sự thật chứng minh, cho dù em đãmất trí nhớ, tiếp nhận thân phận anh bịa đặt nhưng em vẫn không thương anh, mặc kệ em là Viên Cổn Cổn hay là Na Tịch Liễm Diễm, thời gian 2 năm. anh cũng không thể tiến vào trong lòng em, em vẫn ở trong thế giới của anh ta, cho dù trong trí nhớ của em đã không có anh ta, nhưng trong tiềm thức em vẫn vì anh ta mà từ chối anh, ở trong lòng em thì anh là anh trai, là nơi che chở em muốn tìm kiếm lúc bị tổn thương, là người em muốn tâm sự, nhưng lại không phải là người em giao cả thân thể và linh hồn, Cổn Cổn, em có biết, nếu em bằng lòng cho anh một chít tình cảm em giành cho Hắc Viêm Triệt, cho dù là một chút thôi, anh cũng sẽ không lừa gạt em, anh cũng không muốn mỗi ngày lo lắng đề phòng sợ em đột nhiên nhớ ra, mỗi ngày lừa gạt chính mình có một ngày em sẽ yêu anh, nhưng anh không có cách nào, anh đã lúng vào quá sâu, không rút ra được, tất cả lỗi của anh là vì yêu em, em có thể tha thứ cho anh không?" Na Tịch Thịnh Duệ gằn từng tiếng nói, một đôi mắt chim ưng sắc bén bốc lên chút mờ mịt.

Viên Cổn Cổn xoay người nhìn anh ta, nước mắt, một giọt tiếp một giọt chảy xuống theo gò má, tuy cô không có trí nhớ, nhưng nét mặt bất đắc dĩ và đau khổ của anh ta lại quen thuộc như vậy, giống như thật lâu trước kia cô đã thấy qua, cái loại cảm giác đau lòng khắc vào xuông cốt, giờ phút này đang đau đớn âm ỷ.

Na Tịch Thịnh Duệ vươn tay ôm lấy cô, giọng run run nhẹ nhàng nói "Vì sao không thể không có anh ta? Rõ ràng là anh quen em trước, là anh nhìn em lớn lên, là anh luôn luôn bảo vệ em từ một cô bé 5 tuổi đang yêu ngây thơ đến cô gái xinh đẹp 18 tuổi, Cổn Cổn, vì sao không phải là anh?"

Viên Cổn Cổn cũng khoát tay lên trên lưng anh ta, không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc này, toàn bộ vật dụng xung quanh đều trôi nổi ở giữa không trung, Na Tịch Hách bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn không vui cha mẹ đứng ôm nhau vứt bỏ cậu một bên thật lâu.

Na Tịch Thịnh Duệ buông Viên Cổn Cổn ra, để cô đi đến bên giường dỗ dành ông cụ nhỏ tính khí không tốt kia.

"Hách Hách ngoan, đừng như vậy." Viên Cổn Cổn đi qua ôm lấy cậu, trên mặt đều là vết nước mắt.

Na Tịch Hách nhăn lông mày xinh đẹp vừa dùng tay nhỏ bé chà lau lung tung ở trên mặt cô, vừa ngọt ngào ngây thơ nói "Xấu... Xấu "

Viên Cổn Cổn khịt khịt mũi, hôn một cái ở trên mặt cậu.

Na Tịch Thịnh Duệ nhìn bọn họ tình cảm mẹ con sâu đậm, nhẹ giọng nói "Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi."

Viên Cổn Cổn nhìn anh, nghẹn ngào nhỏ giọng meo meo "Vậy còn anh..."

"Anh ngủ ở phòng khách." Na Tịch Thịnh Duệ cười cười, giấu đi toàn bộ đau khổ của mình.

Viên Cổn Cổn nhìn anh ta, không nói gì.

Na Tịch Thịnh Duệ xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị cô gọi lại.

"Anh Duệ...Em...Em không trách anh."

Na Tịch Thịnh Duệ cười cười không có quay đầu, nhỏ giọng nói "Cảm ơn."

Đột nhiên Na Tịch Hách y y a a, giọng non nót kêu "Ba ba...Hôn..."

Tim của Na Tịch Thịnh Duệ giống như bị người ta đâm một cái, có loại xúc động muốn rơi nước mắt, lẳng lặng bước đến bên cạnh cậu dịu dàng ấn nhẹ một nụ hôn lên mặt cậu.

"Hách Hách ngủ ngon, phải nghe lời mẹ có biết không."

"Ngủ ngon..." Rốt cuộc Na Tịch Hách nguôi giận thả vật dụng lại chỗ cũ, người nhỏ rộng lượng gật gật đầu. Dường như rất vừa lòng tất cả mọi người đều chúc cậu ngủ ngon.

Na Tịch Thịnh Duệ không nỡ sờ sờ gò má trắng noãn mềm mại của cậu, đi ra phòng.

Viên Cổn Cổn nhìn bóng lưng của anh ta, trong lòng đau âm ỷ, hay là không cần thay đổi tình trạng này đi, anh Duệ thật sự yêu cô, cô cũng không nhớ chuyện trước kia nửa, bắt đầu lần nửa không phải rất tốt sao? Nhưng mà... Vì sao cặp mắt tím đậm không chớp xuất hiện ở trước mặt cô, giống như đang lên án cô phản bội và bỏ trốn... Làm cô có cảm thấy đau đớn khó hiểu.

Buổi tối 12 giờ, nhà lớn họ Hắc.

Hắc Viêm Triệt ngồi ở trên giường lớn, cầm trong tay chính là áo ngủ màu đen mỗi ngày bị anh 'tàn phá', ngón tay thon dài vuốt ve trên chữ cái lồi len, một chút lại một chút, vẫn luôn rối rắm trong ý nghĩa đối với chủ nhân của nó.

"Thiếu gia, bên ngoài có một vị tiên sinh tự xưng là Na Tịch Thịnh Duệ muốn gặp ngài." Quản gia Bạch nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói.

Hắc Viêm Triệt nhìn áo ngủ trong tay, lạnh lùng phun ra một chữ "Mời."

"Dạ." Quản gia Bạch xoay người đi xuống lầu.

Hắc Viêm Triệt buộc chặt ngón tay, trên mặt là khát máu tàn nhẫn, ai cũng không thể cướp cô nhóc béo của anh, nếu không thì phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.