Lãnh Đế Độc Y

Chương 141: Bây giớ chị gả cho em có được hay không?




Editor: ChiMy

Đằng Cận Tư thỏa mãn đứng dậy bước vào phòng tắm tắm nước nóng, sau khi đi ra liền thấy dáng vẻ ngây thơ đáng yêu lười biếng của cô gái nhỏ đang ngủ trên giường, đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ khẽ cong lên, mái tóc dài mềm mượt như chỉ đen tùy ý xoả tung trên chiếc giường màu trắng, bên gáy trắng noãn và xương quai xanh nở rộ nhiều đóa hoa mai màu hồng, ba màu đen, trắng, hồng kết hợp với nhau, tạo thành một bức tranh xinh đẹp quyến rũ.

Anh cứ bình tĩnh đứng ở đó như vậy, từ trên cao nhìn xuống là khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, trong lòng dâng lên một cỗ tham muốn giữ lấy mãnh liệt đến điên cuồng, khi còn bé anh thường một mình ngây ngô, không có bạn chơi cùng, càng không có cái gọi là kỷ niệm tuổi thơ.

Kể từ sau khi mẹ rời đi, ba liền sử dụng phương thức giáo dục hờ hững với anh, đặc biệt mời cho anh nhiều giáo viên giỏi khác nhau, dạy anh học quản lý và tất cả lý luận kiến thức, ngôn ngữ các quốc gia và các loại thuật cận chiến, võ thuật.

Cho nên, từ nhỏ anh cũng biết tương lai mình phải làm một người ra sao, mỗi ngày sống gần như máy móc anh cũng không có chút nào oán hận, dù sao trừ những thứ này anh cũng không biết mình còn có thể làm những gì.

Có điều anh rất ghét cha mang những người phụ nữ kia về nhà, ra ra vào vào vừa sờ vừa bóp anh, khiến cho anh cực kỳ chán ghét. Đợi sau khi lớn lên một chút, nửa đêm lại có phụ nữ chui vào phòng của anh, ý đồ hèn hạ. Ăn vụng với anh, khiến anh tức giận tới cực điểm!

Cũng là từ lúc đó trở đi, anh đối với phụ nữ trừ chán ghét vẫn là chán ghét, vốn mẹ rời đi đã cho anh một đả kích rất lớn, khiến anh nghĩ bà là một người vô tâm bạc tình, liên tiếp các việc về sau, làm cho bản năng của anh bắt đầu kháng cự các loại đàn bà này.

Dĩ nhiên, bà nội của anh Đằng lão phu nhân không nằm trong đó, đó cũng là người thân duy nhất anh thừa nhận trên đời này, kính trọng và hiếu thảo.

Lương Chân Chân với anh mà nói, tuyệt đối là ngoài ý muốn, cũng là chuyện anh chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra.

Anh không chỉ lên giường với một cô gái, còn sinh ra hứng thú trước nay chưa có với cô, thậm chí nghĩ đến giam cầm cô ở bên người vĩnh viễn, chỉ thuộc về một mình anh.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, vẻ mặt nghiêm túc của Đằng Cận Tư thoáng dịu đi, tiếng chuông đặc biệt này chỉ thuộc về bà nội, mà ở trước mặt bà nội, anh mới có thể biểu hiện thoải mái nhất.

Cầm điện thoại lên đi ra bên ngoài ban công, không quên thuận tay đóng cửa, mà người ngủ say ở bên trong căn phòng hiển nhiên là quá mệt mỏi, chỉ "Lầu bầu" lật người rồi tiếp tục mơ thấy Chu Công rồi.

"Bà nội." Giọng nói của anh nhẹ nhàng mà chậm chạp khác thường.

【 A Tư à, chừng nào thì con mới dắt cô gái kia về cho bà nội gặp đây, cô gái có thể làm cho cháu nội bảo bối của bà không ghét, bà nội rất tò mò đó! 】

Trong giọng nói tươi cười của Đằng lão phu nhân tràn đầy thương yêu, kể từ khi nghe thằng nhóc Nam Cung Thần kia nói A Tư mua cô gái kia trở về, trong lòng bà tràn đầy mong đợi và tò mò, phải biết cháu nội của bà nổi danh là chán ghét phụ nữ! Bây giờ làm ra việc này liền nhanh chóng lan truyền ra khắp thành phố C.

Bà cho rằng A Tư đã có thể mở rộng lòng, triệu chứng chán ghét phụ nữ sẽ hoàn toàn biến mất, thật không nghĩ đến chính là: nó vẫn trước sau như một không thích phụ nữ, chỉ bớt chán ghét xíu thôi, mà chỉ có một người có thể làm cho nó hôn, ham muốn giữ lấy!

Bà không khỏi càng thêm cảm thấy hứng thú với cô gái kia, lần nào thúc giục A Tư mang về nhà cho bà gặp mặt, nó cũng không xem ra gì, lúc nào cũng nói bận rộn! Đây rõ ràng là khi dễ bà già này mà!

Hôm nay bà nghe được tin tức từ miệng Nam Cung Thần, biết A Tư cưỡng ép bắt cô gái nhà người ta về nhà, lấy kinh nghiệm sống hơn bảy mươi năm của bà mà nói, chuyện này! Không đơn giản! Thật không đơn giản chút nào!

"Khụ. . . . . . Bà nội, cô ấy chính là một con mèo hoang nhỏ." Đằng Cận Tư đương nhiên hiểu tâm tình mong chờ của bà nội, nhưng anh thật sự chưa từng nghĩ tới việc dắt cô về cho bà nội gặp, đây là một quyết định quan trọng, hiện tại anh vẫn chưa có tâm tình kia.

【 Cái thằng nhóc này, bà nội chỉ thích mèo hoang nhỏ, như vậy mới đáng yêu! Bà mặc kệ, bà muốn gặp cô gái đó. 】

Đằng lão phu nhân dứt khoát ở trước mặt cháu trai bảo bối đùa bỡn, trước kia thì nói nhìn những phụ nữ bà đưa qua ghê tởm, hừ hừ! Lúc này cư nhiên tìm một cô về, không chỉ lừa gạt đến trên giường mà còn không mang về nhà để cho bà gặp, uổng công ngày ngày bà đều thắp hương bái Phật ở Từ Đường, đúng là đồ bất hiếu!

"Bà nội. . . . . . Mấy ngày nay không tiện lắm." Đằng Cận Tư bị bộ dạng ăn vạ của bà nội chọc cho khóe môi cong lên, ngay cả tảng băng trong con ngươi cũng lộ ra nụ cười.

Nếu như bộ dáng này của anh bị Lương Chân Chân nhìn thấy chỉ sợ sẽ cho là gặp quỷ đi! Quả thực là không thể tưởng tượng nổi! Ác ma cũng sẽ cười? Ngày mai mặt trời nhất định sẽ mọc từ hướng Tây!

Đằng lão phu nhân bị câu "Không tiện lắm" kia của anh mà hiểu lầm sang chuyện khác, cười híp mắt chế nhạo nói: 【 À. . . . . . Hoá ra là như vậy, A Tư à, con đừng làm cho cô gái người ta mệt đến chết nha, mặc dù cuộc sống trước đây của con thiếu niềm vui thú này, nhưng cũng không thể bù lại hết vào mấy ngày ngắn ngủi này! Cuộc sống sau này còn dài mà, từ từ đi ha. 】

O(╯□╰)o Đằng Cận Tư nâng trán, mụ nội nó lúc nào thì bà nội trở nên giống như một lão ngoan đồng đây? Vẫn không quên nắm lấy cơ hội chế nhạo anh vài câu? Thật là ——

"Bà yên tâm, A Tư nhất định nghe theo lời dạy bảo của bà, tương lai còn dài." Anh rất phối hợp lên tiếng trả lời, trong lòng có một sự thoải mái trước nay chưa từng có.

. . . . . .

Hai người lại tiếp tục tán gẫu một hồi, giọng nói nhẹ nhàng khôi hài, lộ ra nồng nặc thân tình và yêu thương, kể từ sau chuyện ngoài ý muốn của ba Đằng, trong nhà chỉ còn lại hai bà cháu, là người thân duy nhất trên cõi đời này.

【 Không còn sớm nữa, bà nội muốn đi nghỉ ngơi, nhớ có thời gian thì về nhà uống chút trà với bà nội nha, người đã già rồi..., luôn mong chờ bên cạnh có một người có thể tâm sự, haiz. . . . . . Con còn nhớ rõ vườn hoa đào không? Là năm con năm tuổi bà nội tự tay trồng ở dưới, những năm này nở hoa kết trái được vài nhóm rồi, nhưng bên con một chút động tĩnh cũng không có! 】

Quả nhiên Đằng lão phu nhân quan tâm nhất là là chuyện lớn cả đời của cháu trai! Đề tài vẫn chuyển sang chuyện này.

→__→∣∣∣

"Khụ khụ. . . . . . Bà nội, con hiểu, bà nghỉ ngơi sớm đi." Trong giọng nói của Đằng Cận Tư tràn đầy bất đắc dĩ, nghĩ thầm: anh có thể so sánh với cây đào sao? Hằng năm nó đều nở hoa, sau khi hoa tàn thì khắp cây đều là quả đào, anh có thể lợi hại đến vậy sao?

Sau khi cúp điện thoại, Đằng Cận Tư đứng một mình ở trên sân thượng hồi lâu, nhìn bóng đêm từng chút từng chút đến gần, giống như là nước mực vẫy trên tờ giấy Tuyên Thành nhanh chóng lan tràn ra, trong nháy mắt, chỉ còn lấm tấm ánh sáng từ những chiếc đèn nê ông phát ra, rực rỡ chói mắt.

Anh lấy cái bật lửa ra, "Ken két" đốt lửa, hơi nghiêng đầu đốt một điếu thuốc, động tác ưu nhã mê người, khuôn mặt nghiêng sang bên hiện lên gò má góc cạnh rõ ràng, chậm rãi phả ra một làn khói mù lượn quanh, hai mắt nhìn về phương xa, làm cho người khác đoán không ra rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.

Trở lại phòng ngủ, Lương Chân Chân đang ngủ ngon lành, hô hấp nhịp nhàng, vẻ mặt ngây thơ vô hại.

Đằng Cận Tư vén chăn ngồi lên, cúi người lại gần dung nhan đang ngủ say, giọng nói trầm thấp mê người chậm rãi phun ra, "Mèo hoang nhỏ, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ đối tốt với em."

Dứt lời, đưa tay xoa gương mặt trắng nõn của cô, dường như trong tròng mắt đen u ám cất giấu sự thâm tình lưu luyến, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào trong ngực của mình, hai mắt lim dim, tiến vào trạng thái ngủ.

"Ưm. . . . . . chán ghét!" Lương Chân Chân đang mơ đẹp, trong mơ cô đang ăn bánh pho mát cô thích nhất, kết quả một con mèo nhung đen hấp ta hấp tấp chạy tới, đoạt đi thức ăn ngon sắp vào miệng cô, không khỏi ảo não vung vẫy cánh tay.

Vô tư đánh vào trên mặt người nào đó, ách. . . . . . Thật ra thì càng giống như là sờ, bởi vì người trong giấc mơ đều hành động vô ý thức, sức lực cũng sẽ không lớn.

Trên trán Đằng Cận Tư đầy vạch đen, trong tròng mắt đen dâng lên một ngọn lửa nhỏ, cô gái đáng chết! Ngay cả ngủ cũng không yên ổn, chịu đựng tức giận kéo cánh tay đang đặt trên má phải anh xuống, hít vào một hơi thật sâu, ngủ.

Sáng ngày hôm sau sau khi Lương Chân Chân tỉnh lại, lười biếng giang hai cánh tay duỗi lưng một cái, mơ màng mở mắt, mắt vừa mới tiếp xúc với vật dụng trong nhà thì đầu óc lập tức tỉnh táo.

Trước tiên nhìn về chỗ bên cạnh, trống không.

Nói cách khác ác ma đã đi rồi, cô gấp đến độ vén chăn lên, lại phát hiện cả người mình trần trụi không mặc gì cả, chỉ đành phải cầm chiếc váy duy nhất trên bàn mặc vào, mở cửa chạy ra ngoài.

Mới vừa chạy xuống lầu thì nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng khởi động xe hơi, vội vàng đuổi theo, đáng tiếc vẫn chậm một bước, chiếc Cayenne màu đen đã vội vã chạy đi.

"Chờ một chút. . . . . ." Lương Chân Chân không để ý tới chân đang đau nhức, sải bước đuổi theo, nhưng vô luận cô dùng sức chạy ra sao, vẫn không đuổi kịp bốn cái bánh xe .

Trong chiếc Cayenne Porsche màu đen, Nam Cung Thần nhìn cô gái ra sức chạy phía sau xe qua kính, không khỏi nghiêng đầu liếc về phía cậu chủ ngồi ghế sau, nhìn thấy bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần của anh, cũng không biết là nghe được Lương tiểu thư gọi hay là cố ý làm bộ như không nghe thấy?

Mắt thấy xe sắp tới khúc quanh, lái vào tuyến đường chính, Lương Chân Chân hít một hơi, dung hết toàn lực chạy, lại không cẩn thận dẫm vào hòn đá nhỏ ——

------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.